Đôi mắt đen láy sạch sẽ thoáng dao động, dù vậy thì nét mặt ôn hòa vẫnkhông hề biến sắc, Hoàng Phong từ tốn đáp trả: "Hôm qua không cẩn thậnnên bị thương."
Đông Nghi gật nhẹ đầu không truy cứu, cô bước đi xem như không có chuyện gì, dù vậy thì trong lòng đã bắt đầu sinh nghi ngờ.
Trong mắt Đông Nghi, Hoàng Phong chính là chàng thiếu gia ngậm thìa vàngtrong miệng chính hiệu, từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung lụa và sựđùm bộc của gia đình. Chiếc ghế chủ tịch hiện tại đang có cũng là đượckế thừa từ người ông nội, cho nên người khác nhìn vào không khỏi cónhững đánh giá không hay. Đông Nghi đối với người chồng "hờ" của mìnhgiống như một đối tác làm ăn, hôn sự là sự kết nối giữa hai gia tộc đểchiếc ghế chủ tịch cô cô thêm phần vững chắc, một chàng trai mang theonét thư sinh ôn nhu như vậy, Đông Nghi không chút hứng thú. Hiện tại mànói, sự nghiệp với cô mới là thứ quan trọng nhất, cô không thể để côngsức một tay ba mình gầy dựng tập đoàn khi vào tay cô lại khiến ngườikhác phải dèm pha và coi thường, bởi vì cô chỉ là phận nữ nhi.
"Cậu chủ, thuốc của cậu đây."-A Cầu, trợ lý của Hoàng Phong đưa hộp thuốccho anh khi hai người đã vào trong xe, A Cầu quay người ngồi chỉnh tềkhởi động xe chạy đi.
Hoàng Phong nhìn xuống bàn tay của mình, sau đó nhìn sang Đông Nghi có chút mong chờ đề nghị: "Hay em bôi thuốc giúp tôi đi!"
Đông Nghi khẽ nheo mắt, cô hơi do dự một chút không biết có nên làm theo hay không? Vì trước nay hai người vốn không hề thân thiết với nhau, nhưngmột mặt cô lại đang tò mò muốn biết vết thương trên tay anh hình dạngnhư thế nào?
"Xin lỗi cậu chủ, cũng vì tôi mà cậu chủ bị thương?"-A Cầu đột nhiên lêntiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Đông Nghi, cô buột miệng hỏi bâng quơ.
"Vì sao tay anh lại bị thương?"
A Cầu một lần nữa nhanh nhẹn đáp thay Hoàng Phong, lời nói có chút áy áy: "Do hôm qua tôi khiêng đồ giúp cậu chủ để chuẩn bị cho căn phòng tânhôn của hai cô cậu, do sơ ý làm rơi thùng đồ, cậu chủ vì giữ lại nên đãkhông tránh khỏi bị thương."
Cô gật gù thông suốt, ánh mắt nhìn lại bàn tay của Hoàng Phong, sau đódửng dưng lôi trong túi xách ra chiếc ipad mở ra xem thị trường chứngkhoáng, coi như lời đề nghị lúc nãy của Hoàng Phong chưa từng nghe thấy.
Anh khẽ cười thu tay về, những lúc thế này anh biết cô không muốn bị làmphiền cho nên chỉ im lặng ngồi bên cạnh ngắm nhìn, ánh mắt đen láy sạchsẽ mang theo vài phần yêu thương và si ngốc nhìn Đông Nghi, những lúcchuyên tâm làm việc, trông cô ấy càng phát ra sức cuốn hút mãnh liệt.
"Anh có biết món quà của bộ trưởng Lee là gì không?"-Đông Nghi bỗng lên tiếng, mắt vẫn chú mục vào màn hình trước mặt mình.
Hoàng Phong đảo mắt nghĩ ngợi: "Nó không được tiết lộ, nhưng tôi nghĩ sẽ là một chuyến du lịch ở Hàn Quốc chẳng hạn."
Đông Nghi khẽ nhếch môi, chuyện không đơn giản như vậy đâu, cô đã tìm hiểuvề lai lịch của con người này, ông ấy đối với tập đoàn KT của HoàngPhong không hề thân thiết, sở dĩ tỏ ra hòa thuận muốn chung vui cùng vợchồng họ rõ ràng có mục đích. Đằng sau lão già ấy là một cây đại thụlớn, ở đó bọn họ đang lăm le chờ đợi cảnh hai người cô sơ hở để côngkích, tìm cách lật đổ chiếc ghế quyền lực này.
"Ừm."
"Cô tên gì?"-ánh mắt Đông Nghi quét nhìn cô gái mặt bộ âu phục màu đen trước mặt, tay di di chiếc nhẫn trên tay của mình.
"Cô có thể gọi tôi là K, từ giờ có việc gì cô chủ cứ việc sai khiến."-Côgái này là vệ sĩ được tuyển chọn đặc biệt từ những tinh anh để bảo vệcho cô, Đông Nghi vốn không thích bị sự giám sát của người khác, nhưngtừ sau hai lần bị anh ngang nhiên "chiếm tiện nghi", cô không muốn cũngcàng không thể cho qua, lần này cô đã tăng mức độ cảnh giác lên mức caohơn rồi, dù vậy trong lòng vẫn chưa hết bất an, anh vốn không phải người đơn giản, như thế liệu có ngăn được anh tìm đến cô hay không?
"Chiếc nhẫn này ngoài khả năng định vị còn có thể phát ra tín hiệu cầu cứu,chỉ cần cô chủ ấn vào hột nhẫn, tín hiệu sẽ được truyền đến tôi."
"Tôi biết rồi, cô ở ngoài đây đi, tôi muốn nghỉ một chút."-Đông Nghi đứngdậy rời khỏi bàn làm việc, cô đi đến công tắc mở ra mật đạo tiến vàophòng ngủ bên trong, sau đó đóng cửa lại.
Toàn bộ drap giường đều đã được thay mới, thế nhưng khi đặt lưng nằm xuống,cảm giác của Đông Nghi không cách nào thanh tĩnh được như lúc trước đây, cảm xúc hai cơ thể đang lăn lộn trên giường chợt choáng ngộp tâm trílàm cho cô bức bối không an giấc, mãi đến một lúc lâu sau mới có thểchìm vào giấc ngủ chập chờn.
Hàng chân mày thanh tú khẽ chau lại cho thấy chủ nhân của nó có một giấc ngủ không hề thanh tĩnh, Đông Nghi thở ra nặng nề, vầng trán cao đã lấm tấm mồ hôi ướt bệch mái tóc phía trên, cảm tưởng như đang rơi vào cơn ácmộng kinh hãi.
Mi mắt mệt mỏi chậm chạp mở ra, con ngươi nâu sẫm mờ ảo dần hiện rõ tiêucự trước mắt, Đông Nghi hơi giật mình khi dáng vẻ quen thuộc cận kề bêncạnh mình, chẳng lẽ cơn ác mộng vừa hết thì cơn ác mộng khác lại kéo vềsao?
"Tôi không phải là ác mộng của em."-như đọc được suy nghĩ của cô, anh trầmgiọng lên tiếng, ngón tay dịu dàng vén đi lọn tóc dính bếch trên tráncô, anh đã đến được một lúc và trông thấy mọi thứ, đáy lòng liền dânglên cảm xúc chua xót.
Đông Nghi nhích đầu né đi động chạm của anh, cô thở dài chán ghét, ngay cảvệ sĩ cũng không thể ngăn được việc anh đến được đây, người đàn ông nàykhiến cho cô phải bận tâm nhiều hơn mình vẫn tưởng.
"Hôm nay tôi rất mệt."
Anh nghe vậy, khóe môi đang giương nụ cười nhàn nhạt càng mở rộng hơn,nhanh chóng lan tràn qua đáy mắt, cô tưởng anh tìm đến cô đều chỉ vìmuốn phát sinh quan hệ cùng cô hay sao? Mà cũng đúng thôi, hai lần họgặp nhau đều là hai lần cô đều nằm dưới thân của anh, bảo sao cô khôngnghĩ tiêu cực như vậy.
"Con mèo nhỏ à, em coi thường tôi quá rồi."-anh nhìn không được véo nhẹ mácô, hành động này trước nay chưa từng ai dám làm với Đông Nghi, dù vậythì hôm nay người cô cũng thực sự không ổn cho nên không mấy kích độngnhư những lần trước anh ngông cuồng động chạm.
Anh nhíu mày không hài lòng, xúc giác truyền tới cảm giác nóng ran khi chạm vào làn da cô, cô bị sốt rồi.
TBC.