Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 171: Ở bên nhau



Đông Phương Hiển nghe người trung niên kia nói xong, đi tới bên cạnh hồ nước.

Đông Phương Hiển tiến tới gần, nhìn nước hồ bên dưới, cảm thấy trong lòng có chút khác thường.

Lúc này, Huyết Sát cũng đi tới “Tôi cảm thấy… phía dưới có thứ gì đó đang hấp dẫn tôi.”

“Hấp dẫn?” Đông Phương Hiển hơi nhíu mày.

Huyết Sát gật đầu “Ừm.”

Sau đó, Long Thành Uyên truyền âm nói “Huyết Sát, anh có cảm thấy nguy hiểm không?”

Huyết Sát suy nghĩ một chút, không biết thế nào mới đúng, vì vậy nói “Không biết.”

Lông mày Đông Phương Hiển nhíu lại, quay người nhìn về phía người trung niên “Chúng ta có thể xem giúp tình huống phía bên dưới, các ngươi rút hết nước trong hồ ra đi.”

Đối phương nghe vậy cũng không tỏ ra vui vẻ, mà lại lo lắng nói “Mấy lần trước chúng tôi cũng rút hết nước hồ, cũng phái người xuống kiểm tra… Thế nhưng, những người đó khi quay trở về đều mắc bệnh lạ, không được mấy ngày đã chết hết.”

Chính bởi vì như vậy mà nơi này trở nên vô cùng kỳ dị âm tà.

Cho nên, đội ngũ quân nhân ở đây cũng chỉ ở trên bờ trông coi, giết tang thi và động vật biến dị, không có ai dám xuống nước nữa.

Đông Phương Hiển không biết còn có nguyên nhân như vậy, nghe xong thì lại nhíu mày.

Huyết Sát nói “Tôi xuống xem một chút, mấy người rút nước đi.”

Đối phương do dự một chút, nói “Đông Phương tiên sinh có xuống không?”

Đây là sợ Đông Phương Hiển đi xuống, nếu lỡ xảy ra vấn đề gì, bản thân sẽ phải chịu trách nhiệm đây mà.

Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Không xuống.”

Người trung niên thở phào một cái, bản thân mình thực sự không chịu nổi hậu quả nếu như Đông Phương Hiển xảy ra chuyện chẳng lành.

Sau đó, người này lập tức đi sắp xếp mọi việc…

Không lâu sau, máy phát điện chạy bằng năng lượng mặt trời được chở tới.

Tiếp đó là môtơ, máy bơm nước… Tất cả những vật khác đều được đưa tới.

Khi nơi này đang xử lý việc rút nước, Đông Phương Hiển cũng không đứng chờ, mà lại đi dạo một vòng xung quanh.

Vận may của y cũng không tệ lắm, cảm thấy được ở một nơi có khí tức của năng lượng thể.

Hơn nữa, năng lượng thể này còn chôn ở dưới đất.

Đông Phương Hiển đi tới, không cảm nhận thấy nguy hiểm, thế nên y dùng tinh thần kéo năng lượng thể lên trên.

Viên năng lượng thể này có chất lượng khá tốt, toàn thân màu hồng nhạt, rất tinh khiết.

Thẩm Tu Lâm chắc sẽ cần tới nó… Nghĩ như vậy, Đông Phương Hiển hài lòng cất viên năng lượng thể vào.

Sau đó, Huyết Sát cũng đi tới, nói “Tôi đi xem một vòng xung quanh, có khi vẫn còn.”

Đông Phương Hiển gật đầu “Đi đi.”

Huyết Sát dẫn Long Thành Uyên đi. Huyết Sát tìm năng lượng thể không phải cho bản thân, mà là muốn tìm cho Long Thành Uyên.

Long Thành Uyên thì lại nghĩ Huyết Sát muốn tìm năng lượng thể để dùng, thế nên cũng không nói gì.

Huyết Sát đi một vòng, cũng tìm được một viên, cấp bậc dù không cao như viên Đông Phương Hiển tìm được, nhưng năng lượng cũng rất tinh khiết, thích hợp để Long Thành Uyên dùng.

Vì vậy, Huyết Sát đưa năng lượng thể cho Long Thành Uyên.

Long Thành Uyên hơi nhíu mày “Cho tôi?”

Huyết Sát gật đầu “Ừm, cho em.”

Tâm tình của Long Thành Uyên không nhịn được có chút phức tạp “Vì sao?”

Huyết Sát nghiêm túc nói “Em phải mạnh lên, mới không bị thương nữa.”

Phút chốc này, trong lòng Long Thành Uyên có chút chua xót “Bị thương cái gì chứ, không phải mỗi lần đều là anh bị thương hay sao?”

Huyết Sát ấm ức “Anh có cố ý đâu.”

Long Thành Uyên thở dài, nhảy tới trên đầu Huyết Sát, rồi nắm tóc đối phương.

Huyết Sát bị đau, thế nhưng cũng không kéo móng vuốt của Long Thành Uyên ra.

“Anh chính là đồ ngốc!” Long Thành Uyên nghiến răng nói.

Huyết Sát vô tội chớp chớp mắt.

Long Thành Uyên nhảy xuống khỏi đầu Huyết Sát, bỏ chạy.

Huyết Sát vội vàng đuổi theo “Chờ anh với.”

Bên phía Thẩm Tu Lâm, cuộc thương lượng chỉ tốn khoảng ba tiếng đồng hồ thôi mà coi như đã đạt được bước đầu tiên.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm giao ra phần lớn bản thiết kế, chỉ giữ lại một vài bản mấu chốt cuối cùng.

Hắn nói “Tôi sẽ cầm những bản nghiên cứu còn lại này, tôi dự định ở lại Đế đô một đoạn thời gian. Trước khi đi khỏi, tôi sẽ không giao toàn bộ những thứ này ra. Mặt khác, những nhân tài mà tôi muốn, ngày mai sẽ xuất phát lên đường.”

Cách Thẩm Tu Lâm nói chuyện cũng rất thẳng thắn, chỉ là, không ai có ý kién gì, liên tục nói “Được”.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm dẫn theo Chu Hàng và Lô Thuỷ đi khỏi.

Những người khác lại không nhúc nhích.

Thẩm Tu Lâm rời đi được một lúc, bên này mới mở miệng.

Bọn họ không biết, Thẩm Tu Lâm dù đã đi, nhưng tinh thần lực vẫn còn giữ ở lại đây.

“Thẩm gia thiếu gia này, thực sự là lợi hại.”

“Ừm, không nhiều lời, năng lực mạnh, tính tình thì cứng rắn, biết tiến thối, coi như là rất hiểu chuyện.”

“Hiểu chuyện? Mấy thứ hắn muốn cũng không ít đâu.”

“Hắn hoàn toàn có thể yêu cầu nhiều thứ hơn thế.”

“Đúng vậy, Trương lão nói đúng, hắn còn có thể yêu cầu nhiều thứ hơn, thế nhưng người này lại không làm như vậy.”

“Nhân tài hắn mang đi cũng không thiếu.”

“Cũng là vì nhân loại mà thôi, không cần so đo. Huống chi, điều kiện tốt như vậy, nếu hắn thực sự đứng ra tuyển người ở Đế đô, người đi theo lại càng nhiều hơn.”

“Đúng thế, không nghĩ tới, chỉ đến từ mấy tỉnh nhỏ lẻ thôi, thế nhưng lại giàu nứt đố đổ vách như vậy.”

“Haha, giàu nứt đố đổ vách, cách so sánh này thực sự là quá chính xác.”

“Thực lực của người này rất mạnh, thứ tốt lấy được cũng rất nhiều.”

“À… Phải rồi, người đến đây cùng hắn, còn có một cái Lâm Tôn.”

“Ừm, Lâm Tôn kia mặc dù ở cùng một chỗ với bọn họ, thế nhưng, hình như là hai nhóm người khác nhau.”

“Lâm Lôn cũng là dị năng giả cấp bảy.”

“Ý của ông là gì?”

“Có thể thử lôi kéo xem sao.”

“Có thể thử đấy.”

“Nhưng mà… Ai đi? Nếu như làm không cẩn thận, khiến cho Thẩm thiếu kia hiểu lầm, vậy không phải bất ổn sao?”

“Chuyện này… Có thể để cho mấy đứa nhỏ đi, nếu như Thẩm thiếu thật sự không vui, chúng ta cũng có thể nói, mấy đứa nhỏ hồ đồ làm bậy.”

“Kiến nghị của Trương lão rất phù hợp, cứ làm như vậy đi.”

“Mặc dù có thể để cho mấy đứa nhỏ đi, nhưng chúng ta vẫn phải lưu ý tới ranh giới cuối cùng.”

“Được, đã rõ.”

Thẩm Tu Lâm thu hồi tinh thần lực, có chút hài lòng.

Không phải trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu là được rồi.

Một chút lòng dạ nhỏ mọn của bọn họ không đáng kể, không ảnh hưởng gì tới toàn cục.

Mấy người Thẩm Tu Lâm trở về nơi ở, nhận thấy Đông Phương Hiển còn chưa quay lại.

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, quyết định đi tìm Khâu Dương Dương và Lưu Tương Vân.

Đang nghĩ như thế, hai người kia đã trở lại, nhưng mà, sắc mặt của Khâu Dương Dương rất khó coi, trông… rất bi thương.

Thẩm Tu Lâm có chút hiểu được “Về rồi?”

Lưu Tương Vân nắm tay Khâu Dương Dương đi qua.

Ánh mắt Thẩm Tu Lâm dừng lại trên tay của hai người một chút, rồi nói “Trở về là tốt rồi.”

Khâu Dương Dương có chút nghẹn ngào “Thẩm thiếu, sau này… tôi đi theo anh.”

Thẩm Tu Lâm khẽ cười một cái “Đừng nói như thế, dễ hiểu lầm lắm, tôi sợ Lưu Tương Vân nhà cậu sẽ giận.”

Khâu Dương Dương kinh ngạc, sau đó đỏ mặt, lúc này mới nhận ra tay mình đang bị người khác nắm.

Cậu mất tự nhiên thả tay ra.

Lưu Tương Vân cũng không cố chấp không buông, chỉ nói “Thẩm thiếu, chúng tôi ở bên nhau rồi.”

Mặt Khâu Dương Dương đột nhiên đỏ bừng.

Trước đó, về tới nhà, cậu phải chịu kích thích quá lớn, người thân đều qua đời hết. Cậu cảm thấy, toàn thế giới này chỉ còn dư lại một mình mình mà thôi…

Cậu không muốn nói chuyện, không muốn làm gì, không muốn trở về. Lưu Tương Vân tìm rượu cho cậu uống, nói là uống rượu giải sầu, cậu uống rất nhiều, Lưu Tương Vân cũng uống rất nhiều.

Sau đó… Không biết thế nào, lại lăn lên giường.

Khi tỉnh lại, Lưu Tương Vân nói “Dương Dương, anh yêu em, anh cũng sẽ chịu trách nhiệm, chúng ta ở bên nhau đi. Sau này chúng ta đồng sinh cộng tử, anh sẽ không bỏ em lại. Nếu như anh chết, anh cho phép em theo cùng. Nếu như em chết, anh cũng sẽ không sống một mình.”

Chỉ một câu nói như vậy, đã khiến cậu cảm động. Hơn nữa, cậu cũng thích Lưu Tương Vân, mặc dù vẫn còn có chút mơ hồ.

Hiện giờ là mạt thế, tình cảm này cũng không bị coi là khác người nữa.

Cứ nhìn Thẩm thiếu của bọn họ và Đông Phương tiên sinh mà xem, tình cảm không phải rất tốt rất tốt hay sao?

Cho nên, cậu cũng không suy nghĩ gì nữa, thẳng thắn đồng ý.

Sau đó, Lưu Tương Vân dẫn cậu về, cho tới bây giờ…

“Được rồi, chỉ tiếc là hiện giờ đang ở trên địa bàn của người khác, không có cách nào tổ chức lễ cưới cho hai người. Chờ chúng ta về nhà, lại tổ chức, phải làm thật lớn.” Thẩm Tu Lâm cười, nói.

“Được.” Lưu Tương Vân đồng ý.

Khâu Dương Dương vô cùng mất tự nhiên, vội vã xua tay “Không cần phiền toái như vậy.”

“Phải làm chứ, hai người là người của Thẩm gia.” Thẩm Tu Lâm nửa nghiêm túc nói “Đã là người của Thẩm gia, vậy chính là người nhà của tôi.”

Khâu Dương Dương mới vừa mất đi người thân, viền mắt lập tức đỏ lên “Thẩm thiếu, cảm ơn anh.”

Thẩm Tu Lâm xoa đầu đối phương “Tôi vẫn luôn xem cậu là em trai.”

Khâu Dương Dương nghe vậy, nhếch miệng nói “Vâng.”

Lưu Tương Vân cũng cười, thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đó, Khâu Dương Dương hỏi “Đông Phương tiên sinh đâu rồi? Sao không thấy?”

Thẩm Tu Lâm nói “Tôi cũng không biết, em ấy đi ra ngoài có việc. Vốn tôi còn dự định đi tìm hai người. Hiện giờ hai người đã trở lại, vậy đi nghỉ ngơi một chút đi. Việc xảy ra trong thời gian qua hai người cũng cần biết, có thể đi tìm Chu Hàng. Tôi ra ngoài tìm Đông Phương.”

“Được.” Khâu Dương Dương lập tức gật đầu “Thẩm thiếu, anh đi đi.”

Thẩm Tu Lâm cười “Được, tôi đi trước.”

“Vâng, Thẩm thiếu đi thong thả.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv