Viện binh tới đây là hai nhóm người.
Một bên do Nghiêm Trọng Thiên dẫn đầu, một bên khác… là Lâm Tôn cùng thủ hạ của anh ta.
Kỳ thực, là Lâm Tôn phát hiện được điều gì đó không ổn, sau đó tự mình đi tìm Nghiêm Trọng Thiên.
Trong lòng Nghiêm Trọng Thiên vốn cũng không tin tưởng gì cho lắm, thế nhưng lại nghĩ, Lâm Tôn cũng là một dị năng giả cấp bảy, cho nên, mặc dù em trai thứ năm của mình không gặp phải chuyện gì, cùng đi xem một chút cũng không sao.
Đây là nể mặt Lâm Tôn mà thôi.
Hơn nữa, nếu Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thực sự gặp chuyện, đó không phải đến kịp thời cứu giúp hay sao?
Như vậy, Nghiêm Trọng Thiên dẫn theo người đi cùng với Lâm Tôn.
Điều khiến Nghiêm Trọng Thiên không nghĩ tới là, trên đường, anh ta thử liên lạc với Nghiêm Hạ Khê và đội trưởng đội ngũ canh giữ bên này, thế nhưng lại không thể liên lạc nổi.
Đến cả điểm tập kết của đội ngũ bên này cũng không có tín hiệu liên lạc.
Giống như nơi này đã bị thứ gì đó chắn lại, không thể truyền tin.
Sau đó, Nghiêm Trọng Thiên xác định nơi này đã xảy ra vấn đề rồi, nhanh chóng chạy tới.
Dù là như vậy, khi viện binh chạy tới dường như cũng đã chậm…
Hoặc là nói, người ta không cần dùng tới bọn họ!
Thẩm Tu Lâm và Ngô Tranh đã giải quyết phần lớn đàn ong, mấy người Lâm Tôn đến chỉ tiêu diệt nốt phần cuối cùng mà thôi.
“Thẩm thiếu, có chút chật vật đấy.” Lân Tôn mỉm cười nói.
Dung mạo của Lâm Tôn rất đẹp, coi như hiện giờ là mạt thế, quần áo của người này từ trên xuống dưới đều phẳng phiu xinh đẹp. Anh ta đứng ở một bên, dựa vào khuôn mặt yêu diễm kia, cũng khiến cho người khác cảm thấy phong hoa tuyệt đại.
Rất nhiều dị năng giat không nhịn nổi liếc nhìn về phía bên này.
Đặc biệt là anh ta lại cười như thế với Thẩm Tu Lâm… Mọi người bắt đầu miên man suy nghĩ.
Lẽ nào vị Lâm tiên sinh này thích Thẩm thiếu? Như vậy không tốt đâu, Thẩm thiếu… Có người yêu rồi mà!
Lâm Tôn cũng không biết người khác đang tưởng tượng mối quan hệ của bản thân và Thẩm Tu Lâm. Mà coi như thật sự biết được, chỉ sợ Lâm Tôn cũng không thèm để ý tới.
Thẩm Tu Lâm trừng mắt nhìn Lâm Tôn, rồi cầm tinh hạch cao cấp để tu luyện hồi phục.
Tinh hạch hình dạng tròn xoe, tất cả đều là tinh hạch cấp sáu, khiến cho mọi người nhìn thấy đều xúc động vô cùng.
Người và người đúng là không thể so sánh được…
Tuy rằng mọi người có động tâm, thế nhưng đương nhiên sẽ không chạy tới cướp… Nhiều lắm cũng chỉ âm thầm đố kị mà thôi.
Chạy tới cướp? Đó là đâm đầu vào đường chết!
Nghiêm Trọng Thiên nhìn Nghiêm Hạ Khê từ đầu tới chân, xác định đối phương không làm sao, vẫn còn có thể nhảy nhót tưng bừng, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Không có chuyện gì là tốt rồi.”
“Hì hì.” Nghiêm Hạ Khê suy nghĩ một chút, nhìn thấy Ngô Tranh đứng cách đó không xa, bỗng nhiên nhảy ra, lôi kéo người lại đây “Anh cả, đều nhờ có cậu ấy.”
Gân xanh trên trán Ngô Tranh hơi lộ ra, cậu ta thực sự cảm thấy đầu óc của Nghiêm Hạ Khê khác xa so với tất cả mọi người.
Chỉ là Ngô Tranh vẫn rất khách khí với Nghiêm Trọng Thiên, cười “Ngũ thiếu quá lời.”
Nghiêm Trọng Thiên cũng biết thuộc tính ngốc hết thuốc chữa của đứa em nhà mình, nhưng mà, Ngô Tranh lợi hại như vậy thực sự là điều không thể ngờ tới.
“Không, phải cảm ơn cậu đã cứu đứa em trai này của tôi. Nó làm phiền cậu quá.”
“Anh, em rất lợi hại. Không có tạo ra phiền phức gì.”
Ngô Tranh còn chưa nói gì, Nghiêm Hạ Khê đã tự tỏ ra không vui.
Nghiêm Trọng Thiên thực sự là cảm thông sâu sắc với chú tư nhà mình, chỉ muốn đạp cái đồ ngốc này vào bụng thím, nấu chảy đúc lại lần nữa. Có lẽ như vậy sẽ thông minh hơn một chút.
“Thật xin lỗi, đứa em này từ nhỏ đã bị trong nhà chiều hư.”
Ngô Tranh cảm thấy được, chính mình rất đồng tình với Nghiêm Trọng Thiên này. Phỏng chừng số lần anh ta đứng ra thu thập tàn cuộc cho đứa em Nghiêm Hạ Khê này phải rất rất nhiều.
Ngô Tranh khoát tay, đang muốn nói, thì bên dưới hồ nước bỗng nhiên truyền tới một tiếng vang rất lớn.
Thẩm Tu Lâm lập tức thu lại tinh hạch, nhìn về bên đó.
Ngô Tranh cũng mặc kệ hai anh em nhà kia, vội vàng chạy tới bên cạnh Thẩm Tu Lâm.
“Là Đông Phương Hiển?”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ừm, không biết tình hình phía dưới thế nào.”
Một tiếng kia vang lên, nhưng lại không thấy người, Thẩm Tu Lâm thực sự không rõ tình huống dưới hồ thế nào.
Ngô Tranh suy nghĩ, nói “Chúng ta xuống xem một chút.”
Thẩm Tu Lâm nhìn Ngô Tranh “Cậu có cách đi xuống?”
Hoá ra, không phải Thẩm Tu Lâm muốn đứng ở chỗ này phí lời, mà là… hắn không xuống dưới hồ được.
Cảm giác chống đối từ bên dưới truyền tới quá mạnh, hơn nữa, chỉ cần tới gần, cấp bậc của hắn lập tức trượt xuống nhanh chóng.
Hiện giờ, hắn cảm thấy thực lực của mình chỉ có thể phát huy được ba phần mười.
Hơn nữa, lúc trước hắn tiêu hao hơi nhiều, nói không chừng lúc này chỉ có thể phát huy được hai phần mười.
Thực lực như vậy mà đi xuống, không chừng lại thêm phiền?
Ngô Tranh nói “Vậy cũng hết cách rồi, chỉ có thể dùng biện pháp cũ.”
Biện pháp cũ, chính là Thẩm Tu Lâm chuyển hoá năng lượng, Ngô Tranh làm chiến đấu chủ lực.
Thẩm Tu Lâm nhấp môi, cuối cùng gật đầu.
Sau đó, hai người đồng thời nhảy xuống.
Nghiêm Trọng Thiên hơi nhíu mày, lại không ngờ tới, đứa em trai ngốc bên cạnh mình thế nhưng cũng không nghĩ ngợi gì mà nhảy xuống theo.
Mặt Nghiêm Trọng Thiên lập tức đen!
Bên kia, Ngô Tranh và Thẩm Tu Lâm vừa nhảy xuống đã nghe thấy “Oành” một tiếng.
Lần này không phải do bên dưới xảy ra vấn đề gì, mà là… Có người ngã.
Hai người cùng lúc nhìn sang, rồi khoé miệng không nhịn được co rút.
Tên ngốc kia…
“Anh xuống đây làm cái gì?” Ngô Tranh quả thực không còn gì để nói nữa rồi.
Nghiêm Hạ Khê chớp mắt “Tôi muốn giúp đỡ mà. Trọng lực nơi này sao lại quái dị thế, tôi không đứng lên nổi.”
Ngô Tranh hết nói nổi.
Thẩm Tu Lâm cười “Cậu xuống đây làm gì? Rõ ràng là cái đuôi kéo chân sau, nhanh đi lên, đừng chết ở dưới này. Anh cậu không chừng còn trách chúng tôi bảo vệ không nổi.”
Miệng Thẩm thiếu… trước sau như một đều rất ác.
Nhưng mà, đây là nói thật.
Lời nói thật, bao giờ cũng khó nghe.
Nghiêm Hạ Khê không phục “Hai người đứng được, tôi cũng có thể.”
Nói xong, Nghiêm Hạ Khê dùng sức bò dậy.
Thế nhưng anh ta lại thực sự bò dậy được, nghị lực cũng không tệ lắm.
Ngô Tranh nhìn Thẩm Tu Lâm, ý là, Nghiêm gia Ngũ thiếu này, phải làm sal bây giờ?
Thẩm Tu Lâm bĩu môi, không có tâm tư nào đi quản đối phương, nói thẳng “Đi thôi.”
Ngô Tranh hiểu rõ, đi lên trước, Thẩm Tu Lâm đi theo phía sau.
Nghiêm Hạ Khê thấy bọn họ muốn bỏ mặc mình, cũng vội vàng chạy theo. Có lẽ là do nóng vội, Nghiêm Hạ Khê cảm thấy trọng lực… dường như giảm bớt đi.
Nghiêm Hạ Khê vội vàng đuổi theo nên không phát hiện trong túi quần của mình có ánh sáng loé lên.
Ngô Tranh đi ở phía trước, ba người cùng nhau đi vào bên trong. Càng đi vào, sắc mặt của mọi người càng khó coi hơn.
Lực bài xích bên trong rất lớn.
Sắc mặt Ngô Tranh đã có chút tái nhợt, một tay Thẩm Tu Lâm đặt lên vai đối phương, chuyển hoá tinh thần lực. Ngô Tranh thở phào một cái, chân hơi nhũn ra, Thẩm Tu Lâm đưa tay đỡ Ngô Tranh.
Nghiêm Hạ Khê từ phía sau nhìn tới… Cảnh tượng trước mắt chuyển thành, Thẩm Tu Lâm ôm Ngô Tranh vào trong lòng.
Không biết thế nào, Nghiêm Hạ Khê có chút bực bội.
Người này thực sự ngốc không ai bằng, vừa bực bội đã lập tức nói thẳng “Thẩm thiếu, anh đã có Đông Phương tiên sinh rồi. Đông Phương tiên sinh tốt như vậy, anh không thể thay lòng đổi dạ.”
Khoé miệng Thẩm Tu Lâm và Ngô Tranh đồng thời giật giật. Loại tính cách thô lỗ thế này, sao lại có khuôn mặt như thế kia cơ chứ!
Trong nhà rốt cuộc cưng chiều người này đến mức nào để đến nỗi nuôi ra được cái tính cách như vậy!
Hai người liếc nhìn phía sau, rồi đồng thời nheo mắt lại.
Cấp bậc của Thẩm Tu Lâm và Ngô Tranh bị áp chế rất nặng. Ở trên bờ, Ngô Tranh không chịu ảnh hưởng gì, nhưng đến dưới này cũng bị áp chế. Cho nên, muốn tiến lên phía trước phải tốn rất nhiều công sức.
Hai người cho rằng Nghiêm Hạ Khê theo không kịp, coi như là theo kịp, khẳng định cũng mệt thở không ra hơi. Thế nhưng hiện giờ, trạng thái tinh thần của Nghiêm Hạ Khê vô cùng tốt.
Thẩm Tu Lâm và Ngô Tranh trao đổi ánh mắt.
Sau đó, tầm mắt của hai người quét qua toàn thân Nghiêm Hạ Khê, rất nhanh, cả hai đều tập trung nhìn vào… túi quần của Nghiêm Hạ Khê.
Ánh sáng loé loé kia, muốn không chú ý tới cũng khó.
“Trong túi quần của anh có cái gì?” Ngô Tranh hỏi.
“Túi quần?” Nghiêm Hạ Khê không hiểu, theo tầm mắt của Ngô Tranh nhìn xuống, ngay lập tức nhìn thấy túi quần của mình đang phát sáng.
Nghiêm Hạ Khê kinh ngạc “Cái gì thế này, sao lại phát sáng?”
Khoé miệng Ngô Tranh lại giật giật, đồ ngốc này còn không biết thứ phát sáng bên trong túi quần của chính mình là cái gì.
Nghiêm Hạ Khê vừa nói vừa thò tay lấy vật trong túi quần ra.
Sau đó, Nghiêm Hạ Khê trợn tròn mắt “Là cái này.”
Ngô Tranh hỏi “Đây là cái gì?”
Hai người nhạy cảm phát hiện, ngay tại khi Nghiêm Hạ Khê lấy vật này ra… loại cảm giác bài xích chống đối quanh thân bọn họ đã giảm đi rất nhiều.
Hai mắt Ngô Tranh và Thẩm Tu Lâm nheo lại.
Thẩm Tu Lâm nói “Đưa nó cho tôi.”
Nghiêm Hạ Khê cũng không nghĩ nhiều, đưa luôn cho Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm cầm lấy vật kia, thử dò xét, Ngô Tranh tiếp tục dò hỏi “Anh nói xem, đây là cái gì?”
Nghiêm Hạ Khê suy nghĩ, rồi nói “Trước Nghiêm gia chúng tôi có một dị năng giả. Anh ta từng xuống dưới hồ này, sau khi trở về thì mắc bệnh. Thời điểm anh ta chết tôi vừa lúc cũng ở đó. Nguyện vọng duy nhất của A Đức là sau khi anh ta chết thì hoả táng. Sau khi tôi hoả táng, vật này xuất hiện ở bên dưới tro cốt, tôi thấy nó không giống tinh hạch, lại có mùi thơm, tiện tay cầm lấy.”
Tiện tay cầm lấy… Người này rốt cuộc có thể ngốc tới mức độ nào?
“Đây là đồ trên người hắn, hay là sau khi hắn chết hoả táng mới tạo thành?”
Nghiêm Hạ Khê lắc đầu “Không biết.”
“Anh chưa từng kể cho người khác nghe về vật này sao?”
Nghiêm Hạ Khê nói “Nhiều việc quá, quên mất.”
Ngô Tranh hoàn toàn cạn lời.
Thẩm Tu Lâm bĩu môi “Chúng tôi hiện giờ cần vật này. Cậu đi cùng chúng tôi, đừng để bị tách ra.”
Nghiêm Hạ Khê nhíu mày “Được. Các anh cầm nó thì càng phát huy được nhiều tác dụng. Nhưng mà đây là cái gì?”
Thẩm Tu Lâm nói “Năng lượng thể đặc thù.”
“Hả?” Nghiêm Hạ Khê hoàn toàn không hiểu.
Thẩm Tu Lâm cũng lười giải thích thêm.
Hiện giờ còn chưa biết tình huống của Đông Phương Hiển thế nào, hắn làm gì có lòng dạ nào mà giải thích cho Nghiêm Hạ Khê nghe cái gì là năng lượng thể chứ.
Ngô Tranh cũng không giải thích, chỉ nói “Có cơ hội thì nói sau.”
Được rồi, cũng chỉ có thể như vậy… Nghiêm Hạ Khê gãi đầu, khuôn mặt tuấn tú hơi nhăn lại, rồi vội vàng chạy theo.
Thẩm Tu Lâm cầm viên năng lượng thể đặc thu kia trong tay, lực bài xích mà hắn và Ngô Tranh phải chịu lập tức giảm đi rất nhiều. Hai người thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tiến về phía trước.
Mấy phút sau, bọn họ đã đến một nơi trông có vẻ vừa bị phá sập.
Thẩm Tu Lâm ngửi một cái “Giống như mùi máu của Huyết Sát.”
Tuyết Lang tuy đã biến thành người, thế nhưng mùi máu vẫn có chút khác biệt với con người.
Người có tinh thần lực mạnh một chút là có thể nhận ra được điểm khác biệt.
Cho nên, Thẩm Tu Lâm lập tức nhận ra nơi này có máu của Huyết Sát.
Cũng chính là vì nhận ra, cho nên hắn càng lo lắng hơn, không biết Đông Phương hiện tại thế nào…
Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc từ trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm bay ra.
Ở trên bờ, chúng nó cũng chuyển hoá rất nhiều năng lượng cho Thẩm Tu Lâm, nếu không thì Thẩm Tu Lâm không thể kiên trì lâu như vậy.
Thực lực của hắn cùng với Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc dêud bị giảm xuống.
Cho nên, hiện tại, ánh sáng bao quanh Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc có chút ảm đạm.
“Thẩm thiếu, không thể đi tiếp được nữa.” Thuỷ Bạch Sắc nói.
Thiên Thanh Sắc cũng nói “Đúng vậy, nếu không thì, hậu quả khó có thể lường.”
“Là sao?” Thẩm Tu Lâm cau mày.
Thuỷ Bạch Sắc nói “Chi tiết thì chúng tôi không biết rõ ràng, nhưng giống như là điềm báo vậy.”
“Ngài có thể xem như đây là ý thức thế giới đang nhắc nhở chúng tôi. Chỉ là loại năng lực điềm báo này từ khi chúng tôi sinh ra đã có. Năm anh em chúng tôi đều dựa vào nó để cảm ứng nguy hiểm và những chuyện không thể làm.”
Thẩm Tu Lâm im lặng, rồi nói “Đông Phương ở trong đó.”
Cho nên, mặc kệ bên trong có cái gì, hắn nhất định phải đi.
Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc đồng thời im lặng.
Sau đó, Thiên Thanh Sắc nói “Dù cho từ đây trở đi số mệnh của ngài có thể sẽ thay đổi?”
Thẩm Tu Lâm hơi run lên, rồi lập tức gật đầu “Đúng vậy.”
So với thứ mờ mịt vô căn cứ như số mệnh, hắn càng lo lắng Đông Phương Hiển hơn.
Thiên Thanh Sắc thở dài “Như vậy tuỳ ý ngài… Đồ ngốc phía sau kia nói không chừng lại là điểm chuyển biến. Thẩm thiếu, ngài xem đó mà làm thôi.”
Nói xong, Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc lại quay trở về ý thức hải của Thẩm Tu Lâm.
Hai mắt Thẩm Tu Lâm hơi nheo lại. Đồ ngốc phía sau? Nghiêm Hạ Khê?
Vừa nãy, khi Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc nói chuyện đều dùng truyền âm, hơn nữa còn dùng truyền âm theo hình thức khế ước. Cho nên, mặc dù là Ngô Tranh cũng không biết chúng nó nói cái gì với Thẩm Tu Lâm.
Nghiêm Hạ Khê đứng phía sau thì lại càng không thể biết được.
Tuy rằng Nghiêm Hạ Khê không biết nội dung cuộc trao đổi, thế nhưng anh ta lại nhìn thấy hai điểm sáng từ trong đầu Thẩm Tu Lâm bay ra… Thẩm thiếu này thực sự là nhiều bí mật.
Khó trách dáng vẻ thần bí như thế! Nhiều bí mật lắm!
Ngô Tranh cũng nhìn thấy Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc, nói “Làm sao vậy?”
Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Chúng nó nhắc nhở tôi phải cẩn thận. Có thể những thứ ở bên trong kia rất khó đối phó, hoặc là… sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra. Ngô Tranh, cậu bảo vệ Nghiêm Hạ Khê cẩn thận, lúc mấu chốt, có lẽ đồ ngốc này có thể giúp đỡ được một chút.”
“Anh ta?” Ngô Tranh không hiểu “Anh ta thì có thể giúp đỡ được cái gì?”
Hai người cũng đang truyền âm, cho nên Thẩm Tu Lâm thẳng thắn dùng “đồ ngốc” để gọi người.
Mặc dù, người kia thực sự cũng có chút… ngốc.
Được rồi, không phải là có chút, mà là rất. Rất ngốc!
“Tạm thời không biết, là do Thiên Thanh Sắc bọn họ nhắc nhở. Cậu chú ý điểm ấy là được.”
Ngô Tranh gật đầu “Vâng, tôi đã hiểu.”
“Sao hai người lại dừng lại thế? Đi thôi.” Nghiêm Hạ Khê không nghe thấy hai người nói chuyện, chỉ thấy bọn họ bỗng dưng dừng lại, thế nên ở phía sau thúc giục.
Ngô Tranh liếc nhìn Nghiêm Hạ Khê… Thực sự không hề cảm thấy đối phương sẽ có một chút tác dụng nào trong thời khắc quan trọng. Người này… Ngốc hết phần thiên hạ!
Thế nhưng, dẫn theo thì dẫn theo.
Thế lực của Nghiêm gia tại Đế đô rất khổng lồ. Ngũ thiếu chết ở chỗ này cũng không tốt, sẽ tạo thành phiền phức cho bọn họ…
Vì vật, Ngô Tranh đi tới, nói với Nghiêm Hạ Khê “Anh đi gần tôi một chút, đừng để bị lạc, không thì chết như thế nào cũng không biết.”
Nghiêm Hạ Khê kinh ngạc trợn to mắt “A… Cậu đồng ý bảo vệ tôi?”
Khoé miệng Ngô Tranh mãnh liệt co rút, đồ ngốc này, có biết nói chuyện hay không!
“Ngô Tranh, tôi quả nhiên không nhìn lầm cậu. Cậu rất hiền lành, tâm địa quá tử tế.” Nghiêm Hạ Khê vô cùng vui vẻ nói.
Ngô Tranh hiện giờ chỉ muốn tát một cái đánh bay người này đi mà thôi.
Phía trước, Thẩm Tu Lâm cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Ngốc đến như vậy… Có thể giúp đỡ gì đây chứ? Hắn thực sự cảm thấy… Điều này quá mức vô lý!