Phong Lạc Ngôn ra ngoài vẫn chưa về, cả phòng khách lớn chỉ có một mình cô ngồi. Cảm giác cô quạnh đột nhiên ôm chặt lấy thân thể người phụ nữ. Phía sau truyền tới âm thanh bước chân, cô hơi vội vã quay đầu.
Trong tâm đột nhiên bị hẫng một nhịp, giọng nói của Triết Nam vang lên.
“ Phu nhân ” Triết Nam bắt được ánh mắt hụt hẫng của cô, trong lòng khó xử nhưng không dám lên tiếng.
Cô ngẩn ra một lúc, cuối cùng cũng nhớ để mở lời: “ Phong Lạc Ngôn không cùng anh về ? ”
Triết Nam gật đầu, sau đó còn thay anh giải thích một tràng dài chỉ toàn lí do. Cô nghe một nửa, sau đó trực tiếp đi tới công ty tìm anh. Triết Nam nói anh ở công ty tăng ca, vậy cô sẽ trực tiếp tới đó tìm anh.
Xe dừng lại trước đại sảnh Dụ Phong, cô vừa mở cửa xe bước ra, cơn gió lạnh đã thổi qua cơ thể người con gái. Một tràng giống như thấu tim, kì kì quái quái mà làm cô run run.
“ Phu nhân, mời đi bên này ”
Triết Nam đi trước dẫn đường cho cô, cuối cùng mới dừng ở cửa thang máy. Hắn quy cũ hướng dẫn cô, giống như những vị khách vẫn thường ngày.
“ Phu nhân đi thang máy này tới tầng 43, sau đó sẽ có thang bộ tới tầng làm việc của Ngôn gia ” Giọng của Triết Nam rất lạnh, lại quy củ kì lạ.
Tiêu Nhiên khẽ nhíu mày, cặp mày thanh mảnh thu liễm. Cô cảm thấy trước ngực có chút căng tức, hai mắt cô hơi tối lại. Giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn Triết Nam, con ngươi cô hơi lạnh lẽo. Bộ dáng lúc này ba phần giống với Phong Lạc Ngôn. Khí chất của Ngôn gia Phong thị không ai không biết, anh ho một tiếng cả tập đoàn Dụ Phong tới thở mạnh cũng không dám. Được so sánh với anh, xem như có phúc khí.
Cô nhìn vào chiếc thang máy bên cạnh, bên trên đề tấm bảng ghi rõ thang máy này chỉ dành cho chủ tịch của tập đoàn, một mình anh có thể trực tiếp lên tầng cao nhất - tầng 44. Nhưng cô không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp bước vào, đôi tay ấn vào tầng trệt, phóng tới chỗ Triết Nam vẫn là một ánh mắt lạnh.
Triết Nam hơi ngơ ngẩn, hoá ra ánh mắt của người phụ nữ này có phần giống với Phong Lạc Ngôn. Nhưng hắn vẫn cố nặn một nụ cười: “ Phu nhân, đây là quy tắc…”
Hắn nói một nửa, thang máy đã đóng dần. Chỉ còn lại lời nói của cô: “ Quy tắc do người định, có thể thay đổi. Nếu chủ tịch có phạt, tôi sẽ chịu hết mọi trách nhiệm ”
Cửa thang máy khép lại, cô khẽ lùi lại phía sau, lưng hơi tựa vào tường. Cô đã nghĩ bao nhiêu lời muốn nói với anh, bây giờ dường như tiêu tan hết một nửa. ‘Ting’ một tiếng, thang máy liền mở ra.
Không phải không khí căng thẳng của văn phòng làm việc, mà là hương thơm quen thuộc giống như phòng ngủ ở Lạc Viên. Là hương thơm của loài hoa mà cô vẫn hay cắm. Hoá ra anh đã sớm quen với thói quen này của cô.
Cô bước ra khỏi thang máy, tìm cánh cửa đi tới văn phòng của anh. Cô đứng nép bên cánh cửa gỗ nặng nề, suy nghĩ một lúc cuối cùng mới đẩy ra. Cô khẽ bước rón rén vào trong, đảo mắt một vòng cuối cùng mới nhìn thấy anh đứng bên cửa sổ nhìn về phía ánh đèn mờ ảo xa xa, lưng đưa về phía cô.
Bóng lưng toả ra sự cô độc, khiến cô đột nhiên cảm thấy chua xót. Cô chạy về phía anh, cánh tay vòng qua ôm lấy cơ bụng rắn chắc của anh. Cô tựa đầu vào lưng anh, khẽ cảm nhận hương thơm lạnh lẽo quen thuộc. Chóp mũi cô cọ vào lưng anh, nhưng vẫn không dám lên tiếng.
Phong Lạc Ngôn không muốn cử động, chỉ khẽ cảm nhận cái ôm của người phụ nữ: “ Gan em lớn tới mức nào, có thể chống lại lời của tôi ? ”
Anh nói lời này, chính là giận dỗi cô..
“ Anh sẽ không làm gì em ” Cô siết vòng tay ôm anh hơn một chút.
Thật ư ? Anh sẽ không làm gì cô ?
Nếu một ngày biến cố xảy đến, anh sẽ không làm gì cô ư. Chính bản thân cô cũng không biết rõ.
Anh trước nay chưa hề tức giận vơí cô, lần này lại vì cô không nghe theo anh tự ý đến phiên toà mà giận dỗi. Thật kỳ lạ !
“ Em chắc chắn ? ” Anh đột nhiên hỏi, không khí như đông sệt lại, rất nặng nề.
Đúng ? Cô có dám chắc chắn điều này…Rằng anh vĩnh viễn sẽ không làm gì cô ?
Cô không đáp. Anh đột ngột xoay người, nắm lấy đôi tay đang ôm mình của cô. Sau đó ôm cô trong lòng. Cô va phải ánh mắt cực lạnh của anh, trong lòng khẽ run.
Thời khắc này cô mặc một chiếc váy ngủ dài màu trắng, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng. Cảm giác mỏng manh nhưng nội tâm lại kiên định kỳ lạ. Đứng trước cánh tay đắc lực của anh vẫn không hề thua kém. Thậm chí doạ cho hắn không biết nói gì.
Anh đột nhiên bế bổng cô lên, đặt cô ngồi trên bàn làm việc của mình. Tất cả đồ vật trên bàn bị đẩy qua một bên, anh ghé đầu lại gần cô, môi mỏng khẽ mấp máy: “ Em nói một vụ án có thể quan trọng hơn mạng mình không? ”
Cô bất giác cúi đầu, miệng khẽ lẩm bẩm: “ Em xin lỗi..là em không nghe lời anh ”