Trước mạt thế, nếu như là các loại khí độc như CO, con người có thể dễ dàng đoán ra được.
Thế nhưng sau mạt thế, mỗi ngày đều phải ngửi rất nhiều mùi tanh hôi của tang thi, mùi vị trong không khí cũng thật sự trở thành nỗi ám ảnh cho người khác.
Hơn nữa, mùi khí độc trong nhà Chu Phương Tuyền không đến mức quá nặng, cho nên Thẩm Tu Lâm cũng không chú ý tới.
Lúc này, hai người nhận ra mùi khí CO, lập tức nín thở đi vào.
Ở trong nhà, Thẩm Tu Lâm thấy người của Chu gia đều đã hôn mê, cách cái chết không còn bao xa.
Người Chu gia bao gồm Chu Phương Tuyền, vợ và con trai của ông ta. Dưới lầu còn có một người nữ giúp việc.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cứu người ra ngoài. Chuyện này có chút kỳ lạ, thế nên, Thẩm Tu Lâm cũng không đánh tiếng với những người khác, hắn thu tất cả người vào bên trong không gian, chỉ để lại Chu Phương Tuyền ở bên ngoài.
Sau đó, Đông Phương Hiển bố trí trận pháp, Chu Phương Tuyền cũng được cứu tỉnh.
Lúc tỉnh lại, trong nhất thời Chu Phương Tuyền cũng không hiểu nổi mình đang ở nơi nào, nhìn thấy Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thì càng ngây người ra.
“Thẩm thiếu? Đông Phương tiên sinh?”
Thẩm Tu Lâm nói “Chu tiên sinh, ông có ổn không?”
Chu Phương Tuyền lập tức cười khổ, rồi ngạc nhiên “Đây… là đâu?”
“Trong phòng của ông, chỉ là, nếu như không phải chúng tôi tới đây, thì e rằng ông đã chết rồi.”
Chu Phương Tuyền nghe vậy lại ngẩn người ra, sắc mặt hơi đổi “Thẩm thiếu, ngài có ý gì? Đã chết?”
“Phải. Cả nhà ông đều trúng độc. May mà tôi tới sớm, cho nên mọi người trúng độc không nặng.”
“Trúng độc?” Chu Phương Tuyền kinh ngạc.
Thẩm Tu Lâm nhìn ông ta, gật đầu “Đúng vậy, trúng độc. Ông không biết? Dù cho ông đang ngủ, nhưng ông cũng là dị năng giả, sao lại không nhận ra mùi khí CO?” Thẩm Tu Lâm hỏi xong, cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Không sai, Chu Phương Tuyền đúng là một dị năng giả. Mặc dù cấp bậc không quá cao, thế nhưng tính cảnh giác nhất định vẫn phải có. Hơn nữa bên ngoài biệt thự lại có không ít người trông coi, đối phương hiện tại chính là lãnh đạo của căn cứ.
Như vậy, tự nhiên là phải chú tâm hết mức mới đúng. Sao ngay cả trúng độc cũng không biết?
Chu Phương Tuyền ngẩn cả người “Khí CO…” Thế rồi, không biết ông ta nghĩ tới điều gì, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại, bình tĩnh quan sát đối phương.
“Chu tiên sinh, tôi từ Kỳ huyện đi tới đây.”
Chu Phương Tuyền giật mình “Kỳ huyện?”
“Phải, nghe nói Chu tiên sinh có hợp tác với bọn họ?”
“Đúng vậy.” Chu Phương Tuyền gật đầu, cau mày nói “Đúng là có hợp tác, chúng tôi chế tạo ra rất nhiều vũ khí, thế nên mới đưa một phần sang đó, đổi lấy một ít vật tư. Điều này chúng tôi học theo Thẩm thiếu…”
Chu Phương Tuyền bỗng nhiên nhận ra điều gì đó “Thẩm thiếu, có phải có vấn đề gì không?”
Thẩm Tu Lâm sâu sắc liếc nhìn đối phương “Chu tiên sinh, người ngay thẳng không nói chuyện vòng vo. Tài nguyên của căn cứ này không quá phong phú, ông làm thế nào có thể tạo ra nhiều vũ khí tới như vậy? Hơn nữa, Chu tiên sinh hợp tác với Kỳ huyện, hay là, chỉ hợp tác với Trần Tây Chu?”
“Trần Tây Chu?” Chu Phương Tuyền không hiểu “Trần Tây Chu không phải là người đứng thứ hai của Kỳ huyện sao? Lần hợp tác thứ hai đúng là do Trần Tây Chu đứng ra phụ trách, nhưng chỉ thay mặt cho Trương Hậu mà thôi. Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Thẩm Tu Lâm ngừng lại, Đông Phương Hiển cũng nheo mắt một cái. Hai người đều cảm thấy, có lẽ đã có sai lầm nào đó ở đây.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm chậm rãi nói “Vương Trung Toàn vì sao lại chết?”
Chu Phương Tuyền ngạc nhiên, rồi thở dài “Hoá ra Thẩm thiếu đã biết rồi. Cũng là do chúng tôi quá mức tham lam mới có thể như vậy… A, Thẩm thiếu tới thật đúng lúc, nói không chừng lão Vương còn có thể cứu.”
Thẩm Tu Lâm kinh ngạc “Ông ta chưa chết?”
“Chưa chết, nhưng cũng giống hệt như người đã chết rồi.” Chu Phương Tuyền cười khổ.
Hoá ra, không lâu sau khi mấy người Thẩm Tu Lâm rời khỏi, trong ba người này, có một người phái đội ngũ thuộc hạ đi ra ngoài, sau đó bọn họ tìm thấy một cái mỏ khoáng sản.
Tuy rằng Thẩm Tu Lâm đưa cho căn cứ bản thiết kế vũ khí, thế nhưng để sản xuất được vũ khí thì đều cần tài liệu. Tất cả những tài liệu đó lại không phải là loại dễ tìm, phải nói, nơi nhỏ như ở đây gần như không có nổi.
Cho nên, bọn họ phải ra bên ngoài tìm kiếm tài liệu.
Sau đó, bọn họ tìm thấy một loại kim loại ở chu vi quanh mỏ khoáng sản kia.
Đội ngũ muốn đi vào thăm dò mỏ khoáng sản, họ cho rằng trong hầm mỏ này vẫn còn những tài liệu khác. Chỉ là, vấn đề nằm ngay ở đây. Trong hầm mỏ đúng thực có rất nhiều tài liệu, nhưng lại có một loại kim hệ thú.
Lần đó, có không ít người đi vào trong hầm mỏ bị trọng thương.
Người có thể trở về đều không được mấy người, nhưng bọn họ cũng mang theo tin tức tốt, đó chính là, trong hầm mỏ kia có rất nhiều tài liệu.
Sau khi tin tức này được thông báo, lãnh đạo căn cứ cũng bắt đầu nóng ruột.
Ba người Vương Trung Toàn, Lưu Văn Tân và Chu Phương Tuyền bàn bạc với nhau, quyết định cùng nhau dẫn theo người tới nhìn.
Vì vậy, bọn họ dẫn theo đội ngũ hào hứng xuất phát.
Tới đó, bọn họ nghĩ tới cách dùng lửa, khí độc, khói sương mù, rất nhiều biện pháp, ép con kim hệ thú kia từ trong hầm mỏ chạy ra ngoài, rồi giải quyết nó.
Kim hệ thú kia rất mạnh, bọn họ phải hao tổn rất nhiều người mới giải quyết được nó.
Sau đó, đội ngũ đi vào trong hầm mỏ.
Mỏ khoáng sản này rất sâu, bọn họ là dị năng giả, khi đi vào cũng dẫn theo thuỷ hệ dị năng giả để làm sạch không khí, cũng mang theo mặt nạ phòng độc. Nhưng dù là như vậy, sau khi vào trong vẫn cảm thấy mùi khí CO nhàn nhạt trong không khí, chẳng qua lúc đó nồng độ khí CO không quá nồng mà thôi.
Khi mới bắt đầu, bọn họ cũng không đi vào quá sâu, chỉ ở mấy tầng ngoài tìm thấy rất nhiều vật liệu, thậm chí còn có một ít máy móc.
Có lẽ, trước khi mạt thế đến, nơi này là một trụ sở bí mật hoặc xưởng chế tạo của quân đội.
Vậy thì bọn họ có thể cầm những tài liệu kia ra ngoài.
Chỉ là, vào lúc ấy, ba người bọn họ bỗng nhiên cảm giác được trong hầm mỏ có thứ gì đó đang kêu gọi bọn họ.
Nhưng mà, khi hỏi những người khác thì không ai có cảm giác tương tự như thế cả.
Hơn nữa, cũng không biết tại sao, ngay cả đến bọn họ cũng cảm thấy có chút lo sợ.
Cuối cùng, bọn họ quyết định không vào sâu thêm nữa, cùng nhau đi ra ngoài.
Thế nhưng, sau khi bọn họ trở lại, càng ngày càng thấy khó chịu, luôn cảm giác mình rất muốn đi tới nơi đó.
Ba người bọn họ tuy rằng xem như là đối thủ, nhưng vẫn luôn muốn điều tốt cho căn cứ, cũng biết nếu như chỉ có một người đi vào trong đó, căn bản là không thể sống sót.
Cho nên, ba người bọn họ quyết định cùng đi, còn dẫn theo một ít cao thủ.
Mỗi người bọn họ mang theo bốn người cao thủ, tính cả ba người bọn họ, cùng nhau quay trở lại hầm mỏ kia.
Thời gian bọn họ chọn là vào buổi tối.
Hầm mỏ kia dường như có ma lực nào đó, có một âm thanh luôn luôn kêu gọi bọn họ đi tới, sau đó bọn họ phát hiện trong hầm mỏ có không ít vật liệu kim loại, còn tìm thấy cả gạch vàng.
Chỉ là, hiện tại mạt thế rồi, loại gạch quý giá này cũng không cong tác dụng gì lớn nữa.
Đất trong hầm mỏ này dường như đều dùng gạch vàng xếp thành. Đi sau vào bên trong, bọn họ lại thấy được một chiếc quan tài.
Đó là một cái quan tài màu đen, bề ngoài vừa cổ điển vừa hoa lệ. Âm thanh kì quái tràn ngập ma lực khi trước chính là từ trong quan tài truyền tới.
Ba người bọn họ lớn gan tới gần, phát hiện bên trong quan tài có một đứa bé trai.
Đúng vậy, là một bé trai.
Chỉ là, âm thanh kêu gọi bọn họ rõ ràng là giọng của người trưởng thành, là giọng nam đã thành niên, tại sao ở đây lại là một đứa bé trai?
Hơn nữa, đứa bé này vẫn còn đang nhắm mắt…
Cuối cùng, là Vương Trung Toàn mở chiếc quan tài kia ra.
Ai ngờ tới, quan tài vừa mở ra, đứa bé trai kia lập tức mở mắt. Sau đó, nó biến thành một người thanh niên, còn vô cùng xinh đẹp, vô cùng diễm lệ.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc ngây người.
Người thanh niên kia nói, mang theo tất cả những thứ mà bọn họ cho là quý giá kia đi, mau chóng rời khỏi hầm mỏ, đừng bao giờ trở lại nơi đó nữa. Đối phương còn nói, hầm mỏ rất nguy hiểm.
Thứ tốt trong hầm mỏ này thực sự rất nhiều.
Dù gạch vàng không có tác dụng gì, nhưng vẫn có một ít vật rất đẹp, bề ngoài khá giống tinh hạch, chỉ là năng lượng của nó càng tinh khiết hơn so với tinh hạch.
Bọn họ cầm theo đồ vật rời khỏi. Chỉ có người thanh niên xinh đẹp diễm lệ kia là không ai tới khiêu khích cả. Bọn họ cảm thấy đối phương vô cùng lợi hại.
Bọn họ mang theo chiến lợi phẩm thắng lợi trở về.
Nếu như mọi chuyện tới đây là kết thúc thì sẽ không có vấn đề gì nữa.
Chỉ là, bọn họ phát hiện ra, thứ mang về kia thực sự tốt hơn tinh hạch rất nhiều.
Khi bọn họ sử dụng nó, tốc độ hấp thu rất nhanh. Hơn nữa, sau khi hấp thu xong thì cảm thấy thân thể tốt hơn trước, ngũ giác cũng rõ ràng hơn.
Tiếc là, những thứ đó cũng có lúc dùng hết.
Vì vậy, đáy lòng bọn họ bắt đầu nhen nhóm lên ý nghĩ lại đi một chuyến nữa.
Khi Chu Phương Tuyền và Lưu Văn Tân còn chưa kịp hành động thì Vương Trung Toàn đã ra tay trước.
Kỳ thực Chu Phương Tuyền và Lưu Văn Tân vẫn luôn chú ý tới Vương Trung Toàn, thế nên, khi ông ta hành động, hai người còn lại cũng len lén đi theo…
Chi tiết những gì xảy ra thì hai người bên ngoài cũng không rõ ràng lắm. Điều duy nhất bọn họ biết là, Vương Trung Toàn đi vào trong hầm mỏ, chỉ chưa tới năm phút đã đi ra. Trên người ông ta toàn bộ đều là khí độc màu đen.
Lúc đó, Chu Phương Tuyền và Lưu Văn Tân rất hoảng sợ, muốn tới cứu người, nhưng Vương Trung Toàn thấy người là giết. Đối phương trở nên vô cùng cuồng bạo, mặc dù vẫn là hình người, nhưng bộ dạng lại rất khủng bố, quần áo trên người cũng nát bươm tung toé.
Vương Trung Toàn điên cuồng, thấy người nào thì giết người đó.
Dưới tình huống như thế, Chu Phương Tuyền và Lưu Văn Tân chỉ có thể trốn đi.
Ngay tại khi sắp tới căn cứ, Lưu Văn Tân và Chu Phương Tuyền dùng tín hiệu liên lạc với thủ hạ, rất nhiều người cùng ra tay mới có thể áp chế được Vương Trung Toàn.
Từ đó trở đi, Vương Trung Toàn giống như một quái vật mất hết lý trí, chỉ biết chém giết mà thôi, không ai dám thả ông ta ra cả.
Bởi vì sau khi Vương Trung Toàn đi ra khỏi hầm mỏ, hình tượng đối phương đã hoàn toàn thay đổi, ngoại trừ Chu Phương Tuyền và Lưu Văn Tân ra, không ai biết người điên kia là Vương Trung Toàn cả.
Cho nên, Chu Phương Tuyền và Lưu Văn Tân cho người bắt Vương Trung Toàn lại cũng không công bố thân phận của đối phương, chỉ giấu người đi rồi phái trị liệu hệ dị năng giả tới chữa trị cho Vương Trung Toàn. Nhưng kết quả không thấy tốt lên, cũng không thấy xấu đi.
Vương Trung Toàn thời gian dài không xuất hiện, hai người bọn họ cũng rất khó xử. Nói ông ta ra khỏi căn cứ thì không có ai tin, vợ con Vương Trung Toàn còn chắn chắn rằng hai người bọn họ đã ngấm ngầm hại người. Bọn họ trăm miệng cũng không thể bào chữa…
Kỳ thực, bọn họ vốn vẫn luôn có chút đối chọi gay gắt, nhưng sau khi đội ngũ của Thẩm Tu Lâm tới đây, bọn họ đều có cảm giác, bọn họ không cần phải đấu đá lẫn nhau nữa, quan hệ giữa ba người dù sao vẫn không đến mức quá tệ.
Chỉ là, tình hình trước mắt thì nói thế nào cũng không có ai tin.
Sau khi Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển xuất hiện, Chu Phương Tuyền lập tức kể hết đầu đuôi câu chuyện.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Trước tiên không nói tới cái mỏ khoáng kỳ dị kia… Ông không biết vì sao mình lại trúng độc… Đều là dị năng giả, ông có ý kiến gì không?”
Chu Phương Tuyển lắc đầu “Tôi không biết… Có phải vợ của lão Vương phái người làm hay không? Nhưng, có không ít người trông coi bên ngoài biệt thự của tôi, không thể nào…”
Thẩm Tu Lâm không tỏ rõ ý kiến “Là do người nào làm hay là do cái gì khác làm, tạm thời không xác định, ông có thể tự mình điều tra. Trước tiên dẫn chúng tôi tới xem Vương Trung Toàn đã.”
Đều đã tới đây rồi, Thẩm Tu Lâm cũng không có ý định mặc kệ sống chết của người khác.
Huống chi, người của căn cứ này tương đối nhiều… Vẫn nên chuyển đi thì tốt hơn…
Chu Phương Tuyền nghe vậy, lập tức gật đầu, đáp lại một tiếng “Được.”
Vì vậy, ông ta vội vàng dẫn Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi, chỉ là, trước đó, ông ta còn không quên vợ con của mình.
Thẩm Tu Lâm nói “Yên tâm, đang chữa trị cho bọn họ, không sao đâu.”
Chu Phương Tuyền rất tin tưởng Thẩm Tu Lâm, nghe xong cũng yên tâm hơn nhiều.
Mấy người đi khá lâu mới tới nơi giấu Vương Trung Toàn, Chu Phương Tuyền hạ lệnh cho người trông coi bên ngoài mở cửa, rồi ba người đi vào trong…
Sau khi Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi vào, nhìn thấy Vương Trung Toàn bị xích sắt trói gô lại, cả người đối phương không chút lành lặn, đều cảm thấy có chút giật mình…