Quan Viễn vừa dứt lời, ông cụ kia đã chạy tới, còn dẫn theo một người thanh niên mặc đồ lính.
“Tiền đây, đưa cá cho ông đi!”
Triệu Thanh Cốc nhận tiền, giao cá. Người thanh niên đứng bên cạnh ông cụ vội đưa tay nhận lấy.
Quan Viễn bực ông cụ để Triệu Thanh Cốc chờ lâu, mặc kệ ông cụ là ai, trách, “Ông à, ông không nói rõ ràng gì hết đã chạy mất tiêu, vả lại bọn con cũng chưa nói là đồng ý! Ông đi thật lâu mới quay lại, nãy giờ biết bao nhiêu người tới mua cá anh con đều không bán, nhất định phải chờ ông, lỡ con cá này chết mất, bọn con bán không được phải trách ai đây ạ?”
“Thằng bé này, nói chuyện kiểu gì đó, coi chừng …” Người thanh niên đứng bên cạnh ông cụ gầm lên.
Ông cụ khoát tay nói, “Tiểu Trương, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần, đừng có lúc nào cũng nóng nảy như vậy. Đây đúng là lỗi của tôi, không trách đồng chí nhỏ này được.”
Tiểu Trương vội vàng đáp một cách cung kính, “Dạ.”
Quan Viễn liếc Tiểu Trương một cái, chó săn!
Ông cụ nhìn Quan Viễn với ánh mắt hứng thú, “Cậu bé thật can đảm.”
Triệu Thanh Cốc kín đáo nhích người đứng chắn trước mặt Quan Viễn, đoán ông cụ này ắt không phải người thường, bình tĩnh đáp, “Em trai con còn nhỏ không hiểu chuyện, con xin thay mặt em xin lỗi ông.”
Ông cụ vốn chỉ có hứng thú với Quan Viễn, giờ nhìn Triệu Thanh Cốc, thấy vẻ mặt nghiêm nghị và cách nói chuyện không kiêu ngạo cũng không tự ti của Triệu Thanh Cốc, thầm than: không biết nhà nông nào lại nuôi được hai con kỳ lân thế này!
Ông cụ khẽ mỉm cười, nói, “Không sao, không sao! Ông già thế này chẳng lẽ còn so đo với một đứa bé. Cậu bé nói cũng không sai, phải là ông xin lỗi mới đúng. Đồng chí nhỏ, để ông bồi thường cho con được không?”
Quan Viễn đáp, “Cũng được ạ.”
Ông cụ thấy bộ dạng đáng yêu của Quan Viễn, bật cười, hỏi, “Sau này hai con vẫn bán cá ở đây đúng không?”
“Cái này…” Triệu Thanh Cốc do dự.
“Sao?”
“Cá này bọn con bắt trong sông của thôn, hôm nay may mắn bắt được, không chắc lần sau lại có. Nhưng nếu bán nhất định vẫn sẽ bán ở đây ạ.”
Ông cụ nghe xong, sờ sờ đầu Quan Viễn vài cái rồi cười ha hả, đi mất.
Chờ ông cụ đi rồi, Triệu Thanh Cốc móc tiền bán cá ra xem, thấy có đến tám bảy tệ, hưng phấn hôn má Quan Viễn một cái, nói, “Đi! Anh dẫn Tiểu Viễn đi ăn cơm nhà hàng!”
Quan Viễn vô cùng vui vẻ, phần lớn là vì được Triệu Thanh Cốc hôn má chứ không phải vì được đi ăn nhà hàng, cho nên một tay bị Triệu Thanh Cốc nắm, một tay cứ che chỗ Triệu Thanh Cốc đã hôn, cười ngây ngô.
Triệu Thanh Cốc dẫn Quan Viễn vào nhà hàng quốc doanh lúc nãy chỉ.
Đang giờ cơm trưa nhưng trong nhà hàng vô cùng vắng vẻ, không thấy một người khách nào, cả tiếp tân cũng chán chết ngồi ngủ gật.
Triệu Thanh Cốc dẫn Quan Viễn ngồi vào bàn, chờ hồi lâu vẫn không thấy ai ra hỏi han gì.
“Nhà hàng này lạ thật, chẳng có phục vụ ra chào khách gì hết.” Triệu Thanh Cốc ngạc nhiên nói.
Tiếp tân nghe thấy vung tay đuổi như đuổi ruồi, “Đi mau đi! Đây không phải là nơi hai đứa nhóc tụi bây ăn nổi đâu!”
“Nhà hàng của mấy người không bán cơm à?” Triệu Thanh Cốc hỏi.
“Có sao không! Hai đứa bây có tiền ăn nổi không mà hỏi?” Tiếp tân nói xong, cẩn thận quan sát Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn từ trên xuống dưới một lượt, thấy áo bông của hai người có vài chỗ vá, càng mất kiên nhẫn nói, “Mau cút đi! Con nít con nôi tới chỗ khác mà chơi!”
Quan Viễn nhìn tiếp tân với ánh mắt lạnh lẽo. Dám nói với anh tôi bằng cái giọng đó, đúng là tự tìm chết!
Triệu Thanh Cốc giận nói, “Chỉ là chỗ để ăn cơm thôi, có phải chỗ nào ghê gớm đâu mà bọn tôi không vào được! Quản lý của anh đâu? Kêu quản lý ra đây nói chuyện đi!”
“Ồn ào cái gì đó?” Một người đàn ông trung niên mang mắt kiếng bước ra.
Triệu Thanh Cốc hỏi, “Ông là quản lý ở đây?”
Người đàn ông đáp, “Đúng. Rồi sao?”
“Bọn tôi tới ăn cơm, không chỉ không ai ra hỏi món còn đuổi bọn tôi đi, phục vụ gì lạ vậy?”
Người đàn ông kia lại quan sát Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc từ trên xuống dưới một lần rồi nói, “Hai đứa bây mà đòi…” Dù chưa nói hết câu nhưng ngụ ý trong đó ai cũng hiểu.
Quan Viễn móc bọc tiền từ trong túi Triệu Thanh Cốc ra, lấy một tờ mười tệ vỗ bộp xuống bàn.
Quản lý thấy hai người thật sự có tiền, lập tức cười nói, “A, tới ăn cơm thật à?! Ha ha, hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi! Hai vị muốn ăn gì cứ nói, tôi lập tức kêu phòng bếp làm ngay! Tiểu Quách còn không mau tới đây!”
“Thôi khỏi! Anh, mình đi thôi! Thiếu gì chỗ để ăn, mắc gì phải ăn ở đây vừa tốn tiền vừa ôm cục tức vào người!”
Triệu Thanh Cốc bị nói không sao, quan trọng là tự dưng Quan Viễn cũng bị khinh bỉ theo khiến Triệu Thanh Cốc không cách nào tha thứ được, bèn nói, “Ừ, đi thôi!” nói xong lấy tờ mười tệ trên bàn bỏ vào túi lại.
“Này, này…” Quản lý định kéo lại, nhưng Triệu Thanh Cốc đã nhanh chóng bế Quan Viễn bước ra ngoài.
Trước khi đi Quan Viễn lén búng nhẹ một phát về phía hai người kia.
Ông quản lý này trước giờ vốn không quan tâm nhà hàng kinh doanh lời hay lỗ, cứ chờ tới tháng nhận lương là xong, ít khách một chút ông ta còn mừng vì đỡ mệt, nhưng gần đây mơ hồ nghe nói quốc gia sắp ban hành chính sách kinh tế mới, nếu cứ tiếp tục kinh doanh thua lỗ e rằng sẽ bị mất việc.
Ông quản lý quay sang trút toàn bộ lửa giận lên người Tiểu Quách, tát một cái thật mạnh lên má cậu ta. Mặt Tiểu Quách lập tức xuất hiện dấu năm ngón tay. dnkiễn.đàn/lênlkq/iyqs.đnlkôn “Cậu làm ăn vậy đó hả?! Nhà hàng buôn bán kém thế này đều là do thái độ phục vụ tệ hại của cậu đó!” Ông ta đã hoàn toàn quên mất chính ông ta cũng có thái độ khinh thường khách.
Tiểu Quách bụm mặt, giận mà không dám nói, chỉ xin lỗi liên tục.
Ông quản lý phát tiết xong, thấy cả người thoải mái hẳn, đột nhiên bụng co rút một hồi, sau đó ‘phù’ một tiếng, một mùi hôi thối tỏa ra. Ông ta xấu hổ đỏ bừng cả mặt, bởi vì đã… đại tiện trong quần.
Tiểu Quách nhìn quản lý với vẻ mặt không dám tin, thầm hả hê trong lòng. Không ngờ lại ‘phù’ một tiếng nữa, mặt Tiểu Quách cứng đờ. Cậu ta cũng đại tiện trong quần.
Hai người nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh. Lúc hai người đi ra, chân cẳng mềm nhũn như mì sợi, nhưng vừa tới cửa nhà vệ sinh, lại thấy mắc nữa, phải vào lại. Cứ vậy khoảng mười lần, ngay cả người sắt cũng không chịu nổi, chứ nói chi người thường.
Lại nói Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, hai người rời khỏi khách sạn, đi bộ trên đường tìm chỗ ăn trưa.
Hai người đi không bao xa thấy phía trước có xe đẩy bán mì của một cặp vợ chồng. Chiếc bàn nhỏ bên cạnh đã ngồi đầy người, xem ra buôn bán không tệ.
“Tiểu Viễn, em ăn mì không?”
Quan Viễn nghe mùi rất thơm, bèn gật đầu.
Ông chú bán mì thấy Triệu Thanh cốc và Quan Viễn tấp vào, nhiệt tình mời, “Hai bạn trẻ ăn gì đây? Chỗ chú có cả mì thịt và mì chay luôn!”
Triệu Thanh Cốc đáp, “Cho con hai tô mì chay, một tô thêm một cái trứng gà.” Không cần nói cũng biết cái trứng kia là cho ai.
Quan Viễn vội nói, “Hai tô đều thêm trứng gà ạ!”
Triệu Thanh Cốc bất đắc dĩ kêu, “Tiểu Viễn…”
Quan Viễn nói, “Anh không ăn thì Tiểu Viễn cũng không ăn!”
Triệu Thanh Cốc đành chịu thua, “Được rồi, nghe Tiểu Viễn hết!”
Người khách nữ bên cạnh khen, “Hai anh em yêu thương nhau ghê!”
Quan Viễn hớn hở nói, “Dạ!”
Mì thật sự không tệ, không những ăn được mà lượng cũng rất nhiều. Hơn nữa, một tô to như vậy giá chỉ một hào. Dĩ nhiên Quan Viễn không ăn hết nổi, phải nhờ Triệu Thanh Cốc ăn giùm.
Ăn mì xong, Triệu Thanh Cốc dẫn Quan Viễn vào cửa hàng bách hóa mua mấy hộp sữa tươi. diễn;ln.đàn/leqe/qn;luý.đonp Lúc trước Triệu Thanh Cốc vô tình nghe người ta nói sữa tươi rất tốt cho trẻ con, thầm ghi nhớ nay có tiền quyết định phải mua cho Quan Viễn uống, sau đó lại mua thêm nửa ký mứt quả để dành cho cậu ăn vặt.
Trên đường về, Triệu Thanh Cốc vừa cõng Quan Viễn đi vừa tính, “Bán mì, trừ hết tiền vốn, một tô có thể lời bốn xu. Cho là một buổi sáng họ bán được khoảng bốn mươi tô, tính ra mỗi buổi kiếm được gần một tệ, nếu bán luôn từ sáng đến tối…” Không tính không biết, vừa tính ra đã thấy giật mình.
Quan Viễn nghe Triệu Thanh Cốc tính, nói, “Nhưng rất cực khổ.”
“Có việc nào làm mà không khổ chứ! Muốn có tiền, nhất định phải bỏ công trước, tựa như hoa màu, không bỏ công chăm sóc nó tự mọc lên được sao?”
Quan Viễn không ngờ chỉ môt câu nói của mình đã khiến Triệu Thanh Cốc nói cả đống đạo lý. “Tiểu Viễn biết rồi!”
Triệu Thanh Cốc vỗ mông Quan Viễn một cái, “Ngốc!”
Quan Viễn cười hì hì, “Không đau! Biết anh không nỡ đánh mạnh mà!”
Triệu Thanh Cốc bất đắc đĩ nghĩ, ai bảo mình thật không ngỡ đánh chứ.
“Anh, chúng ta có thể phơi cá cho thành cá khô, nhất định sẽ bán được nhiều tiền hơn nữa!”
Triệu Thanh Cốc ngạc nhiên hỏi, “Sao em biết?”
“Tiểu Viễn chỉ đoán vậy thôi! Chú kia biến bột mì thành mì sợi, lời được nhiều tiền, ắt hẳn là biến cá thành cá khô cũng sẽ được như vậy.”
Triệu Thanh Cốc không những không ngu ngược lại còn rất thông minh, nghe xong mấy câu tưởng như ngây ngô của Quan Viễn, lập tức nghĩ thông, hai mắt tỏa sáng nói, “Tiểu Viễn đúng là ngôi sao may mắn của anh, ha ha!”
Quan Viễn ôm cổ Triệu Thanh Cốc, đắc chí nói, “Tất nhiên! Không nghĩ lại coi Tiểu Viễn là em của ai!” Mỗi lần Quan Viễn nói vậy đều khiến cho Triệu Thanh Cốc vui vẻ cười ha ha, lần này cũng không ngoại lệ.
Tiếng cười vui vẻ của hai anh em vang suốt đường về.