“Cạch” một tiếng, cánh cửa dần mở ra, không thấy ai bên trong, hồn của tên này cũng vì thế mà phiêu diêu phương trời nào không biết. Hắn chạy đến mở từng cánh cửa bên trong, thậm chí còn gọi thêm người vào lục soát nhưng rốt cuộc cũng chẳng thấy gì.
Tên đó không dám quay lại nhìn Lãnh Ngạn Thần, chỉ có thể tùy tiện chửi một câu, rồi đánh bọn tay sai một trận.
Lãnh Ngạn Thần cũng hơi sửng sốt một chút rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ ban đầu.
Trợ lí của hắn cũng không biết từ đâu bước đến, đưa cho hắn một khẩu súng.
Thấy hắn gật đầu một cái, Trần Tuấn cũng biết điều lui về phía sau ba bước.
Tên đó như nhận thức được nguy hiểm, hắn quay nhanh lại phía sau, thân thể chưa kịp phản ứng thì viên đạn bạc lạnh lẽo đã ghim vào bả vai, đau thấu đến tận xương tuỷ.
Hắn đau đớn hét lên, cả người lập tức ngã xuống mặt đất thô cứng. Theo bản năng, hắn đưa tay ôm chặt lấy bả vai của mình, ngăn không cho máu tuôn ra thêm nữa.
Những tên còn lại muốn giúp hắn, nhưng nhìn ánh mắt của tên trợ lí kia, tất cả nhìn nhau lưỡng lự, rốt cuộc không tên nào dám xông lên vì không muốn đi chầu diêm vương sớm.
Nhìn xuống tên đó miệng còn đang không ngừng rên rỉ, hắn cười lạnh: “Ngươi không tin tưởng ta, hậu quả như vậy không quá đáng chứ? “
Tên đó đau đớn như chết đi sống lại vẫn phải cắn răng chịu đựng, giọng điệu trước sau vẫn cung kính như thường: “Dạ...không..c...có..gì...quá...đáng ạ “
Đám người còn lại thì tặc lưỡi: Ức hiếp người quá đáng vậy mà hắn nói như thể mình mới là người chịu thiệt.
Tuy ở dưới đáy lòng mỗi người điều nghĩ như vậy, nhưng là, cho dù có người đặt họng súng vào thái dương của họ, buộc phải nói ra ý nghĩ vừa rồi ở trước mặt hắn, thì có lẽ, họ thà để cho viên đạn lạnh lẽo xuyên qua đầu, một lần liền chết, vẫn còn tốt hơn trăm lần so với việc mở miệng.
Vài phút sau, đám người áo đen ấy liền dìu đỡ tên đó đứng lên, bộ dạng của hắn lúc này đã gần như sống dở chết dở, một thân chật vật, thế nhưng trước khi rời đi, vẫn không quên cúi đầu chào Lãnh Ngạn Thần một cái.
Qua chuyện lần này, bọn họ liền ý thức được một điều, nếu vẫn muốn sống lâu một chút để phục vụ cho ông chủ, thì tuyệt đối phải ghi nhớ kỹ, bọn họ có thể động vào bất kì ai, nhưng không nên đụng đến Lãnh Ngạn Thần.
Bọn người áo đen đi rồi, Trần Tuấn mới bước đến, là trợ lí của ông chủ bao nhiêu năm, hắn đương nhiên biết ông chủ sẽ không vì lí do này mà ra tay với tên đầu đàn kia.
Có lẽ do tên đó đã làm cô gái kia bị thương ở bả vai, cho nên, một phát súng lúc nãy là để trả thù cho cô ta, ông chủ hẳn là rất nhẹ tay cho tên đó rồi.
Nghĩ đến cô gái đó, Trần Tuấn bỗng cảm thấy có chút kì lạ, ông chủ từ trước đến nay, chưa từng gần nữ nhân, cũng không thích đến những nơi náo nhiệt, tham gia tiệc tùng.
Nhưng hôm nay lại phá lệ, tham gia bữa tiệc này, cô gái kia ắt hẳn là chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng ông chủ, thiết nghĩ, tương lai vào một ngày không xa nữa, bọn họ sẽ có bà chủ.
Mãi lo suy nghĩ, hắn quên mất một điều quan trọng... Người đâu rồi?
Trần Tuấn giật giật cánh môi, định mở miệng lên tiếng hỏi, thì Lãnh Ngạn Thần liền nở nụ cười nham hiểm, đôi môi bạc gằn từng chữ: “Nhược Tịnh Yên tôi chờ xem... Em sẽ phải tự đến tìm tôi”
Hắn nói rồi liền nhẹ nhàng dùng tay xoa xoa sợi dây chuyền mà Nhược Tịch Yên vừa rồi gần như mất mạng để đoạt được, cánh môi không tự chủ nhếch lên lần nữa.
Sợi dây chuyền màu bạc ở trong tay anh, mặt dây chuyền được lồng bởi một tòa sen nở rộ. Cánh hoa làm bằng đá cẩm thạch trắng, ngọc lục bảo đỏ được gắn tinh tế lên cánh hoa, ẩn sâu trong cái dịu dàng thuần khiết ấy là sự mạnh mẽ, độc lập. Những chiếc lá xanh làm bằng đá cẩm thạch ở phía dưới đóa hoa nở rộ càng tôn lên sự khép kín ưu nhã mà tôn quí vốn có của hoa sen.
Trong mắt người khác, sợi dây chuyền này chính là một món đồ cổ rất có giá trị, nhưng trong mắt hắn, nó chẳng qua là một sợi dây chuyền tầm thường không đáng để hắn liếc mắt một cái.
Nhưng là, người phụ nữ của hắn, lại rất để ý đến sợi dây chuyền này, hắn phải xem xem, rốt cuộc nó đang chứa đựng bí mật gì, mà khiến cho Nhược Tịch Yên phải liều mạng như vậy?
Tại Từ gia...
Người đàn ông trung niên nhìn tên đó máu me đầy mình không mảy may quan tâm, hỏi: “Tìm được cô gái đó chưa”
“Dạ... Vẫn chưa ạ... hình như cô ta... chạy thoát rồi...”
Tên đó khó khăn nói từng chữ, hắn biết cái mạng này của hắn không còn giữ được lâu.
Từ lão gia sắc mặt trầm xuống, đá cho hắn một cái, giọng nói tức giận: “Một lũ ăn hại. Tao nuôi chúng mày để làm cảnh à, có một đứa con gái bắt cũng không xong”
Tên đó đau đớn, miệng rên rỉ: “Nhưng là... lão gia nói... phải bắt sống cô ta... nên...”
Chưa kịp nói hết câu, hắn lại bị một cú đá nữa.
Người ra tay là một người đàn ông trẻ, hắn vừa đánh vừa nói: “Còn dám ngụy biện, ngươi ăn gan hùm rồi hả?”
Đánh được một lúc, hắn quay ra nhìn mấy người áo đen gần đó, quát: “Các người còn đứng đấy làm gì, còn không mau lôi tên này ra ngoài, lũ ăn hại”
Nói xong, hắn ngồi xuống ghế bên cạnh, vẻ mặt tươi cười nhìn Từ lão gia: “Ba yên tâm, nhất định con sẽ điều tra bắt sống ả đàn bà đó. Phải bắt cô ta quỳ xuống trả lại sợi dây chuyền cho chúng ta”
Từ lão gia thở dài: “Nhất định phải bắt sống cô ta, ta muốn xác minh một điều”
Từ Khiêm vẻ mặt nịnh hót, cười cười: “Vâng, thưa ba”
Nói xong hắn liếc nhìn Từ lão gia một cách giảo hoạt nhưng Từ lão gia không để ý đến, ánh mắt ông nhìn xa xăm như đang suy tính một điều gì đó.