Bạc Thừa luống cuống: “Sao lại khóc?”
Elly nghe vậy càng khóc to hơn, cô nàng đưa tay che mặt cúi đầu khóc lớn.
Bạc Thừa nắm chặt tay sau đó đứng lên đưa tay ra kéo Elly vào người mình, một tay ôm đầu cô nàng, tay còn lại đặt lên vai Elly.
Một lúc sau Elly đã ngừng khóc chỉ còn tiếng nấc nhẹ. Bạc Thừa từ từ ngồi quỳ một chân xuống trước mặt cô nàng: “Nói tôi nghe, sao em khóc?”
Elly chớp đôi mắt đỏ ửng, nhỏ giọng lí nhí: “Đừng bỏ lại em...
“Tôi nói sẽ bỏ em bao giờ?”
Elly túm chặt lấy áo Bạc Thừa: “Hắn...quay lại rồi đúng không.”
Bạc Thừa im lặng, anh không định nhắc lại chuyện này trước mặt Elly, cô lại chủ động hỏi.
“Không có ai quay về hết, em không cần phải lo lắng, không có chuyện gì hết!”
Elly lắc đầu: “Không...ở đây em chỉ có mỗi anh..xin anh...đừng bỏ lại em...
Bạc Thừa thấy tâm trạng Elly dần không ổn, anh đứng lên kéo Elly đứng dậy, người cô nàng run lên dữ dội, Bạc Thừa ôm chặt Elly vào ngực: “Tôi vẫn luôn ở đây! Đừng sợ!”
Elly rúc vào ngực Bạc Thừa, cố gắng ổn định hơi thở. Cô nàng tự nhận về việc đó cô vẫn chưa sẵn sàng đón nhận kí ức về nó, như một mồi lửa lớn đang thiêu rụi tâm hồn cô. Cô rất sợ, sợ vô cùng khi nghĩ về bóng tối.
Thấy Elly vẫn chưa ngừng run, Bạc Thừa kéo dãn khoảng cách giữa hai người, nâng cằm Elly lên, hôn xuống một cách nhẹ nhàng.
Elly mở to mắt nhìn chằm chằm anh, cô không nghĩ Bạc Thừa lại dùng cách này để giúp cô bình ổn tâm trạng. Bạc Thừa chủ động tiến sâu vào trong, Elly bị động mặc anh làm gì thì làm.
Qua một lúc sau, Elly đưa tay vòng qua cổ Bạc Thừa, đáp lại nụ hôn của anh.
Người ta nói không sai, lúc cao trào nhất thường có vấn đề tới, cánh cửa phòng bệnh bật mở, Lục Nhất Nam đứng giữa cửa nhìn chằm chằm vào trong 3 giây rồi đóng sầm cửa lại.
Elly sau đó không biết gì nữa, cô nàng ngất luôn tại chỗ.
Bạc Thừa liếm răng cấm, khẽ rủa.
Diệp Sở Noãn đứng bên ngoài cửa sổ cả một đêm, Âu Thường Hi được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, chỉ có một người được ở lại nên Lục Nhất Nam đã vào trong đó, sáng sớm hôm sau Lãnh Nguỵ Thần mới trở về.
Hỏi vệ sĩ mới biết cô trong này, vừa mở cửa ra đã thấy bóng lưng lẻ loi đứng ở cửa sổ. Diệp Sở Noãn tập trung tới mức không để ý có người mở cửa.
Lãnh Nguỵ Thần đi tới chụp áo khoác lên vai cô: “Sao lại đứng đây? Lạnh không?”
Diệp Sở Noãn định quay người nhưng đôi chân tê cứng khiến cô không đứng vững đổ người ra phía sau: “A!”
Anh vội ôm lấy cô, hơi lạnh trên người cô rõ vô cùng: “Em đứng đây bao lâu rồi?”
Cô định mở miệng mà phát hiện cổ họng đã khô khốc.
Lãnh Nguy Thần nhíu chặt mày, dứt khoát bế bổng cô lên nhét cô vào chăn, bàn tay to lớn bọc tay cô lại xoa xoa: “Em mấy tuổi rồi hả? Đứng đó nguyên một đêm? Em chê mình khoẻ quá à?”
Diệp Sở Noãn quét một lượt trên người anh rồi thở phào, may quá không có vết thương nào: “Ôm em..”
Anh định nói gì đó nhưng thấy ánh mắt này của cô thì không kìm được ôm cô vào lòng: “Đừng nghĩ nhiều, không sao đâu”
Cô gật đầu: “Sau này có đi đâu anh phải nghe điện thoại của em!”
Anh giật mình, mò điện thoại trong túi, hoá ra nó đã hết pin từ lúc nào rồi: “Anh xin lỗi! Không có lần sau!”
“Anh biết không sau khi nhìn thấy anh Bạc thương tích đầy mình em rất lo cho anh, gọi điện cho anh không được...”
Lãnh Nguy Thần cảm thấy tội lỗi vô cùng, sau này anh sẽ không bao giờ để điện thoại hết pin nữa: “Được rồi, xin lỗi em! Chân rất tê?”
Cô gật đầu. Lãnh Nguỵ Thần bọc chăn kín người cô rồi ngồi dịch xuống nhẹ nhàng xoa nắn hai chân cô.
Cô nhẹ nhàng cất lời: “Chuyện của Elly...”
“Em biết rồi à?”
Cô gật đầu: “Hôm qua anh Bạc nói với em...)
n...vậy là tên đó thật sự quay lại à?”
Lãnh Nguy Thần gật đầu.
“Vậy Elly...”
Tay Lãnh Nguy Thần tăng thêm chút lực: “Không sao, anh sẽ không bỏ mặc nhưng cũng sẽ không xen vào cách họ giải quyết. Khi nào Bạc Thừa cần anh vẫn luôn ở đây”
Cô cũng đồng ý với cách làm này của anh, ân oán cá nhân của họ anh sẽ không xem vào, nhưng nếu động tới anh em của anh thì anh nhất định sẽ không ngồi yên.
“Đổi lại là em, Noãn Noãn! Nếu không có chuyện gì thì đừng đi một mình, nếu đi đâu có thể nói với anh”
Cô gật đầu: “Em biết rồi”
Khoảng thời gian này thật sự không an toàn đối với bọn họ.
Lãnh Nguỵ Thần lại nói: “Em là mạng sống của anh, anh không muốn em gặp bất cứ chuyện gì nữa”
Một lần kia đã là quá đủ với anh rồi, anh muốn dính cô bên cạnh 24/24, chỉ khi nhìn thấy cô anh mới thấy an toàn.
Diệp Sở Noãn gật đầu: “Em biết..”
Cô biết mình quan trọng với anh như thế nào, cô đối với anh cũng giống như vậy, người thân của cô bây giờ chỉ còn duy nhất anh.
Có lẽ do cả đêm không ngủ nên rất nhanh cô đã buồn ngủ, lờ mờ khép mắt lại rồi
guc đầu qua một bên. Lãnh Nguỵ Thần dừng tay, nhìn bọng mắt của cô mà đau lòng, anh chỉnh lại tư thế giúp cô thoải mái hơn, sau đó ngồi bên cạnh vuốt ve đôi bàn tay hơi lạnh của cô.
Bác sĩ nói khả năng làm mẹ của cô bây giờ gần như bằng không, tỉ lệ chỉ có vỏn vẹn 0,3% anh vẫn giấu cô, không muốn cô đối diện với chuyện này. Âm thầm tự điều chỉnh cơ thể cô, không muốn dập tắt hi vọng của cô.
“Noãn Noãn.”