JONĐôi lúc, Jon Snow mừng vì mình là một đứa con hoang. Đổ đầy thêm cốc rượu, cậu lại thấy rõ cảm giác đó một lần nữa. Cậu ngồi giữa đám thanh niên và uống rượu. Ly rượu mùa hè ngọt ngào vị trái cây lan tỏa mang lại một nụ cười trên môi cậu.Đại sảnh của Winterfell mù mịt khói và nặng mùi thịt nướng cùng bánh mỳ mới ra lò. Những bức tường đá xám được phủ cờ xí đủ màu trắng, vàng và đỏ: hình sói tuyết nhà Stark, hươu sừng tấm đội mũ miện nhà Baratheon, sư tử nhà Lannister. Những nhạc công chơi đàn hạc và ngâm nga tình ca, nhưng tới cuối sảnh thì không còn nghe thấy gì vì tiếng lửa tí tách, tiếng chén cốc loảng xoảng và tiếng rì rào trò chuyện của hàng trăm người.Bữa tiệc chào đón nhà vua đã kéo dài suốt bốn tiếng đồng hồ. Anh chị em của Jon đã ngồi cùng những hoàng tử công chúa, cạnh bục cao nơi Lãnh chúa và phu nhân Stark ngồi cùng vua và hoàng hậu. Để vinh danh sự kiện này, cha cậu đã ỗi đứa trẻ uống một cốc rượu, nhưng chỉ thế mà thôi. Ở bên dưới ghế băng, không ai cản Jon. Cậu muốn uống bao nhiêu tùy thích.Khi rượu bắt đầu ngấm dần, mấy thanh niên xung quanh kích cậu uống thêm. Họ là những người bạn tốt, Jon thích những câu chuyện của họ, những câu chuyện về chiến trận, làm tình hay đi săn. Cậu chắc chắn những người bạn này có cuộc sÔng thú vị hơn tất cả những vương tôn thế tử. Cậu thỏa trí tò mò về những người khách từ khi họ vừa bước chân vào cÔng cho tới lúc ngồi trên băng ghế này và chăm chú nhìn họ.Những người tới đầu tiên là Cha và hoàng hậu. Bà đẹp đúng như lời người ta đồn đại. Vương miện đính đá quý tỏa sáng trên mái tóc dài màu vàng kim, những viên đá lục bảo thật hoàn mĩ với đôi mắt xanh của bà. Cha cậu giúp bà bước lên bậc và ngồi vào chỗ, nhưng hoàng hậu không để mắt tới ông. Dù mới mười bốn tuổi, nhưng Jon có thể nhìn thầu nụ cười của bà ta.Tiếp theo đó là Vua Robert cùng phu nhân Stark. Nhà vua là một sự thất vọng lớn với Jon. Cha cậu thường nói về Robert Baratheon vô song, ác quỷ của dòng Trident, chiến binh dũng mãnh nhất vương quốc, có thân hình khÔng lồ. Nhưng giờ, trước mắt Jon chỉ thấy một lão béo, mặt đỏ râu rậm, mồ hôi thấm đẫm chiếc áo lụa và bước đi như bị cà nhắc.Sau đó là những đứa trẻ. Đầu tiên là bé Rickon ba tuổi, đang cố sải những bước dài. Jon phải giục Thằng nhóc trước khi nó ngừng lại trước cậu. Đi theo sau là Robb, trong bộ đồ len xám kẻ trắng, màu của nhà Stark, hộ tống công chúa Myrcella. Cô bé có dáng người mảnh khảnh, chưa đến tám tuổi, từng lọn tóc vàng được túm gọn lại.Jon để ý cô bé nhìn Robb rụt rè khi họ đi qua những bàn tiệc và cách cô ỏn ẻn cười với anh. Cậu thấy cô nhóc này chán phèo. Robb chẳng buồn để ý xem cô nhóc ấy ngu ngốc thế nào; anh cũng cười ngây ngô.Mấy cô em gái của cậu đang đi cùng những hoàng tử. Arya đi cùng chàng hoàng tử trẻ béo mập Tommen, người có mái tóc bạch kim còn dài hơn tóc em ấy. Sansa, lớn hơn hai tuổi, đi cùng thái tử, Joffrey Baratheon. Cậu ta mười hai, ít tuổi hơn Jon và Robb, nhưng cao hơn cả hai, chính vì thế mà Jon thấy buồn ghê gớm.Thái tử Joffrey có mái tóc giống em gái và đôi mắt xanh như mẫu hậu. Những lọn tóc vàng buông lơi nơi cổ áo nạm vàng và cổ cồn cao bằng nhung. Sansa trông thật rực rỡ bên cạnh cậu ta, nhưng Jon không thích đôi môi trề ra hay cái cách nhìn lười nhác, khinh miệt của hắn khi ngó quanh Đại Sảnh WirUerfell.Cặp đôi tiếp theo khiến cậu hứng thú hơn cả: anh em của hoàng hậu, nhà Lannister của vùng Casterly Rock. Một con sư tử và một quỷ lùn; khó mà nhầm ai với ai được. Ser Jaime Lannister là anh sinh đôi với hoàng hậu Cersei; cao lớn, tóc vàng với đôi mắt xanh lam lấp lánh cùng một nụ cười sắc như dao. Ông ta mặc áo lụa đỏ, đi giày cao cổ màu đen, mặc áo choàng sa tăng đen, trên ngực áo là hình gia huy Sư tử, đang gầm lên kiêu hãnh được thêu bằng chỉ vàng. Trước mặt họ gọi ông ta là Sư tử nhà Lannister, còn sau lưng thì chỉ coi ông ta là một tên “Sát Vương”.Jon khó lòng rời mắt khỏi ông ta. Một nhà vua phải ra dáng thế chứ.Cậu nhìn sang người còn lại, chỉ cao tới ngang eo người anh trai. Tyrion Lannister, con út của Lãnh chúa Tywin và là người xấu xí nhất. Tất cả những gì thần thánh ban tặng cho Cersei và Jaime, ngài lại không dành cho Tyrion. Ông lùn xủn, cao bằng nửa anh trai và đang cổ chật vật để theo kịp tốc độ. Đầu ông quá to so với người, với khuôn mặt cục súc bên dưới hàng lông mày dày bự, một con mắt xanh cùng một con mắt đen nhìn ra từ dưới mái tóc vàng tới mức gần chuyến sang màu trắng. Jon thích thú quan sát ông ta.Vị lãnh chúa cuối cùng bước vào phòng là chú cậu, Benjen Stark của Đội Tuần Đêm, và cậu thanh niên được cha cậu bảo hộ, Theon Greyjoy. Benjen nhìn Jon cười ấm áp khi đi ngang qua. Theon lờ tịt cậu đi, nhưng thế cũng chẳng có gì là lạ. Sau khi tất cả đã ngồi yên vị, họ chúc mừng nhau, cám ơn qua lại và bữa tiệc bắt đầu.Jon bắt đầu uống từ lúc đó, và uống không ngừng.Có gì đó cọ cọ vào chân cậu dưới bàn. Jon nhìn xuống thấy cặp mắt đỏ rực đang hau háu nhìn mình.“Lại đói à?” cậu hỏi. Vẫn còn nửa con gà nướng mật ong ở giữa bàn. Jon xé đùi gà xong lại nghĩ ra ý mới hay hơn. Cậu dùng dao cắm phập vào con gà và ném xuống. Bóng Ma chộp lấy trong im lặng. Những người anh em của cậu không được phép mang sói tới bữa tiệc, nhưng cuối bàn tiệc này lại đầy rẫy chó, và không ai nói gì về con sói con này. Cậu tự nhủ mình cũng may mắn đó chứ.Jon dụi điên cuồng đôi mắt cay xè, lẩm bẩm chửi rủa đám khói. Cậu nhấp thêm một ngụm rượu rồi chăm chú xem chú sói con của mình chén sạch con gà.Những chú chó đi lại tự do giữa các bàn tiệc, bám chân những người phục vụ. Một con chó cái đen với cặp mắt híp vàng đã đánh hơi thấy mùi gà. Ả ta dừng lại tới gần ghế đòi chia. Jon im lặng quan sát cuộc đụng độ. Con chó cái gầm nhẹ trong họng và bước tới gần hơn. Bóng Ma ngước lên, nhìn Thằng vào ả chó bằng cặp mắt đỏ quạch. Ả chó cái đớp một cái ra chiều thách thức. Ả ta to gấp ba lần sói con. Nhưng Bóng Ma chẳng buồn nhúc nhích. Cu cậu ngồi yên, mở miệng, nhe răng. Ả chó cái có vẻ căng Thằng, sủa lại vài tiếng rồi cúp đuôi lủi mất, sau một cú táp cuối cùng hòng vớt vát danh dự. Bóng Ma thản nhiên tiếp tục ăn.Jon cười toe toét và cho tay xuống bàn xoa bộ lông trắng bờm xờm. Con sói nhìn, dụi nhẹ tay cậu rồi ăn tiếp.“Đây là một trong những con sói tuyết chú nghe được đó hả?” một giọng nói quen thuộc vang lên.Jon vui vẻ nhìn lên thấy chú Ben đặt tay lên xoa đầu cậu như Jon vừa xoa đầu con sói. “Vâng,” cậu nói. “Tên nó là Bóng Ma.”Một trong những người hầu cắt ngang câu chuyện phiếm giữa hai chú cháu để dọn món. Benjen Stark bước một chân qua ghế và lấy cốc rượu từ tay Jon. “Rượu mùa hè,” ông nói sau khi nếm thử. “Không gì có thể ngọt tới thế. Cháu uống mấy cốc rồi Jon?”Jon chỉ mỉm cười.Ben Stark cười lớn. “Đúng như ta nghĩ. Được thôi, ta nhớ hồi trẻ hơn cháu, khi uống rượu lần đầu tiên ta đã say túy lúy.” Ông xé một miếng hành nướng, nhúng vào nước thịt trên bàn ăn và bỏ vào miệng nhai. Giòn tan.Chú cậu là một người khắc khổ như vách núi, nhưng trong đôi mắt xám xanh của ông lúc nào cũng ẩm áp tươi vui. Ông khoác trên mình bộ đồ đen, đồng phục của Đội Tuần Đêm - đồ nhung đen đắt tiền, với giày cao cổ và một chiếc thắt lưng to đính bạc. Ông đeo một dây chuyền bạc to nặng nè quanh cổ. Benjen quan sát Bóng Ma với vẻ hứng thú. “Con sói này ngoan đấy,” Ông nhận xét.“Nó không giống những con sói khác,” Jon nói. “Nó chưa bao giờ kêu một tiếng. Chính vì thế cháu mới đặt ten nó là Bóng Ma. Và cũng vì lông nó trắng nữa. Những con khác có màu xám hoặc đen.”“Vẫn còn sói tuyết bên ngoài Tường Thành. Chúng ta vẫn nghe thấy tiếng tru của chúng.” Benjen Stark nhìn Jon rất lâu
“Không phải cháu thường ăn cùng bàn với các anh chị em sao?”“Vâng hầu như là vậy,” Jon nhàn nhạt trả lời. “Nhưng tối nay phu nhân Stark nghĩ sẽ xúc phạm hoàng tộc nếu để một đứa con hoang ăn cùng.”“Chú hiểu.” Chú cậu liếc nhìn bàn tiệc trên cao. “Anh trai chú trông có vẻ không mấy hứng thú.”Jon cũng đã nhận ra. Một đứa con hoang phải học cách chú ý mọi thứ, để nhận ra sự thật mà những người xung quanh giấu giếm. Cha cậu vẫn giữ thái độ thờ ơ quan sát như mọi ngày, nhưng trong ông có cái gì đó căng Thằng mà Jon hiếm khi thấy. Ông ít nói, nhìn khắp đại sảnh nhưng lại không tập trung vào điểm nào. Cách đó hai ghế, nhà vua đang cà kê uống rượu suốt tối. Khuôn mặt to bè của ngài đỏ lên dưới bộ râu đen vĩ đại. Ngài uống nhiều, cười suốt và tấn công mọi món ăn như một kẻ chết đói. Nhưng bên cạnh ngài, hoàng hậu lạnh lùng như một bức tượng băng tuyết. “Hoàng hậu cũng đang tức giận,” Jon thì thầm với chú giọng đều đều. “Cha đã đưa nhà vua xuống hầm mộ vào chiều nay. Hoàng hậu không muốn ngài đi.” .Benjen nhìn Jon một cách kỹ lưỡng. “Cháu không bỏ qua nhiều đâu nhỉ, Jon? Chúng ta cần những người như cháu ở Tường Thành.”Jon tự hào. “Robb dùng giáo giỏi hơn cháu, nhưng cháu dùng kiếm tốt hơn. Hullen nói cháu cũng ngồi vững chãi trên lưng ngựa như bất kỳ ai trong lâu dài.”“Tốt rồi.”“Cho cháu đi cùng khi chú về Tường Thành nhé,” Jon vội vàng nói. “Cha sẽ cho cháu đi nếu chú yêu cầu, cháu biết mà.”Chú Benjen chăm chú nhìn. “Tường Thành là nơi rất khắc nghiệt đối với một cậu nhóc đó, Jon.”“Cháu sắp thành người lớn rồi,” Jon cự nự. “Cháu sẽ lên mười lăm, và Maester Luwin nói những đứa con hoang thường trưởng thành nhanh hơn những đứa trẻ khác”“Đúng” Benjen nói, khóe môi trùng xuống. Ông cầm lấy cốc của Jon trên bàn, đổ thêm rượu và uống hết.“Daeren Targaryen chỉ mới mười bốn khi thống nhất Dome,” Jon nói. Con Rồng Trẻ là một trong những anh hùng của cậu.“Lần chinh phạt đó kéo dài cả mùa hè,” chú nói rõ thêm. “Nhà vua nhóc con của cháu đã mất mười ngàn lính để có được ngôi báu, và thêm năm mươi ngàn người nữa để giữ được nó. Đáng lẽ phải có ai nói với hắn rằng chiến tranh không phải trò đùa.” Ông uống thêm một hớp rượu. “Và,” ông chùi mép, nói, “Daeren Targaryen chết khi mới mười tám. Cháu quên điều này à?”“Cháu không quên,” Jon kiêu hãnh. Rượu làm cậu táo tợn hơn. Cậu ngồi Thằng lưng để khiến mình có vẻ cao lớn hơn. “Cháu muốn phục vụ Đội Tuần Đêm, thưa chú.”Cậu đã suy nghĩ về điều này, rất lâu và nghiêm túc, trong khi những người anh em đang say ngủ.Rồi sẽ có một ngày Robb thừa kế Winterfell, chỉ huy những đội quân vĩ đại như một Thủ Lĩnh Phương Bắc. Bran và Rickon sẽ trở thành tướng lĩnh dưới trướng Robb và trị vì vùng thuộc địa dưới danh nghĩa người anh cả. Hai cô em gái, Arya và Sansa sẽ kết hôn với người thừa kế của các gia đình quý tộc và tới phương nam với tư cách chủ nhân một lâu đài. Nhưng một đứa con hoang mong có được vị trí gì?“Cháu không hiểu điều mình yêu cầu đâu, Jon. Đội Tuần Đêm là những anh em đồng hữu sống chết có nhau. Chúng ta không có gia đình. Không con cái. Chúng ta kết hôn cùng nhiệm vụ. Tình nhân của chúng ta là danh dự.”“Một tên con hoang cũng có thể có danh dự chứ,” Jon nói. “Cháu sẵn sàng thề.”“Cháu chỉ mới là một cậu nhóc mười bốn tuổi,” Benjen nói
“Chưa phải một người đàn ông. Tới khi cháu biết mùi phụ nữ, cháu sẽ không thể hiểu cháu đã từ bỏ cái gì đâu.”“Cháu không quan tâm!” Jon giẫy nảy.“Cháu sẽ quan tâm, nếu cháu hiểu chú nói gì,” Benjen nói. “Nếu cháu biết lời thề tước mất của cháu cái gì, cháu sẽ không muốn trả giá đâu, con trai ạ.”Jon thấy cơn giận đang bùng nổ bên trong. “Cháu không phải con trai chú!”Ben jen Stark đứng dậy. “Thế còn tiếc hơn.” Ông đặt tay lên vai Jon. “Hãy đến với ta sau khi cháu sinh thêm vài đứa con hoang, và chúng ta sẽ thấy cháu cảm nhận ra sao.”Jon rùng mình. “Cháu sẽ không sinh ra một đứa con hoang” cậu cẩn trọng nói. “Không bao giờ!” Cậu biết mình sẽ tránh nó như tránh tà.Đột nhiên cậu cảm thấy bàn ăn im lặng, mọi ánh mắt đều dồn vào cậu. Cậu cảm thấy nước mắt đang chảy ra. Cậu đứng dậy.“Tôi xin phép,” cậu nói với chút tự trọng cuối cùng rồi quay lưng bỏ đi trước khi họ nhìn thấy cậu khóc. Cậu chắc đã uống nhiều rượu hơn mình nghĩ. Chân cậu vướng vào nhau, lảo đảo đâm cả vào một hầu gái, khiến bình rượu rơi xuống đất vỡ tan. Những tiếng cười ồ xung quanh, Jon thấy nước mắt rơi nóng hổi trên má. Có ai đó đã giữ cậu lại khi cậu cố vùng chạy ra cửa, Bóng Ma theo sát gót, đi vào màn đêm.Khoảng sân im ắng và trống trải. Có duy nhất một lính canh đứng trên chiến hào, áo choàng ôm chặt lấy người vì lạnh. Trông anh ta có vẻ chán chường và thảm hại vì phải đứng một mình, nhưng Jon chỉ muốn được đổi chỗ với anh ta. Ngoài ra lâu đài hoàn toàn chìm trong màn đêm vắng lặng. Jon đã nhìn thấy một pháo đài hoang, một nơi chết chóc, không một thứ gì dịch chuyển ngoài những cơn gió; những phiến đá không tiết lộ gì về dân cư từng sống nơi đó. Winterfell đang nhắc cậu nhớ lại đêm đó.Tiếng đàn ca văng ra từ phía cửa sổ đằng sau lưng. Chúng là thứ cuối cùng Jon muốn nghe. Cậu quẹt nước mắt, giận dữ rồi quay người định đi.“Nhóc,” có ai đó gọi cậu. Jon quay lại.Tyrion Lannister đang ở bậu cửa Đại Sảnh. Nhìn thế này trông ông giống một cái miệng máng xối đâu thú. Gã lùn cúi xuống cười với cậu. “Sói phải không?”“Sói tuyết,” Jon nói. “Tên nó là Bóng Ma.” Cậu liếc nhìn người đàn ông nhỏ thó. Đột nhiên sự thất vọng tan biến đi đâu hết. “Ngài làm gì trên đó vậy? Vì sao ngài không dự tiệc?”“Quá nóng nực, quá ồn ào, và ta đã uống quá nhiều rượu,” chàng lùn trả lời. “Từ rất lâu trước đây, ta đã học được rằng, nôn ọe lên người anh em là vô lễ. Ta có thể nhìn con sói của cậu gần hơn không?”Jon lưỡng lự rồi từ từ cũng gật đầu. “Ngài sẽ treo xuống hay cháu bắc thang lên?”“Ôi, được rồi,” người đàn ông bé nhỏ nói. Ông ta tung người khỏi bệ cửa rơi xuống. Jon thở dốc rồi ngưỡng mộ nhìn Tyrion Lannister cuộn người như một quả bóng, hạ cánh nhẹ nhàng trên đôi tay. Sau đó lộn ngược lại đứng trên đôi chân.Bóng Ma lưỡng lự lùi lại.Chàng lùn phủi bụi và cười lớn. “Ta nghĩ là mình vừa dọa con sói của cậu. Ta xin lỗi.”“Nó không sợ đâu,” Jon nói. Cậu quỳ xuống và gọi. “Bóng Ma, tới đây. Tới đây. Đúng rồi.”Con sói con nhẹ nhàng tới gần hơn và dí mũi vào mặt Jon, nhưng vẫn giữ thái độ cảnh giác với Tyrion Lannister. Khi chàng lùn giơ tay xoa đầu, cu cậu lùi người lại, nhe răng.“Có phải nó xấu hổ không?” Lannister nhận xét.“Ngồi xuống, Bóng Ma,” Jon ra lệnh. “Đúng rồi. Ngồi im đấy.” Cậu ngước lên nhìn chàng lùn. “Giờ ngài chạm vào nó được rồi. Nó sẽ không động đậy trừ khi cháu hảo. Cháu đang huấn luyện nó.”“Ta thấy rồi,” Lannister nói. Ông xoa bộ lông trắng như tuyết giữa hai tai Bóng Ma và nói, “Sói ngoan.”“Nếu cháu không ở đây, nó sẽ xé toạc cổ họng ngài ngay,” Jon nói. Thực ra thì giờ chưa được như vậy, nhưng cũng sớm thế thôi.“Để đề phòng, cậu cứ đứng gần đây” chàng lùn nói. Ông nghiêng cái đầu quá khổ sang một bên và nhìn Jon bằng đôi mắt hai màu. “Ta là Tyrion Lannister.”“Cháu biết,” Jon nói. Cậu đứng dậy, cao hơn hẳn chàng lùn. Điều đó làm cậu cảm thấy kỳ kỳ.“Cậu là con hoang của Ned Stark, đúng không?”Jon thấy lạnh người. Cậu mím chặt môi không nói gì.“Ta xúc phạm cậu chăng?” Lannister nói. “Xin lỗi. Người lùn thường không khéo. Hàng thế hệ những kẻ ngu ngốc lố bịch đã thừa kế cho ta quyền ăn mặc xấu xí và nói những điều tồi tệ vừa nảy ra trong đầu.” Ông cười toe toét. “Nhưng cậu đúng là đồ con hoang.”“Lãnh chúa Eddard Stark là cha cháu,” Jon cứng nhắc thừa nhận.Lannister chăm chú quan sát nét mặt cậu. “Đúng,” ông nói. “Ta biết. Nhưng cậu có nhiều khí chất của dân miền bắc hơn bất cứ người anh em nào của cậu.”“Anh em cùng cha khác mẹ thôi,” Jon sửa lại. Cậu hài lòng với lời nhận xét của chàng lùn, nhưng cố giấu đi.“Để ta cho cậu vài lời khuyên, con hoang ạ,” Lannister nói. “Đừng bao giờ quên nguồn gốc của mình, vì cả thế giới sẽ không bao giờ quên. Hãy tận dụng nó như nguồn sức mạnh của cậu. Vậy nó sẽ không bao giờ là điểm yếu của cậu. Hãy vũ trang cho chính mình bằng điều đó, và nó sẽ không thể quay lại làm thương tổn cậu.”Giờ Jon đâu muốn nghe ai giáo huấn. “Ngài thì biết gì về việc là một thằng con hoang?”“Mọi người lùn đều là con hoang trong mắt cha họ.”“Nhưng ngài thực sự là người con trai mang huyết thống Lannister của mẹ ngài.”“Thật sao,” chàng lùn châm biếm. “Hãy nói với người cha quý tộc của ta ấy. Mẹ ta đã chết khi sinh ta, và ông ấy không bao giờ chắc được ta có phải con ông ấy không.”“Cháu còn không biết mẹ cháu là ai,” Jon nói.“Chắc chắn là phụ nữ. Hầu hết phụ nữ là phụ nữ mà.” Ông ảo não cười với Jon. “Hãy nhớ lấy điều này, cậu bé ạ. Có thể tất cả người lùn đều là con hoang, nhưng không phải tất cả con hoang đều là người lùn.” Nói đoạn ông quay người trở về bửa tiệc, vừa đi vừa huýt sáo. Khi ông mở cửa, ánh sáng phản chiếu tạo nên một cái bóng trải dài trên sân. Trong một khoảnh khắc, Tyrion Lannister trông cao lớn tựa như một vị vua.