“Ha ha ha! Đã nghiền quá!” Quan Viễn thấy bộ dáng run rẩy của Dương Phi Phương vui vẻ cười nói.
Triệu Thanh Cốc nhìn Quan Viễn với vẻ mặt bất đắc dĩ. “Tiểu Viễn không nên chọc giận thím ta, lát nữa sẽ bị ăn mắng.”
Quan Viễn thản nhiên đáp, “Ông ấy muốn mắng thì cứ mắng. Anh sẽ để yên cho ông ấy mắng Tiểu Viễn sao? Cảm thấy Tiểu Viễn rất hư hỏng?”
Triệu Thanh Cốc thở dài một tiếng, ôm Quan Viễn lên, “Tiểu Viễn của anh ngoan thế này, sao là bé hư được! Anh chỉ lo lắng Tiểu Viễn bị cha mắng sẽ đau lòng thôi.” Triệu Thanh Cốc không còn cha mẹ, Quan Viễn mặc dù có cha lại như không. Mỗi lần Triệu Thanh Cốc thấy ánh mắt khát vọng của Quan Viễn khi nhìn Quan Mãn Thương cảm thấy đau lòng vô cùng. Anh có thể không để Quan Viễn bị người khác bắt nạt, lại không có biện pháp khiến Quan Mãn Thương thích Quan Viễn.
Đời trước Quan Viễn khát vọng tình thân, đời này đã chẳng còn ý tưởng ngu xuẩn đó nữa. “Anh, Tiểu Viễn không cần cha, cũng không cần ông nội bà nội, chỉ cần anh thôi!”
Ánh mắt Quan Viễn vô cùng kiên định khiến Triệu Thanh Cốc phải giật mình, thật lâu mới đáp, “Được, chúng ta không cần ai hết, chỉ cần hai anh em mình thôi.”
Tối, Quan Mãn Thương vừa về đến nhà, nghe Dương Phi Phương thêm mắm thêm muối kể lể xong lập tức nổi giận đùng đùng chạy tới đạp một cái lên cửa phòng Quan Viễn, “Đúng là không trên không dưới! Người lớn trong nhà cũng dám chọc, trong mắt mày còn có người cha này không?!”
Quan Mãn Thương không hề ngẫm lại nói mấy lời này với một đứa bé mới bốn tuổi hơn, nó có hiểu nổi không?
Quan Viễn nghe Quan Mãn Thương nói, trong lòng không chút dao động, chính người cha này và Dương Phi Phương đã hùa nhau khiến mẹ cậu tức chết, lại trăm phương ngàn kế ngăn cản cậu đi học chỉ bởi vì muốn lấy tiền cho Quan Dư đến trường, cuối cùng cả mạng sống của cậu cũng kết thúc trên tay Quan Mãn Thương.
“Cha, con đã làm sai cái gì ạ?” Quan Viễn nhìn Quan Mãn Thương với vẻ mặt ‘ngây thơ’, hỏi.
Quan Mãn Thương nhìn gương mặt mơ hồ có bóng dáng Lý Nguyệt Hoa của Quan Viễn, bỗng có ảo giác như trước mắt xuất hiện dáng vẻ không cam lòng của Lý Nguyệt Hoa lúc sắp chết, cố nén tức giận, gằn giọng hỏi, “Giữa trời lạnh lẽo lại hất nước lạnh lên người mẹ mình! Còn dám cãi?!”
Triệu Thanh Cốc đứng chắn trước mặt Quan Viễn, phòng Quan Mãn Thương nổi điên đánh Quan Viễn.
Quan Viễn đen mặt hỏi lại, “Ai là mẹ con? Mẹ con đã mất từ lâu rồi. Sao cha không hỏi thử tại sao con lại hất nước lên người dì ấy?”
Quan Mãn Thương vừa nghe nhắc tới Lý Nguyệt Hoa đã thấy cả người không được tự nhiên, “Vì sao?”
“Bởi vì dì ấy cố tình hất nước lên chăn của bọn con. Trong lúc lạnh lẽo kinh khủng này, không có chăn làm sao tụi con sống nổi?!”
Quan Mãn Thương cứ há rồi khép miệng nhiều lần, rốt cuộc mới nói được một câu, “Thật sao?”
“Sao lại không thật? Chăn của bọn con đang phơi trong sân, thím ấy hắt ào cả chậu nước lên rồi nói là vô tình, nhưng ai chẳng biết xưa giờ vốn không thể tạt nước trong sân. Hơn nữa, cái chăn to đùng thế kia, kêu không thấy ai tin?! Chú Mãn Thương, không chỉ Quan Dư, Tiểu Viễn cũng là con của chú!” Triệu Thanh Cốc trầm giọng nói.
Quan Mãn Thương nghe xong, biết tám phần là Dương Phi Phương gây chuyện trước, nhìn mặt Quan Viễn hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người đi về phòng.
Quan Viễn thầm cười lạnh một tiếng, cha cậu đó, đời trước cậu còn mơ mộng nhận được chút tình thương của cha từ ông ta, đúng là ngu muội! Hơn nữa, biết rõ hai đứa nhỏ không có chăn đắp, cả nhà này cũng không ai thèm lên tiếng hỏi thăm dù chỉ một câu.
Triệu Thanh Cốc ôm Quan Viễn vào phòng, lấy toàn bộ quần áo của mình đắp cho Quan Viễn. Hai người ôm sát, sưởi ấm cho nhau.
Triệu Thanh Cốc chà tay khắp người Quan Viễn, luôn miệng hỏi cậu có lạnh không. đíhễn.đàn/lêq]squysdd."oond Quan Viễn thừa dịp Triệu Thanh Cốc không chú ý, lấy một miếng dán làm ấm từ trong không gian ra dán vào lòng bàn tay mình, rồi đặt tay lên người Triệu Thanh Cốc truyền nhiệt.
Miếng dán giữ ấm này là phát minh của nhiều năm sau, chỉ nhỏ tựa như mẩu băng keo cá nhân, nhưng tạo ra rất nhiều nhiệt lượng, còn có ích hơn cả lò sưởi nhiều.
“Anh, em không thấy lạnh gì hết!” Quan Viễn cố ý nói với Triệu Thanh Cốc.
Triệu Thanh Cốc còn tưởng rằng mình bị ảo giác, cẩn thận cảm nhận phát hiện quả thật rất ấm, “A, sao lạ vậy?! Anh cũng không thấy lạnh. Cả bộ đồ này nữa, bỗng nhiên mặc thấy ấm hơn trước hẳn!”
Quan Viễn cười hì hì nói, “Không chừng thật sự có nàng tiên ốc đang giúp chúng ta đấy!”
“Làm gì có nàng tiên ốc nào, đó chỉ là truyện cổ tích thôi!”
Nhờ miếng dán ấm áp, hai người chỉ nói chuyện trong chốc lát đã ngủ mất. Có điều Triệu Thanh Cốc không dám ngủ say, thỉnh thoảng giật mình thức dậy sờ thử một cái bảo đảm Quan Viễn không bị lạnh mới yên tâm.
Bất ngờ hôm sau Dương Phi Phương bị cảm, nằm dài trên giường không nhúc nhích, trùng hợp tới ngày phải làm việc nhà. Dương Tú Thúy thấy Dương Phi Phương không làm, tức giận chạy tới trước phòng Dương Phi Phương mắng mấy câu, cũng nhờ Dương Phi Phương là cháu gái ruột, Dương Tú Thúy mới mắng mấy câu, chứ nếu là ba cô con dâu thì chắc chắn đã nhảy dựng lên chửi rồi.
Ngày mười sáu tháng giêng chớp mắt đã tới, nhà họ Quan bày tiệc đãi khách, hầu như cả thôn đều tới dự. Bởi vì Quan Mãn Nguyệt tìm được nhà chống tốt, khách khứa ăn tiệc xong không vội đi, ở lại chờ xem nhà trai tới đón dâu.
Chín giờ, Vương Quốc Huy dẫn đầu chạy xe đạp tới, theo sau là một đoàn thanh niên cỡ chừng mười mấy người cũng đi xe đạp.
Cảnh này gần như chấn động cả thôn Quan Gia, bởi vì giá một chiếc xe đạp không dưới ba trăm nhân dân tệ, nhiều chiếc như vậy tổng cộng bao nhiêu tiền đây?! Khách khứa có mặt đều thầm cảm thán Quan Mãn Nguyệt đúng là kiếm được mối tốt.
Dương Tú Thúy cười tới mức mặt đầy nếp nhăn, Quan Hà cũng hớn hở không kém.
Quan Mãn Nguyệt xấu hổ ngồi lên yên sau xe Vương Quốc Huy, ưỡn ngực ngẩng đầu đón ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Xe đón dâu đi trước, người vây xem chạy theo sau mải cho tới cổng làng, mọi người mới lục tục quay về.
Đúng lúc này, Quan Mãn Nguyệt bỗng nhiên hét to một tiếng.
Mọi người vội vàng quay đầu lại xem đã xảy ra chuyện gì. Quan Viễn nằm trên lưng Triệu Thanh Cốc, đã sớm nhìn thấy nguyên do. Đó là, Vương Quốc Huy đột nhiên dừng xe lại, tát Quan Mãn Nguyệt một cái bạt tai thật mạnh, sau đó đã bị mấy thanh niên trong đoàn rước dâu phát hiện bất thường, đè chặt tay chân lại.
Khi mọi người chạy tới, Vương Quốc Huy đang bị mấy thanh niên trong đoàn đè chặt trên mặt đất, nhưng vẫn liều mạng giãy giụa, há to miệng gào thét, đôi mắt hiện đầy tơ máu nhìn chằm chằm một hướng, trông rất đáng sợ.
“Trời ạ, cậu ta bị điên!”
“Thì ra là một thằng điên! Hèn chi, nhà điều kiện tốt như vậy mắc gì phải về quê tìm vợ?!”
Lúc này Quan Mãn Nguyệt đang đứng ôm một bên má đã sưng thật to.
Cả nhà họ Quan sợ ngây người, đặc biệt là Dương Tú Thúy, ngơ người hồi lâu mới hét hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì? Cậu ta bị sao vậy?” dứt lời chạy tới kéo tay Quan Mãn Nguyệt ra xem thử, sau khi thấy khuôn mặt sưng phù của Quan Mãn Nguyệt, lập tức gào lên, “Đúng là cái bọn độc ác vô lương tâm, thằng điên còn đi gạt cưới con gái nhà người ta! Nguyệt Nhi của mẹ đúng là số khổ!”
“Thím thông gia, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy à! Nhà tôi hỏi cưới con gái thím đàng hoàng, gạt lúc nào? Em trai tôi chỉ là tối qua uống rượu nhiều nên giờ mới xỉn vậy thôi!” Người nói là anh trai Vương Quốc Huy, trông rất có khí thế.
“Hừ, tới nước này rồi mà mấy người còn dám mở mắt nói dối?! Nhìn bộ dạng của nó kìa, rõ ràng là một thằng điên!” Dương Tú Thúy lê tiếng phản bác.
Quan Mãn Nguyệt sợ muốn chết, khóc nước mắt nước mũi ròng ròng, “Mẹ, con không lấy nữa đâu! con sợ lắm!”
Anh trai Vương Quốc Huy nhìn cả nhà họ Quan nói, “Mấy người suy nghĩ cho kỹ đi, cưới hay không cưới?”
“Không cưới! Còn lâu tôi mới lấy một thằng điên làm chồng!” Quan Mãn Nguyệt khóc bù lu bù loa, liên tục lắc đầu.
Quan Hà nhìn anh trai Vương Quốc Huy hỏi, “Quốc Huy thật sự chỉ là uống rượu say?”
Anh trai Vương Quốc Huy thản nhiên đáp, “Dĩ nhiên.”
Quan Hà nói, “Đây không phải chuyện nhỏ, để cả nhà tôi bàn bạc lại đã.”
Nói là cả nhà bàn bạc, thực tế chỉ có Quan Hà và ba anh em Quan Mãn Thương rời xa đám đông bàn nhau.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đứng không xa, nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ.
Quan Hà, “Ba đứa thấy thằng Vương Quốc Huy như vậy, rốt cuộc em gái của tụi bây còn cưới hay không?”
Quan Mãn Thương nói, “Chẳng phải anh cậu ta đã nói chỉ là say rượu sao?! Hết say là bình thường lại thôi, mắc gì không lấy? Hơn nữa nếu không đám cưới nữa, người ta sẽ đòi lại tiền lễ đó!”
Quan Mãn Khố phụ họa, “Đã tới nước này, Mãn Nguyệt không cưới thằng kia, thì cũng chẳng còn ai chịu cưới nó. Vả lại, nếu Vương Quốc Huy thật sự bị điên, nhà họ đuối lý, sau này chúng ta có chuyện gì nhờ, nhà họ dám không giúp một tay sao?!”
Quan Mãn Phòng cũng đồng ý với hai anh trai, “Nhìn tướng biết người. Vương Quốc Huy trông sáng láng như vậy, dù có điên thật cũng chỉ là từng cơn, không ảnh hưởng tới cuộc sống hàng ngày là được rồi!”
Quan Hà gật đầu, “Cũng đúng.”
Quan Viễn đã biết từ sớm cả nhà họ Quan vốn ích kỷ bạc tình, nên chẳng có gì kinh ngạc với quyết định của bọn họ. Nhưng Triệu Thanh Cốc lại không thể tiếp thu nổi. diágễn.đàn/lsdgêq"súy.đôn Ngay cả anh em ruột thịt, bọn họ cũng tính toán tới mức này?!
Triệu Thanh Cốc ôm Quan Viễn thật chặt, thầm quyết tâm bất kỳ lúc nào cũng không được rời mắt khỏi Quan Viễn. Triệu Thanh Cốc chỉ cần nghĩ đến cảnh Quan Viễn bị đám người kia tính toán làm hại vào lúc mình không hề hay biết là đã thấy lạnh cả người.
Sau khi bàn bạc xong, Quan Hà đi tới tước mặt anh trai Vương Quốc Huy nói, “Nhà họ Quan chúng tôi không phải phường bội bạc, hơn nữa cũng tin tưởng lời của cậu, cho nên sẽ cưới. Có điều nếu để chúng tôi biết mấy người cố tình lừa gạt thì đừng trách sao chúng tôi không để ý tình nghĩa.”
Quan Hà nói mấy câu này, vừa tỏ vẻ mình cao thượng, vừa dọn đường sẵn cho sau này bọn họ tìm tới cửa nhờ vả.
Anh trai Vương Quốc Huy không nói tiếng nào, chỉ cười khinh bỉ một cái.
“Cái gì?! Ông à, đầu ông có vấn đề hả, sao có thể gả con gái mình cho thằng điên kia…” Dương Tú Thúy hoảng sợ hỏi Quan Hà.
Quan Mãn Nguyệt nghe xong, gào khóc càng to hơn.
Cuối cùng, mặc kệ Quan Mãn Nguyệt có giãy giụa thế nào, vẫn bị đoàn rước dâu đưa đi, mấy cha con Quan Hà thì lo kéo Dương Tú Thúy cứ muốn nhào lên lại.
Ngày vui đã kết thúc bằng cảnh này. Thôn Quan Gia lại có thêm chuyện để bàn tán.