Sáng hôm sau, Nhược Tịnh Yên sau khi tỉnh giấc, cô nhất thời quên mất vết thương nơi bả vai, theo bản năng chống một tay ngồi dậy, động tác tuy không quá lớn, thế nhưng lại làm cho vết thương sinh đau nhức.
Đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhăn lại, cô nhẹ nâng mi mắt nhìn đến vết thương vốn đã được Di Di xử lý tốt vào tối hôm qua, bị động tác vừa rồi của cô mà nhiễm chút máu thấm trên băng gạt.
Nhược Tịch Yên mệt mỏi đưa cánh tay còn lại xoa xoa huyệt thái dương, ước chừng vài giây sau, cô như là chợt nhớ ra việc gì quan trọng, liền vươn tay đến chiếc bàn nhỏ cạnh giường, lấy điện thoại, ngón tay nhỏ nhắn linh hoạt gõ gõ lên màng hình, soạn đi một tin nhắn với nội dung: “Điều tra cho tôi danh sách những người đàn ông tham gia yến tiệc tại Từ gia.”
Đợi trên màn hình thông báo tin đã gửi thành công, cô mới bỏ chiếc điện thoại xuống, nhẹ nhàng vén chăn, xuống giường, đi vào trong phòng tắm, làm vệ sinh cá nhân.
Mười lăm phút, cô trở ra, vừa lúc nghe thấy điện thoại vang lên “ting ting” báo tin nhắn, cô liền mở laptop ra, vào mail xem, danh sách khách mời một dãy dài liền hiện lên, những người có mặt trong buổi tiệc đều là thương nhân có danh tiếng.
Khuôn mặt cô từ lúc đầu đến cuối điều là không chút biểu cảm gì, thẳng đến khi tầm mắt cô nhìn thấy tấm ảnh của một vị khách mời, cùng với tên hiển thị trong danh sách.
“Lãnh Ngạn Thần..” Nhược Tịch Yên nhỏ giọng đọc tên của hắn ta, rồi khẽ cong môi, nở ra một nụ cười.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Nhược Tố Di không có kiên nhẫn chờ đợi, chưa được sự đồng ý của Nhược Tịnh Yên liền đẩy cửa bước vào. Trong phút lơ đãng vô tình bắt gặp nụ cười ma mãnh, quỉ dị của Nhược Tịnh Yên, không tự chủ mà rùng mình một cái.
Nhìn sắc mặt Nhược Tịnh Yên đã có phần tốt hơn hôm qua rất nhiều, cô cũng thấy an tâm đôi chút.
Cô tiến đến gần, đưa ra trước mặt Tịnh Yên một chiếc hộp.
Nhược Tịnh Yên tâm vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ vừa rồi, không hề để ý Tố Di, đến khi nhìn thấy chiếc hộp trước mắt, cô mới ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thu lại ý cười trên miệng: “Gì vậy?”
Nhược Tố Di mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc vòng tay hình thù giống với chiếc nhẫn trên tay Tịnh Yên, chỉ khác rằng chất liệu của nó rất đặc biệt, cô ngước mặt lên hỏi Tố Di.
Nhược Tố Di không nói gì cầm lấy tay Tịnh Yên đeo vào.
Xong xuôi cô vuốt lại chiếc vòng tay một lượt, đưa cho cô quyển sổ nhỏ trong chiếc hộp mà Tịnh Yên lấy ra nói: “Hy vọng nó giúp ích cho cậu.”
Nhược Tịnh Yên vân vê chiếc vòng tay một hồi, tay cầm quyển sổ miệng không quên cảm ơn bạn mình.
Nhược Tố Di không trả lời, xoay người rời khỏi phòng.
Nhược Tịnh Yên cũng khôi phục lại vẻ mặt, mở điện thoại gọi vào số vừa rồi, đầu dây bên kia bắt máy, cô liền nói: “Điều tra cho tôi tất cả về Lãnh Ngạn Thần.”
Đầu dây bên kia trầm mặc ba giây, lúc sau truyền đến giọng sửng sốt của một người đàn ông: “Không phải cô để ý người ta chứ?”
Nhược Tịnh Yên đen mặt hỏi lại: “Có khả năng sao?”
Nghe vậy đầu dây bây kia cười lớn: “Thôi được rồi tôi đi làm việc đây.”
Nhược Tịnh Yên nhấn nút kết thúc cuộc gọi, rồi nhẹ rũ mi mắt nhìn xuống nơi cổ ta, tay còn lại nhẹ nhàng sờ sờ trên mặt chiếc vòng tay, ở dưới đáy mắt lộ rõ một tia u buồn không nói thành lời.
Hồi lâu sau, cô mới hồi phục lại tinh thần, nét u buồn trên gương mặt rất nhanh đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc gì.
Cô đưa tay kéo chiếc laptop đến gần, lướt một lượt từ trên xuống dưới thông tin của Lãnh hàn Thần, trong lòng thầm nghĩ.
Xem ra hắn ta không phải là người dễ đối phó, nhưng dù sao mục tiêu của cô vẫn là phải lấy lại sợi dây chuyền đó, thiết nghĩ hắn cũng không biết được khuôn mặt thật của cô, cô phải tuỳ cơ ứng biến, lấy được thứ cô cần liền sẽ nhanh chóng rời khỏi... Thời gian chỉ có một tháng để tìm một người, mà hiện tại manh mối mơ hồ như vậy quả thực rất khó khăn, cô không thể lãng phí thời gian thêm nữa.
Nhược Tịch Yên nghĩ rồi trực tiếp đóng laptop lại, chuẩn bị một số đồ đạc cần dùng...
Nhưng cô nào đâu biết, ở nơi đó, đã có người giăng sẵn bẫy đợi cô đến.