Tiêu Hà thấy Lộ Châu như vậy anh tức giận bỏ về phòng. Về đến phòng thấy tiểu mỹ nhân của anh đang ngủ rất ngon anh lại cảm thấy vui vẻ
Tiêu Hà lên giường nằm ôm Minh Minh ngủ đã rất lâu anh không được ngủ cùng cô rồi
Tiêu Hà nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên chán Minh Minh rồi thiếp đi
Anh không tài nào ngủ được trong đầu anh cứ hiện lên hình bóng Lộ Châu lúc tối nay
Toàn thấy ướt sũng lại còn nhằng nhịt vết thương. Anh liên tưởng tại sao đi bộ về thôi cô lại có nhiều vết thương đến vậy?
Anh nằm trằn trọc mãi cứ xoay hết bên này đến bên kia vẫn không thể nào chợp mắt nổi
Nhìn qua cô gái đang ngủ say anh lại thấy nhói lòng. Rõ ràng Minh Minh người con gái anh đợi ngần ấy năm đang nằm trước mặt
Tại sao anh lại không thể vui nổi trong lúc này. Nằm suy nghĩ mãi anh nghĩ giờ này chắc Lộ Châu cũng ngủ rồi
Anh liền đi khỏi phòng tiến đến phòng cô. Anh thấy bóng đèn phòng Lộ Châu vẫn sáng nên đẩy cửa đi vào
Tiêu Hà thấy Lộ Châu đang bôi thuốc ở những vùng bị chày xước anh liền tiến tới cầm lấy lọ thuốc trên tay cô rồi giúp cô khử trùng
“Tại sao anh còn chưa ngủ? Sang đây làm gì?”
“Tôi không ngủ được nên đi dạo thấy phòng cô còn sáng đèn nên vào”
“Ò”
Thật ra là anh thiếu hơi của ai đó mới không ngủ được. Bình thường khi ngủ cùng ai đó anh đi vào giấc rất nhanh chẳng qua hôm nay lạ người lạ hơi nên mới vậy
“Tại sao cô lại bị thương như này?”
Lộ Châu ngước lên nhìn Tiêu Hà chàng trai đang ân cần giúp cô thoa thuốc bỗng dưng trái tim Lộ Châu nhói lên
“Tôi không phải đã nói rồi sao? Trời tối với đường trơn nên mới bị ngã”
Tiêu Hà nhíu mày khó hiểu cô gái này đi đường thẳng còn ngã được luôn mà
“Lần sau cẩn thận hơn”
“Tôi biết rồi anh mau về ngủ đi”
“Cô muốn đuổi tôi?” Tiêu Hà khó chịu nhìn cô
Lộ Châu thấy anh nói vậy liền xua tay ý nói không phải
“Không có tại giờ cũng muộn rồi ngày mai anh còn phải đi làm nữa thức muộn không tốt”
“Quan tâm tôi vậy sao?”
Đúng cô bây giờ là đang rất muốn quam tâm anh nhưng cô dùng thân phận gì được
Bên cạnh anh đã có người đồng hành rồi thì cô sao có thể chen chân vào được
“Thực ra đó là bạn gái tôi cô ấy mới trở về”
“Ừm tôi biết ban nãy không phải chị ấy nói rồi sao?”
“Ừm”
Tiêu Hà rất muốn giải thích với cô nhưng lời vừa đến cổ lại nghẹn lại. Anh không hiểu bản thân mình bây giờ như thế nào
Anh rất yêu Minh Minh nhưng sau bao năm gặp lại cái cảm giác giường như rất xa lạ
Mà mỗi khi thấy Lộ Châu buồn trong lòng anh lại nhói đến đau đớn
“Mà này sao anh có bạn gái rồi không nói tôi biết? Lại còn bắt tôi kí cái hợp đồng hôn nhân gì đó? Giờ bạn gái anh về rồi có phải chúng ta cũng coi như diễn xong không?”
“Sao cô hỏi vậy?”
“Thì tôi dự tính sẽ không học nữa mệt rồi tôi muốn về nước”
Thật ra không phải vì lý do này. Lý do lớn nhất của Lộ Châu nếu không rời xa anh chắc cô sẽ yêu anh đến điên mất
“Về nước? Cô đang nói gì vậy” nghe Lộ Châu nói muốn về nước Tiêu Hà cảm thấy rất khó chịu và buồn bực sao cô lại có thể lựa chọn như vậy chẳng phải ở đây rất tốt sao
“Thì anh biết đấy tôi ở đây cũng khá lâu rồi nên có chút nhớ nhà”
“Vậy có quay lại không?”
“Chắc là không cũng có thể nếu tôi nhớ đất nước này quá có thể qua thăm tiện gọi là đi du lịch luôn”
“Không được hợp đồng chúng ta kí là 2 năm cô mà vi phạm…”
Không để cho Tiêu Hà nói hết câu Lộ Châu đã cắt ngang anh
“Được rồi. Tôi biết rồi! Anh là ông già khó ưa sao suốt ngày hợp đồng này cô vi phạm này thật là “