Mùi khét kỳ lạ này chỉ có một mình Thẩm Dật Hiên ngửi thấy, mọi người cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Thẩm Tu Lâm có chút lo lắng.
Lúc này, Thẩm Dật Hiên lại nói “Ở bên kia!”
Mọi người nhìn về phía Thẩm Dật Hiên chỉ, nhưng không thấy thứ gì bất ổn.
Thẩm Dật Hiên nói “Baba, cha, chúng ta tới bên kia xem một chút.”
Thẩm Tu Lâm suy nghĩ, rồi gật đầu đồng ý.
Mấy người đang muốn đi, Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc bỗng nhiên từ ý thức hải của Thẩm Tu Lâm bay ra.
“Là mùi của Thập Quang.”
“Phải, đúng là Thập Quang.”
Thẩm Tu Lâm kinh ngạc “Thập Quang?”
Đông Phương Hiển cũng nhìn sang.
Thiên Thanh Sắc gật đầu, nói “Thật sự là Thập Quang, hơn nữa có ít nhất hai cái.”
Hai cái Thập Quang? Ánh mắt của Thẩm Tu Lâm hơi lóe qua một tia sáng.
Đông Phương Hiển mím môi suy nghĩ.
Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển ”Đông Phương, em thấy thế nào?”
“Thập Quang… ở hướng nào cảm giác được khí tức của Thập Quang?” Đông Phương Hiển hỏi.
Thiên Thanh Sắc lập tức chỉ về một hướng, đó cũng là nơi mà Thẩm Dật Hiên đã nói tới.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đồng thời nhíu mày, lẽ nào lại ở cùng một chỗ?
Chỉ là, mặc kệ có phải ở cùng một chỗ hay không, bọn họ nhất định phải tới đó xem.
Thẩm Tu Lâm đi ở phía trước mở đường.
Căn nhà này, nhìn ở bên ngoài cũng chỉ có hai, ba tầng, hẳn là không rộng tới như vậy.
Thế nhưng, mấy người Thẩm Tu Lâm hiện giờ đã đi vào một không gian khác, nếu nói bọn họ còn ở trong căn nhà lúc trước đương nhiên không còn chính xác nữa.
Vì vậy, bọn họ đi về hướng kia, nhưng không ngờ rằng không gian quá lớn, mấy người dù tinh thần lực rất mạnh cũng phải mất một lúc lâu mới tới.
Vốn dĩ bọn họ vẫn đi về hướng mà Thẩm Dật Hiên nói, nhưng nơi này lại giống như một cái mê cung, rất khó mà tới được đúng nơi.
Cuối cùng, Thẩm Dật Hiên đành đi ở đầu tiên dẫn đường, bọn họ mới nhanh chóng đi đến cuối con đường.
Rốt cuộc, mấy người Thẩm Tu Lâm cũng ngửi thấy một mùi cháy khá nhạt.
Hoá ra, thật sự có mùi như vậy.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi hai người đồng thời đi qua nơi truyền tới mùi khét kia…
Khi hai người dùng hết khả năng, tốc độ đương nhiên là vô cùng nhanh.
Dường như chỉ mất hai giây, hai người đã tới nơi. Tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển hóa thành hình dạng móc câu, đâm xuyên vào một thứ gì đó giống như vách ngăn. Đồ được giấu đằng sau vách ngăn kia cũng bị kéo ra…
Sau đó, một con tiểu tang thi cao bằng nửa người xuất hiện.
Người của nó giống như là bị đốt trụi, hiện giờ đã không còn nguyên vẹn.
Một nửa là than, một nửa còn lại coi như còn hoàn chỉnh.
Ánh mắt của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển dừng lại trên khuôn mặt của nó.
Mặt của tang thi này cũng giống như cơ thể của nó, một nửa còn nguyên, chỉ có vài điểm đen đen, thế nhưng một nửa còn lại cũng bị đốt, vặn vẹo một khối, nhìn rất rợn người.
Chỉ là, ở trong mạt thế này, có bao nhiêu tang thi có thể hoàn chỉnh, có thể sạch sẽ?
Cho nên, mọi người cũng đã sớm nhìn thấy quá nhiều, con tang thi này mặc dù… coi như cũng khá kinh khủng, thế nhưng không đủ để hù doạ mấy người ở đây.
Nhưng, con tang thi này, có một đôi mắt rất kỳ lạ.
Hai mắt của nó giống như được ánh sáng chiếu vào, đẹp đến mức khiến cho người khác không thể dời nổi mắt.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng cảm thấy có khí tức quen thuộc phát ra từ đó.
Thiên Thanh Sắc và Thủy Bạch Sắc cũng đến, cả hai bình tĩnh nhìn con tang thi kia, đồng thanh nói “Thập Quang làm sao lại ở trong hai mắt của nó?”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau, hai người thực sự không đoán sai.
Hai mắt của con tang thi kia, chính là hai Thập Quang.
Tang thi lúc này còn đang bị tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trói lại.
Lúc này, Nghiêm Hạ Khê cũng đi đến “Ôi, tang thi này thật đáng thương.”
Ngô Tranh nhíu mày “Đáng thương?”
Nghiêm Hạ Khê lắp bắp nói “Phải, còn nhỏ như vậy đã biến thành tang thi rồi…”
Thẩm Tu Lâm liếc nhìn Nghiêm Hạ Khê. Trong mấy người bọn họ, nếu nói ai càng đơn thuần một chút, tâm cũng càng thiện lương một chút, quả thực trừ Nghiêm Hạ Khê ra, không còn ai khác.
Đáng tiếc là, ở thời đại người ăn thịt người này, hiền lành quá tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt, nhất định sẽ chết rất thảm.
Cũng may là Nghiêm Hạ Khê dù có ngốc một chút, nhưng tới thời điểm cần hạ sát thủ thì cũng không nương tay, cho nên, cũng còn tạm chấp nhận được…
Nhất là, cậu ta còn là chủ nhân của hai phản năng lượng thể.
Tang Thi nhìn Nghiêm Hạ Khê, bỗng nhiên thét lên chói tai.
“A!” Nghiêm Hạ Khê che tai, ngồi xổm xuống “Chói tai quá!”
Mọi người cũng cảm thấy có chút chói tai, nhưng tinh thần lực của bọn họ đủ mạnh, cũng không bị ảnh hưởng gì.
Ngô Tranh nhíu mày, hai ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa hai bên thái dương của Nghiêm Hạ Khê.
Nghiêm Hạ Khê lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Sau đó Nghiêm Hạ Khê cũng cau mày, nhìn về hướng tang thi.
Miệng của nó hiện giờ đã bị Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển dùng tinh thần lực che lại, dù nó có muốn kêu cũng không kêu được nữa.
Hai mắt của tang thi bỗng nhiên trợn to lên. Hai cái Thập Quang cũng bay ra khỏi mắt nó.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển giật mình, mỗi người bản năng dùng tinh thần lực kéo một cái Thập Quang trở lại.
Chỉ là, ngay khi tinh thần lực của hai người chạm vào Thập Quang, một vòng xoáy khổng lồ cũng xuất hiện.
Vòng xoáy kia thuận theo tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển, lập tức hút cả hai người vào trong.
Khi bóng lưng của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển biến mất, mọi người mới kịp phản ứng lại.
Không phải do tốc độ phản ứng của bọn họ quá chậm, mà là sự việc vừa rồi xảy ra quá nhanh.
Tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển vừa mới chạm tới Thập Quang thì vòng xoáy kia đã xuất hiện, hơn nữa lực hút của nó quá mạnh, trực tiếp kéo người đi mất.
Chỉ trong một chớp mắt như vậy, bọn họ thực sự không kịp làm ra bất cứ hành động nào.
Hiện giờ, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển biến mất, Ngô Tranh lập tức nheo mắt lại “Thập Quang kia vốn là bẫy.”
“Baba, cha!” Thẩm Dật Hiên thật sự hốt hoảng, theo bản năng muốn chạy tới nơi Thẩm Tu Lâm biến mất.
Trước đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển dùng tinh thần lực kéo Thập Quang, nhưng hai cái Thập Quang lại bay về hai hướng khác nhau. Cũng có nghĩa là, bọn họ rơi vào trong vòng xoáy kia cũng theo hai hướng khác nhau.
Thẩm Dật Hiên muốn chọn cũng chỉ có thể chọn một hướng. Thẩm Dật Hiên vốn là cách Thẩm Tu Lâm gần hơn, bản năng cũng chạy tới hướng đó.
Chỉ là, Thẩm Tu Lâm biến mất, đó là do có vòng xoáy xuất hiện.
Thẩm Dật Hiên đuổi theo, dù phương hướng và địa điểm đều là cùng một nơi, nhưng vòng xoáy lại không xuất hiện, cho nên Thẩm Dật Hiên hoàn toàn không thể tìm thấy người.
Thẩm Dật Hiên dừng ở tại chỗ, khó tiến thêm được nữa.
Thẩm Hình cũng chạy tới, thấy bộ dạng tức giận của Thẩm Dật Hiên, đành kéo tay đối phương “Em đừng lo, thực lực của hai người rất mạnh, sẽ không có việc gì.”
Thẩm Dật Hiên hít sâu một hơi, sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.
Ngô Tranh và Lâm Tôn nhìn nhau, song song nhíu mày.
Một bên khác, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển vừa đứng vững, phát hiện nơi này cũng chỉ có bản thân mình, người còn lại không biết tung tích ở đâu.
Nhưng Thẩm Tu Lâm cũng không hoảng, hắn có một loại trực giác theo bản năng.
Khi hắn và Đông Phương Hiển tâm ý tương thông, trừ phi là cách xa một vi diện, nếu không thì hắn nhất định có thể liên lạc được với Đông Phương nhà hắn.
Quả nhiên, khi Thẩm Tu Lâm quyết tâm liên lạc với Đông Phương Hiển, hắn thực sự cảm thấy sự tồn tại của Đông Phương Hiển.
Mặt Thẩm Tu Lâm không có biểu hiện gì, chỉ im lặng nghĩ “Đông Phương, em nghe thấy anh nói không?”
“Em nghe được.”
“Đừng biểu hiện ra ngoài. Anh nghi ngờ chúng ta đang bị người giám thị, em thích hợp tỏ ra một chút sốt ruột là được rồi.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Em hiểu.”
“Ừ, em đang ở đâu? Chúng ta nghĩ biện pháp gặp nhau.”
“Em không biết.” Đông Phương Hiển ngừng một chút, lại nói “Không nhìn thấy có kiến trúc gì khác, rất tối. Nhưng dưới đất có cỏ, màu xanh đen.”
“Bãi cỏ màu xanh đen sao? Chỗ của anh cũng vậy.” Thẩm Tu Lâm âm thầm nhíu mày “Có lẽ là không gian này chỗ nào cũng giống nhau, chúng ta cần cẩn thận một chút.”
“Ừm.”
“Chỉ là anh có thể mơ hồ cảm nhận được vị trí của em, có vẻ rất xa, anh đi về hướng phía em xem sao.”
Đông Phương Hiển nghe vậy cũng nói “Được, em cũng hướng đi về phía anh, nhưng chúng ta tốt nhất đừng đi một đường thẳng.”
“Được.”
Sau khi có quyết định, hai người chỉ nhìn xung quanh một cái, rồi lựa chọn một hướng đi tới.
Nói là đi, nhưng tốc độ của hai người vẫn rất nhanh.
Khoảng chừng chỉ mất mười phút, hai người đều có thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương, chỉ còn chút mơ hồ mà thôi.
Thế nhưng, điều này cho thấy, phương hướng bọn họ lựa chọn là đúng.
Mà ngay tại lúc này, đám cỏ màu xanh đen dưới đất bỗng nhiên xảy ra biến cố.
Đám cỏ ào ào lớn lên, tốc độ giống như muốn rút ra khỏi mặt đất vậy.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều bị quấn vào trong đám cỏ.
Đám cỏ bắt đầu phát ra một loại khí màu đen có độc.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển gần như phát hiện ra cùng một lúc, vì vậy tự che kín hô hấp của mình.
Sau đó, tinh thần lực của hai người biến thành hỏa diễm, thử thăm dò một chút, thấy có tác dụng, hai người lập tức tăng thêm cường độ công kích, thiêu đốt đám cỏ. Đám cỏ càng đốt càng cháy lớn hơn.
Rất nhanh, một đám cỏ xanh đen cứ như vậy bị đốt trụi.
Nhất là Thẩm Tu Lâm. Dị năng của hắn vốn là lôi hệ, đám cỏ này lại rất sợ sấm sét. Sấm sét vừa đánh xuống, đám cỏ đã nhanh chóng héo khô.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không tiếp tục vội vàng đi tiếp, mà bắt đầu ra tay đốt cháy hết đám cỏ.
Lửa lớn đốt một lúc, tất cả cỏ đen đều cháy rụi, một đám tiếp một đám, hình ảnh thực sự có chút đáng sợ.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm bay lên giữa không trung, hắn phát hiện, Đông Phương Hiển cũng đang dùng cùng một phương pháp như vậy.
Thế nên, hắn có thể nhìn thấy một nơi phát ra ánh lửa rực rỡ.
Hai mắt Thẩm Tu Lâm sáng lên, trực tiếp chạy qua.
Thẩm Tu Lâm bay rất nhanh, sau đó không lâu, hắn nhìn thấy Đông Phương Hiển.
Lúc này, Đông Phương Hiển cũng không di chuyển, Thẩm Tu Lâm vừa đến trước mặt đối phương đã đưa tay ra ôm người vào trong lòng.
Đông Phương Hiển cười khẽ một tiếng “Anh đã đến rồi.”
“Ừ.” Thẩm Tu Lâm cười “Anh đến rồi đây.”
Hai người ôm một lúc mới tách nhau ra.
Sau đó, Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm “Giờ anh muốn đi đâu?”
“Việc này…” Thẩm Tu Lâm cười, nói “Đi đâu cũng được. Nếu đã để chúng ta đi tới nơi này, có lẽ không cần biết chúng ta lựa chọn con đường nào, cuối cùng đều có thể đi tới nơi cần phải tới.”
Đông Phương Hiển nghe vậy, gật đầu “Ừ, anh nói đúng.”
Tiếp theo, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tùy ý đi về một hướng.
Không bao lâu sau, một vài tiếng thú rống từ phía trước truyền tới phía.
Đông Phương Hiển nheo mắt “Là loại thú gì?”
Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Anh cũng không rõ.”
Nếu đã không biết, hai người lập tức quyết định đi xem một chút lại nói.
Hai người đi tiếp, rất nhanh, bọn họ đã nhìn thấy tình hình chiến đấu.
Phía trước, có hai phe con thú đối lập nhau.
Một phe trong đó là hai con thú hoang không nhìn ra chủng loại, còn một phe khác… là một đám con nhím biến dị?
Đúng thật là con nhím biến dị, mỗi con đều vô cùng khổng lồ, gai nhọn trên người rất cứng, trên đầu cũng có gai nhọn mọc ra.
Hiện tại, đám nhím đang dùng gai nhọn trên đầu đâm hai con thú không biết tên kia.
Hai con thú kia mặc dù không nhìn ra chủng loại, thế nhưng thực lực lại rất mạnh.
Nhưng số lượng con nhím quá đông, thực lực giữa hai phe lại không khác nhau là mấy, cho nên, hai con thú kia kỳ thực cũng không duy trì được bao lâu.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau, một đám con nhím giống như nổi điên đâm chết hai con thú kia.
Hai con thú kia vừa chết, đám nhím nhanh chóng ăn sạch thi thể của chúng.
Mà lúc này, đám nhím giống như phát hiện hai kẻ lạ mặt Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.
Một con nhím trong đám đó hét lên một tiếng, có vẻ là đang ra lệnh gì đó. Đám nhím kia lập tức vọt tới chỗ Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.
Khi mấy con nhím kia di chuyển, mặt đất rung lên rất mạnh, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thậm chí còn cảm thấy dưới lòng đất đang lay động.
Nhưng hai người hoàn toàn không để đám nhím này vào trong mắt, cũng không muốn ra tay với chúng nó.
Vì vậy, trước khi đám nhím chạy tới trước mặt hai người, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đã bay tới giữa không trung, rồi mau chóng rời khỏi đó.
Cứ như vậy, đám nhím mất đi mục tiêu săn bắt.
Con nhím đầu đàn có vẻ không hiểu nổi, không phải mới vừa rồi còn đứng ở đây hay sao?
Sao bỗng nhiên lại không thấy mục tiêu? Kỳ quái ghê!
Chúng nó còn bao vây mục tiêu rồi cơ mà, sao lại chạy được!
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lúc này đã xuất hiện ở cách xa đó mười mấy dặm.
Nơi này không còn tối tăm như trước nữa, mà là có ánh sáng chiếu quá.
Nhưng loại ánh sáng này lại khiến cho mắt của người nhìn cảm thấy không thoải mái.
Nó là một loại ánh sáng màu xanh lục chói mắt, bởi vì sáng quá mức, khiến cho người nhìn không chịu nổi.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không kìm được, hơi nheo mắt lại.
Đông Phương Hiển nheo mắt, bỗng nhiên nhìn về một hướng “Thập Quang, hình như ở nơi đó.”
Trước đó, bọn họ dùng tinh thần lực kéo Thập Quang lại, nhưng khi bị vòng xoáy hút đi, Thập Quang tự nhiên cũng không thấy đâu nữa.
Cho nên, hai người hiện tại cũng không bắt được Thập Quang.
Thế nhưng Đông Phương Hiển lại mơ hồ cảm thấy tung tích của hai Thập Quang kia. Chúng giống như ở hướng này.
Thẩm Tu Lâm nhìn về hướng Đông Phương Hiển nói, bản thân hắn không cảm nhận được rõ ràng lắm, hắn cũng không gọi Thiên Thanh Sắc ra, chỉ nói “Nếu em cảm thấy ở hướng đó, vậy chúng ta đi xem một chút.”
Đông Phương Hiển gật đầu, vì vậy hai người đi về phía trước.
Địa điểm vốn cảm thấy rất gần, nhưng thật ra lại không giống như trong tưởng tượng.
Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm mất một ít thời gian mới tới được…
Sau đó, một khe nứt rất lớn xuất hiện trước mắt hai người.
Khe nứt này, giống như vắt ngang qua bầu trời, đặt ở trước mặt hai người.
Ở phía đối diện, giống như còn có người.
Chỉ là khoảng cách của người kia vẫn còn khá xa, cho nên Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không thể nhìn thấy tình huống phía đối diện.
Tinh thần lực lại không theo kéo sang, có chút cảm giác bị che chắn.
Thẩm Tu Lâm nói “Qua đó xem một chút?”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm, chúng ta qua đó.“
Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển, hai người đồng thời nhảy qua phía đối diện.
Lực cản của khe nứt này khá lớn, nhưng cũng không làm khó Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển
Hai người thuận lợi nhảy qua khe nứt khổng lồ này.
Khi tới phía đối diện, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đồng thời phát hiện ra một vấn đề, trọng lực nơi này, không giống với bên ngoài.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi đường lại cảm thấy chân mình có vẻ không chạm tới mặt đất.
Cảm thấy rất nhẹ.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Trọng lực ở đây có chút quái lạ.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ngoại trừ trọng lực ra, còn có không khí ở đây.”
Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại “Có độc.”
Đông Phương Hiển ngừng lại, rồi cũng nhận ra “Anh nói đúng, có độc.”
Hai người theo bản năng nhanh chóng che lại hô hấp của mình, quanh thân còn dựng thêm vách bảo hộ.
Vách phòng hộ đối với thực lực của hai người hiện giờ, cũng không tiêu hao được bao nhiêu năng lượng.
Hơn nữa, bọn họ còn có không gian, cũng không cần lo lắng vấn đề khôi phục.
Cho nên, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển hoàn toàn không lo lắng gi.
Dùng tới vách ngăn tinh thần lực, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng tăng thêm tốc độ đi tới phía trước.
Mấy bóng người mơ hồ lúc trước cũng rõ ràng hơn một chút. Chỉ là khoảng cách không ngờ lại xa tới như vậy.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đồng thời đi về hướng đó.
Rốt cuộc, mất một khoảng thời gian, hai người cũng nhìn thấy mấy bóng người lúc trước.
Những người này, quả thật là người, thế nhưng lại đang bị nhốt.
Hơn nữa, bọn họ bị nhốt ở bên trong từng khối băng một, diện tích khối băng cũng rất lớn.
Mà những người bị nhốt trong băng lại có thể tự do cử động ở bên trong, cho nên khi trước Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển mới có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người.
Hiện tại, những người bên trong khối băng cũng nhìn thấy Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.
Vì vậy, bọn họ đều liên tục kêu cứu.
Những người này, có khoảng năm, sáu mươi người.
Thanh âm bên trong khối băng hoàn toàn không thể truyền ra ngoài, nhưng dựa theo khẩu hình và động tác tay của bọn họ, đều có thể nhìn ra được.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau.
Thẩm Tu Lâm truyền âm nói “Muốn cứu không?”
Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút “Trước tiên thả một người ra đã, hỏi rõ ràng tình huống ở bên trong rồi lại nói.”
Thẩm Tu Lâm cảm thấy có lý, gật đầu “Vậy được, trước cứu một người ra.“
Vì vậy, hai người chung sức hợp tác, phá vỡ một cái tượng băng, người ở bên trong ngã ra ngoài.
Người này là một thiếu niên, khoảng chừng hai mươi tuổi.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lựa chọn cứu người này ra trước, cũng chỉ là dựa vào cảm giác mà thôi.
Thiếu niên kia vỗ lồng ngực của mình “Ôi, nơi này thật sự là quá đáng sợ.”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nheo mắt “Cậu ở chỗ này bao lâu rồi?”
Thiếu niên bĩu môi ”Rất lâu, có ít nhất ba năm rồi.”
Nghe tới khoảng thời gian này, Thẩm Tu Lâm thật sự kinh ngạc “Ba năm?”
“Phải.” Thiếu niên cảm thấy chính mình thật sự quá mức xui xẻo “Tôi tới chỗ này du lịch, không biết làm sao lại ngã xuống đây, rồi biến thành như vậy. Nơi này rất đáng sợ.”
Thẩm Tu Lâm thoáng im lặng, nhàn nhạt nói “Bên ngoài là mạt thế rồi, mấy người có biết không?”
Thiếu niên do dự một chút, gật đầu “Biết. Khi mạt thế tới, ở đây bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều tang thi.”
“Tang thi?”
“Phải. Là từ trong cái khe nứt kia bò ra. Có rất nhiều tang thi. Chúng nó hình như cũng muốn ăn bọn tôi, thế nhưng chúng không phá được mấy cái tượng băng này.”
“Vậy chỗ tang thi đó đâu?”
“Không biết, cái thì chết, cái thì bị giết, không còn nữa. Có khi còn bị động vật ở đây ăn hết.”
“Động vật, ăn tang thi?”
“Ăn.” Thiếu niên gật đầu “Ăn tinh hạch trong đầu tang thi. Chỉ là thịt của tang thi hình như không ngon. Đám động vật kia ăn xong tinh hạch sẽ ném thi thể của tang thi xuống khe nứt kia.”
“Động vật… Khe nứt kia, động vật có thể nhảy qua?”
“Đương nhiên, có loại biết bay mà!”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lại nhìn nhau, rồi Đông Phương Hiển nói “Những người kia, khi bắt đầu cũng đã ở đây rồi?”
“Không phải, khi tôi tới nơi này cũng không có những người khác, bọn họ là sau này mới xuống dưới. Kỳ thực, vốn là người còn nhiều hơn hiện giờ, chỉ là cũng chết không ít.”
“Chết như thế nào?”
“Tôi không biết. Bọn họ ở trong tượng băng rồi chết một cách tự nhiên. Tôi cũng không biết bọn họ vì sao lại chết, chỉ cần khi đó tượng băng sẽ vỡ ra. Cho nên, tôi thường xuyên suy nghĩ, không biết bao giờ tới lượt mình. Tôi thực sự không nghĩ tới còn có một ngày mình thoát được ra khỏi tượng băng.”
Thiếu niên thực sự không nghĩ tới chính mình còn có thể ra khỏi tượng băng, cậu ta cứ nghĩ, mình sẽ chết bên trong tượng băng.
Người không bị nhốt thì làm sao có thể biết, khi nhìn thấy những người khác chết đi, thi thể và tượng băng đều hoá thành tro bụi, loại cảm giác này… dằn vặt người tới cỡ nào!