Đời trước Quan Viễn sống mơ hồ, Triệu Thanh Cốc cũng không nói mấy chuyện thế này cho cậu nghe, nên Quan Viễn không biết Triệu Tú Quyên có bị bắt gian hay không, có điều, cậu nhớ, sau đó không lâu, bà nội ba qua đời còn Triệu Tú Quyên mặc dù luôn miệng chê Quan Mãn Địa vô dụng, nhưng hai người không hề ly dị.
Lần này Triệu Thanh Cốc lại dẫn Quan Viễn đi xem.
Mấy người phụ nữ nhà họ Quan ở lại tới cuối buổi mới thỏa mãn đi về. Dương Tú Thúy hả hê nói, “Thím ba của tụi bây lúc nào cũng chê mẹ này nọ, rốt cuộc thì sao?! Con trai bị cắm sừng! Nhục nhã quá đi!”
Hồi chưa ở riêng, Dương Tú Thúy và bà nội ba rất hay gây gổ, giờ nhà bà nội ba xảy ra chuyện, Dương Tú Thúy không thấy hả hê mới là lạ.
Dương Phi Phương hùa theo, “Ả Triệu Tú Quyên kia đúng là đồ không biết xấu hổ! Loại đàn bà như vậy nên bị nhét vào lồng heo dìm chết cho rồi!” Lúc trước chính Dương Phi Phương vào cửa nhà họ Quan cũng không bằng đường ngay ngõ thẳng, nay gặp chuyện tương tự cứ sợ người ta liên tưởng đến mình, bởi vậy làm như nói càng độc càng có thể chứng minh sự trong sạch của cô ta.
Dĩ nhiên Lý Nguyệt Chi sẽ không bỏ qua cơ hội nói móc Dương Phi Phương, “Chị, may là lúc đó chị không bị bắt được, bằng không… ai cha!”
Dương Phi Phương hận nhất người khác nhắc tới chuyện này, cả Dương Tú Thúy cũng hận, bởi vì Dương Phi Phương là cháu gái bà ta, bị người khác biết bà ta cũng thấy xấu hổ. “Nói bậy cái gì đó?! Phi Phương là được nhà họ Quan cưới hỏi đàng hoàng, sao có thể ví với con đàn bà hư thân mất nết kia? Dám nói lung tung nữa coi chừng bà xé nát miệng mày bây giờ!”
Lý Nguyệt Chi vô cùng tức giận, nhưng không dám đối nghịch Dương Tú Thúy, đành ngậm miệng lại.
Dương Phi Phương thấy Dương Tú Thúy nói giúp mình, đắc ý chống nạnh nhìn Lý Nguyệt Chi hừ một tiếng.
Mấy ngày sau, bỗng nhiên Quan Viễn nghe tin bà nội ba bị cảm, đang nằm liệt giường. Bình thường bà nội ba hay giúp hai người này nọ, Triệu Thanh Cốc lại không phải loại người quên ân phụ nghĩa, bèn nhanh chóng dẫn Quan Viễn qua thăm.
Nhà bà nội ba vô cùng yên tĩnh, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đẩy cổng đi vào mới phát hiện bà nội ba bị sốt đến mặt đỏ bừng, nằm một mình trên giường gạch, không thấy bóng dáng Quan Mãn Địa đâu hết.
“Bà nội ba? Bà nội ba?” Triệu Thanh Cốc kêu một hồi vẫn không thấy bà nội ba có phản ứng, bèn sờ trán bà nội ba thử, “Trời! Sốt cao lắm, phải đưa tới trạm y tế ngay mới được. Tiểu Viễn em lại đây giúp anh đỡ bà nội ba lên!”
Quan Viễn vội vàng đỡ bà nội ba lên cho Triệu Thanh Cốc cõng chạy tới trạm y tế của xã. May nhờ nước suối thiên cải thiện thể chất Triệu Thanh Cốc mới cõng bà nội ba vốn nặng không dưới năm mươi ký nổi. Dù vậy, chỉ tới nửa đường, Triệu Thanh Cốc đã thở càng ngày càng nặng nề.
Quan Viễn thấy vậy vô cùng đau lòng.
Lúc này, bỗng gặp được mấy người cùng thôn rối rít hỏi sao vậy, Quan Viễn vội vàng nói, “Tụi con nghe tin bà nội ba bị bệnh nên tới thăm, phát hiện bà nội ba đang sốt cao nằm mê man trên giường, chú Mãn Địa lại không ở nhà, anh con đành vội vàng cõng bà nội ra trạm y tế.”
“Chú Mãn Địa của hai đứa đã chạy tới nhà mẹ vợ đón người rồi, còn dư sức đâu mà lo cho bà mẹ già bệnh nặng của mình!” Người kia nói với giọng khinh thường.
Quan Viễn nghe vậy giận đến nghiến răng.
“Chú thím mau giúp anh con đưa bà nội ba tới trạm y tế giùm đi! Anh con mệt sắp chết rồi!”
Mấy người kia nghe vậy mới nhớ ra Triệu Thanh Cốc vẫn còn là một đứa bé, lập tức có người lại cõng thay.
Trạm y tế cách thôn Quan Gia một đoạn không gần, chung luôn cho cả mấy thôn lân cận. dnlknlkễn.đàn/lêqnl],/quýd.dôn Đến nơi, bác sĩ vừa sờ trán bà nội ba thấy sốt nghiêm trọng vội vàng sắp xếp giường cho bà nội ba nằm, nhanh chóng khám ngay.
Trạm y tế yêu cầu phải đóng tiền phí trước, tổng cộng mười hai tệ tám xu. Người trong thôn giúp đỡ đưa bà nội ba đến trạm y tế đã là hết tình hết nghĩa rồi, làm gì còn ai có dư mà nộp phí giùm nữa.
Triệu Thanh Cốc siết chặt túi áo, trầm mặc đi tới chỗ đóng tiền, thận trọng móc ra bọc vải cũ, bên trong là một chồng tiền xu được xếp rất gọn gàng. Quan Viễn thấy cảnh này, bỗng nhớ tới kiếp trước lúc anh tới trường cho tiền cậu, tim đau như dao cắt.
Bác sĩ khám cho bà nội ba xong, nặng nề hỏi, “Ai là người nhà bệnh nhân?”
Mấy người nhìn nhau, rốt cuộc một người đứng ra đáp, “Bác sĩ, bọn tôi chỉ là cùng thôn, không phải người thân của bà cụ.”
“Vậy người thân của bà cụ đâu rồi? Hay là bà cụ sống một mình?”
“Không, bà ấy có một đứa con trai.”
“Nhờ bà con nhanh đi kêu con trai của bà cụ tới giùm. Bà cụ đang trong tình trạng nguy kịch, nhất định phải có người thân ký tên đồng ý bác sĩ mới dám chữa trị.”
“Bác sĩ, hiện giờ con của bà đang ở thôn Triệu Gia, để bọn con đi tìm ngay về được không ạ?” Triệu Thanh Cốc sốt ruột hỏi.
“Bà cụ cần phải được chữa trị gấp, thôn Triệu Gia cách đây quá xa, e là chờ không kịp.”
Triệu Thanh Cốc vô thức siết tay Quan Viễn thật chặt, “Vậy con ký tên thay được không ạ?”
Bác sĩ nhìn Triệu Thanh Cốc, hỏi, “Con là gì của bà cụ?”
Lúc này Triệu Thanh Cốc mới nhớ ra mình và bà nội ba cũng không tính là thân thích, “Con là hàng xóm ạ.”
Bác sĩ lắc đầu, “Không được. Hơn nữa, hình như con vẫn chưa thành niên, càng không thể ký” dứt lời, hỏi mấy người xung quanh, “Bà con có ai ký tên giùm không?”
Ai cũng rốt rít lắc đầu, sợ phải gánh trách nhiệm.
Quan Viễn đau lòng nghĩ thầm, chẳng lẽ đời trước bà nội ba là chết như thế này sao? dinkễn/đàn"n;elee[qnluý;đôn Không, có lẽ ngay cả người đưa tới trạm y tế cũng chẳng có, lẳng lặng nằm chết một mình trên cái giường gạch lạnh lẽo.
Bác sĩ đành nói, “Vậy thôi bà con nhanh đi gọi người thân của bà cụ tới giùm đi! Bác sĩ sẽ dùng một ít thuốc trước, cố gắng hết sức xem có chờ kịp không.”
Triệu Thanh Cốc lập tức nói, “Dạ, con sẽ đi ngay.” Một thanh niên cùng thôn lên tiếng, “Để anh đi với em.”
“Hai người đi nhanh đi, em sẽ ở đây trông bà nội ba.” Quan Viễn nói với Triệu Thanh Cốc.
Mặc dù Triệu Thanh Cốc không yên tâm để Quan Viễn ở lại nhưng không còn cách nào khác, đành nhờ mấy người còn lại trông Quan Viễn giùm rồi vội vàng đi với thanh niên kia.
Bà nội ba sống khổ cả đời, trung niên mất chồng, ngậm đắng nuốt cay nuôi con trai khôn lớn, không ngờ những năm cuối đời lại lâm vào cảnh này.
Quan Viễn thừa dịp không ai chú ý, lén cho bà nội ba uống hai ngụm nước suối thiêng, một lát sau sờ trán bà nội ba lại, phát hiện nhiệt độ đã giảm xuống ít nhiều mới yên tâm chờ Triệu Thanh Cốc dẫn Quan Mãn Địa về.
Triệu Thanh Cốc chạy như điên tới thôn Triệu Gia, hỏi thăm mấy bận mới tìm được nhà Triệu Tú Quyên.
Lúc này Quan Mãn Địa đang đau khổ cầu xin Triệu Tú Quyên, “Vợ à, em theo anh về đi, chuyện lần này anh không trách em đâu.”
Triệu Tú Quyên vốn lo sẽ bị Quan Mãn Địa bỏ, không ngờ Quan Mãn Địa cứ như keo dính chuột, chạy theo cầu xin riết, thành ra chẳng còn sợ nữa. “Hừ! Về làm gì?! Về để làm trâu làm ngựa hầu hạ anh và bà mẹ già của anh hả?! Tôi không có ngu đâu!”
“Anh biết sai rồi, sau này chuyện gì anh cũng nghe em hết! Em cũng không cần phải làm gì cả!”
Triệu Thanh Cốc nghe xong thật sự chán ghét hai con người này tới cực độ, nhưng giờ không phải là lúc quan tâm mấy cái chuyện khỉ gió này.
“Chú Mãn Địa, chú mau tới trạm y tế đi! Mẹ chú sắp không xong rồi, đang chờ chú về ký tên để bác sĩ chữa trị kìa!”
“Cái gì?!” Quan Mãn Địa nghi ngờ hỏi lại, “Lúc chú đi mẹ chú chỉ sốt nhẹ thôi mà!”
Triệu Thanh Cốc hận không thể đánh chết người đàn ông trước mặt này cho rồi, thì ra chú ta đã biết mẹ mình bị bệnh, nhưng vẫn bỏ mặc không quan tâm, chạy theo cầu xin người đàn bà kia.
“Chú mau về đi. Giờ chạy nhanh về, may ra còn kịp đó!”
“Ừ, ừ.” Quan Mãn Địa chạy theo Triệu Thanh Cốc.
“Đứng lại!” Đột nhiên Triệu Tú Quyên rống lên.
Quan Mãn Địa thật sự dừng bước, xoay người nhìn Triệu Tú Quyên.
“Bình thường bà già kia khỏe như trâu, tự nhiên nói bệnh nặng sắp chết, biết đâu là xạo! Quan Mãn Địa, tôi nói cho anh biết, nếu bây giờ anh dám bước ra khỏi cái nhà này, thì đừng mong tôi sẽ quay lại với anh!”
Quan Mãn Địa khó xử nói, “Quyên Nhi đó là mẹ anh…”
Triệu Tú Quyên phun một bãi nước bọt, “Hừ, bà già đáng chết kia lúc nào cũng tìm cớ bắt bẻ tôi này nọ, chết là đáng! Anh mà đi thì từ nay về sau anh cứ sống với mẹ anh suốt đời đi!”
“Chuyện này… Chuyện này…” Quan Mãn Địa đứng im tại chỗ không biết làm sao.
Triệu Thanh Cốc bước tới bên cạnh Quan Mãn Địa, lạnh lùng nói, “Quan Mãn Địa, ngay cả súc vật còn biết phải phụng dưỡng cha mẹ nữa kìa. Chú đúng là không bằng cả súc vật.”
Quan Mãn Địa nghe xong, xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
“Còn cô…” Triệu Thanh Cốc nhìn Triệu Tú Quyên nói, “Cứ ỷ vào Quan Mãn Địa nhu nhược mà làm tới, nếu bà nội ba có mệnh hệ gì, tôi đảm bảo sẽ khiến cô phải hối hận cả đời. Anh Đại Tráng, mau giúp em dẫn Quan Mãn Địa đi. Hôm nay chú ta không muốn cũng phải đi.”
“A, được.” Quan Đại Tráng đang ngơ người vì giọng nói lạnh lùng của Triệu Thanh Cốc, nghe Triệu Thanh Cốc hô tên mới phục hồi tinh thần, nhanh chóng giúp Triệu Thanh Cốc kéo Quan Mãn Địa chạy đi.
Triệu Tú Quyên cũng sững người tại chỗ.
Triệu Thanh Cốc kéo Quan Mãn Địa tới bệnh viện cho chú ta ký tên xong, mới ra ngoài ghế ngồi chờ bác sĩ chữa trị cho bà nội ba.
Quan Viễn thấy trên trán Triệu Thanh Cốc đầy mồ hôi, đau lòng lấy khăn ra lau giùm anh.
Triệu Thanh Cốc ôm Quan Viễn vào lòng, nói nhỏ, “Tiểu Viễn, sao người với người lại khác nhau dữ vậy?! Bà nội ba tốt với Quan Mãn Địa như thế, chú ta vẫn có thể mặc kệ sống chết của bà.” Triệu Thanh Cốc không thèm gọi Mãn Địa là chú luôn.
Quan Viễn dựa sát vào lòng Triệu Thanh Cốc, an ủi, “Anh, mỗi người mỗi tính mà. Có kẻ bất hiếu như Quan Mãn Địa, cũng có người rất hiếu thảo.”
Triệu Thanh Cốc chỉ nói ra để phát tiết một chút, không ngờ lại nghe Quan Viễn an ủi với giọng điệu như ông cụ non, lập tức xoa đầu cậu nói, “Em học mấy câu này ở đâu đó? Rất có lý! Tiểu Viễn của anh thật thông minh!”
Quan Viễn hì hì cười tít cả mắt.