An Nhiên đau khổ chạy đi, ông hoàng Uy Hóa vội vã đuổi theo.
Đăng Khôi như cái xác không hồn đờ đẫn đứng tại chỗ, thần trí dường như đã bay đi mất.
An Nhiên chạy một mạch về phía trước, không để ý đến một chiếc ô tô đang chạy đến, lúc tài xế phát hiện đã quá trễ, chiếc xe gần cô trong gang tấc.
“An Nhiên.”
Ông hoàng Uy Hóa hét to tên của cô, khoảng cách giữa hai người hơn hai mét chàng vẫn có thể lao đến kéo cô vào lòng mình, bàn tay dùng mười phần lực vỗ lên đầu xe để chặn chiếc ô tô lại.
Ầm.
Còi báo động trên xe vang lên inh ỏi, nắp xe ca-pô phía trước bị lực tác động làm cho bật lên, trên nắp có một vết móp thật sâu, hình dáng như lòng bàn tay của ai đó. Tài xế hoảng hốt chạy ra khỏi xe, thấp thỏm không biết mình có gây tai nạn hay không, cũng không để ý đến đầu xe đã bị hỏng.
An Nhiên khổ sở nằm trong lòng của ông hoàng Uy Hóa khóc lóc, mấy người xung quanh hiếu kì vây xem, bọn họ cầm đồ vật nhỏ chĩa về phía bọn họ, có vài cái còn chớp nhá ánh sáng, không có ai muốn tiến lên giúp đỡ, chỉ có duy nhất người lái chiếc xe kia chạy đến hỏi có cần gọi xe cấp cứu hay không. Ông hoàng kiểm tra An Nhiên một lượt, thấy cô không sao bèn ẵm cô lên, đi về hướng xe ô tô của cô, để lại đám đông đang ồn ào bàn tán sau lưng.
Tài xế xe Mercedes kia thấy người bị nạn không bị gì thì thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn đến đầu xe bị hỏng đến không thế đóng lại bèn có chút tức giận lớn tiếng quát đuổi theo, ông hoàng Uy Hóa nhíu mày quay đầu nhìn thì tài xế xe con kia ngây người ra, sau đó liên tục nói không sao còn cúi đầu chào tiễn họ đi.
Sau khi tài xế tiễn hai người đi rồi vội liên lạc với hãng sửa xe. Trong cái rủi có cái may, lão may mắn vừa được cơ hội kiếm được ân tình với phó giám đốc của T.A Group. Nói đến phó giám đốc T.A Group, đó là một nhân tài trong giới kinh doanh, rất ít qua lại với truyền thông nên không có nhiều người nhận ra. Nghe nói chỉ có lãnh đạo cấp cao mới biết mặt của anh ta, còn lão ta biết được là do một lần may mắn được theo chủ tịch công ty lão dự một buổi tiệc cuối năm dành cho nhân viên cao cấp và các đối tác lớn của TA Group. Nếu lão báo cho chủ tịch biết thì coi như lập được công lớn rồi.
Ông hoàng Uy Hóa bế An Nhiên đi đến xe con bọ, nâng eo để cô ngồi trên nắp ca-pô, nhè nhẹ vỗ về sau lưng cô để an ủi. Lần đầu tiên thấy cô khóc lóc thảm thiết như vậy, chàng bối rối đến không biết nên làm thế nào cho phải. Vốn nghĩ nhóc lừa gạt là một cô gái gan dạ không sợ trời không sợ đất, dù cho bị rơi xuống biển, bị chàng trêu ghẹo sàm sỡ hay chật vật sống trên hoang đảo cũng chưa thấy cô khóc tức tưởi bao giờ.
“Ngoan, đừng khóc.”
An Nhiên không kìm được nức nở: “Hạo Nam, anh nói xem có phải tôi rất ngốc không? Hai năm qua ở cạnh người cố ý giấu giếm sự thật về tai nạn của ba mẹ tôi, thế mà tôi vẫn coi anh ta là anh cả. Bây giờ tôi rất rối cũng rất sợ, nếu suy đoán của tôi không đúng, ba mẹ tôi không ở Nam Quốc, tôi không biết phải kiên trì vì lý do gì nữa.”
Ông hoàng sờ soạng các túi quần âu lấy cái khăn tay nhỏ ra lau nước mắt cho cô, “Đừng sợ, chúng ta tìm người kia hỏi rõ xem ba mẹ em ở đâu. Nếu không tìm được ở đây, chúng ta sẽ tìm ở Nam Quốc, nhất định sẽ tìm được họ.”
An Nhiên lắc đầu khóc nói: “Ba mẹ tôi không ở đây, kể cả cánh sát cũng không tìm được họ, càng không phát hiện ra thi thể. Lúc tôi phát hiện ra chuyện có thể họ đã đến Nam Quốc, anh không biết tôi đã hi vọng thế nào đâu. Tôi thực sự rất sợ nếu ba mẹ không còn, tôi không biết nên làm gì, tôi… tôi muốn đi theo họ.”
Lần đầu tiên trong cuộc đời, chỉ vì nghe một câu nói mà có thể khiến ông hoàng Uy Hóa kinh hãi đến như vậy, chàng nâng cằm cô lên để mắt cô có thể đối diện với mắt chàng, vô cùng lo lắng nói: “An Nhiên, em nghe ta nói, không được nghĩ quẩn.”
An Nhiên cúi đầu, nước mắt rơi không ngừng, “Tôi biết nhưng tôi không làm được, anh không hiểu hi vọng rồi lại thất vọng đáng sợ cỡ nào đâu. Hằng ngày tôi đều cố gắng nhiều như vậy chỉ mong ba mẹ sẽ quay về tìm tôi, anh nói xem nếu họ không còn, tôi còn hi vọng gì để bám víu vào cuộc đời này nữa. Hai năm nay mỗi khi trời tối tôi đều một mình sinh hoạt, đều nói bản thân không sao, đều gắng gượng cho qua. Nếu như bây giờ có người nói ba mẹ tôi không cách nào trở về nữa, giống như ngày đêm đều sống trong ác mộng không cách nào tỉnh lại được. Tôi thực sự sợ lắm.”
Ông hoàng Uy Hóa xiết chặt bàn tay, nghiêm túc nói: “An Nhiên, nếu như… ta nói nếu như không tìm được họ, em đến Nam Quốc với ta được không?”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của ông hoàng Uy Hóa, An Nhiên sững sờ trong chốc lát, bối rối gạt nước mắt. Dù cô đang ở trong trạng thái không tốt cũng biết chuyện này không thể nào, hai người ở hai thế giới khác nhau, có muốn ở bên nhau đến thế nào thì kết cục vẫn không thể trọn vẹn như trong truyện cổ tích được.
Nàng tiên cá hi sinh tự chặt đuôi vì người yêu, rồi cũng phải nhìn hoàng tử hạnh phúc bên công chúa nước láng giềng, đến cuối cùng nàng tiên cá cũng phải ôm lấy nỗi đau mà tan thành bọt biển.
An Nhiên chỉ còn thút thít, cô trả lời bằng giọng mũi: “Anh muốn nhận tôi làm em nuôi à?”
Ông hoàng thấy cô không khóc nữa thì thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nghe câu trả lời của cô thì giận dỗi đáp: “Ai thèm nuôi em, hoàng nữ Nam Quốc có hơn mười người rồi, tự dưng ở đâu ra thêm em gái.”
An Nhiên bị chàng chọc, lặng lẽ nín khóc, hít hít mũi nói: “Anh nói nếu Đông Cung không nhận tôi nữa thì anh sẽ nuôi mà.”
Ông hoàng khoanh tay dựa vào cốp xe, “Đúng vậy, nhưng phải là người của ta mới được, ta không nuôi người lạ bao giờ.”
“Thì em gái nuôi.”
“Em thôi đi.”
“Keo kiệt.”
“Muốn bị phạt trượng à.”
Nói đùa một hồi với đại vai ác giúp cho An Nhiên lấy lại bình tĩnh, cô chống tay lên nắp xe muốn nhảy xuống nhưng chưa kịp làm đã bị người nọ nâng eo thả cô xuống đất. Trọng lượng của cô cũng hơn năm mươi kí nhưng đối với chàng như là sợi lông vũ vậy, có thể nâng tới nâng lui không phí một chút sức nào. Đại vai ác quả là lợi hại.
Hai người lái xe đến tiệm thuốc tây gần nhà mua một ít thuốc giảm sốt, chống sưng viêm, thuốc xịt chống côn trùng, thuốc chống rối loạn tiêu hóa.
Lúc An Nhiên lái xe về đến nhà đã thấy Quỳnh Anh lo lắng đi tới đi lui trước cửa tiệm bánh. Cô nàng đi qua đi lại mãi tới khi An Nhiên gọi mới giật mình, vội vàng chạy đến trước mặt An Nhiên, liên tục hỏi han: “Dâu tây nhỏ, sao em lại khóa máy, em làm chị lo muốn chết, muốn gọi điện thoại xem em đang ở đâu mà mãi không thông, chị sợ em xảy ra chuyện. Dâu tây nhỏ, em… không sao chứ?”
An Nhiên cười nhẹ, cô thực sự biết ơn Quỳnh Anh, thật lòng mà nói nếu không có Quỳnh Anh giúp đỡ cô đã sớm không còn ở đây nữa rồi. Cô vỗ nhẹ cánh tay của Quỳnh Anh để bạn già yên tâm, đáp: “Điện thoại của em hết pin rồi. Em có thể có chuyện gì chứ, chị đừng lo. Chỉ là sau này chị sẽ không gặp được hoàng tử bánh ngọt ở đây nữa rồi.”
Quỳnh Anh thở dài, cũng không giấu giếm nói: “Anh ấy kể cho chị biết rồi, Dâu tây nhỏ à, chị biết em khó chịu trong lòng. Nhưng việc này không thể quy hết trách nhiệm cho anh ấy được, anh ấy không phải hung thủ…”
An Nhiên ngắt lời bạn già: “Được rồi, em cần chút thời gian để tiêu hóa chuyện này. Em không phải người không nói lý lẽ, chị đừng lo.” Cô biết Đăng Khôi không phải hung thủ gây ra tai nạn xe, nhưng hiện tại cô không cách nào vui vẻ cười đùa với người vốn biết chuyện về tai nạn xe nhưng cố giấu cô suốt hai năm trời.
Quỳnh Anh thở dài, vỗ vai cô bạn thân, “Tối nay có cần chị ở lại với em không?”
An Nhiên nghĩ đến người đang ngồi chờ trong xe, bèn lắc đầu bảo Quỳnh Anh quay về nghỉ ngơi, ngày mai cô sẽ đến tìm cô ấy. Quỳnh Anh lại thở dài, dặn dò thêm rất nhiều điều mới lái xe rời đi.
Ông hoàng Uy Hóa ngồi đợi trong xe đến mỏi cả chân. Xe con bọ hai cửa của An Nhiên quá nhỏ, không thể duỗi chân thoải mái được, mà chân chàng lại dài như vậy, giống như người khổng lồ lạc vào thế giới tí hon.
Lần sau đến đây, chàng phải mang vàng bạc để mua cho nhóc lừa gạt một chiếc xe lớn hơn mới được.
Đợi Quỳnh Anh đi rồi An Nhiên mới quay lại xe cùng ông hoàng đem túi lớn túi nhỏ vào nhà. Hai người phải đi hai bận mới có thể đem hết đống hàng hóa đã mua hôm nay lên tầng một. Lúc cả hai tắm rửa thay quần áo xong, kim đồng hồ đã chỉ hơn chín giờ tối. An Nhiên đóng gói thức ăn, thuốc tây, vài bộ quần áo của cô và ông hoàng Uy Hóa vào va ly bằng da của ba mẹ An.
“Khoảng mười hai giờ đêm, cánh cửa thần kì sẽ xuất hiện.”
“Được, vậy chúng ta xem tiếp Quân Vương Bất Diệt trong lúc chờ đi.”
An Nhiên so vai nói: “Anh muốn xem thì xem đi, tôi đi ngủ một lát. À, anh đưa cho tôi viên ngọc kia đi, tôi sợ nếu không để trên người tôi cánh cửa sẽ không hiện ra.”
Ông hoàng nhìn viên ngọc đang treo trên cổ tay, nhướng mày nói: “Nếu em đi luôn bỏ ta ở đây thì sao?”
“Sao tôi có thể bỏ anh lại, không có anh tôi sống một mình trên đảo hoang thế nào được.”
Ông hoàng nhíu mày, nghe sao cũng cảm thấy cô xem chàng như người hầu của cô vậy, “Thôi, ta theo em đi ngủ, đến lúc cánh cửa xuất hiện thì cùng đi.”
An Nhiên la lên: “Sao có thể như vậy?”
Vai ác ngạo nghễ nhìn từ trên cao xuống: “Vậy thì thế nào? Không chịu cho ta vào phòng của em thì em đến ngủ chỗ ta cũng được.” Sau đó còn tự nói nhỏ, “Trước đây ngủ cùng ít lắm sao.”
“Xem phim của anh đi.”
An Nhiên vào phòng ngủ mang gối ôm hình dâu tây ra phòng khách.
Cô rất dễ ngủ, hai năm nay do làm việc cường độ cao nên nằm một chút là ngủ được ngay, dù cho có mở ti vi hay tiếng động lớn thế nào cũng không làm khó được cô, nhưng đáng tiếc là ngủ không được sâu cứ hai ba giờ thì tự tỉnh giấc.
Ông hoàng Uy Hóa đang ngồi trên sô pha xem phim, An Nhiên bảo chàng qua ghế đơn bên kia ngồi nhưng chàng không chịu, còn rất có lý lẽ bảo: “Em không phải muốn giữ viên ngọc trên người à, ta cũng muốn giữ, nếu đã như vậy thì chỉ có một cách.”
“Cách gì?”
An Nhiên ôm gối hình dâu tây đứng kế sô pha, chưa hiểu đại vai ác muốn làm gì đã bị người nọ dùng lực kéo cô xuống buộc cô nằm lên sô pha, đầu gối lên đùi chàng, tay của chàng vòng qua eo cô, bàn tay cô bị ép buộc đặt lên trên cổ tay đang treo viên ngọc nửa trắng nửa đỏ.
“Như vậy tốt nhất, cả hai đều có thể chạm vào viên ngọc.”
“Anh bị nhiễm phim Hàn Quốc nặng lắm rồi.” Vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không bì được sức mạnh của đại vai ác.
“Vậy cũng chỉ có người Cao Ly mới chịu nổi bệnh truyền nhiễm này phải không?”
Vai ác cúi đầu nói nhỏ vào tai cô, hơi thở ấm áp cách cô thật gần, thật gần, làm cho cô hoảng hốt rụt cổ lại, trong lòng chợt có một thứ cảm xúc không tên quấy nhiễu, phải nhắm mắt giả vờ đi ngủ.
Tiếng cười khẽ vang lên hòa vào làn điệu của My Love trong phim Quân Vương Bất Diệt.