Quả thật những thông tin anh nói vô cùng hữu dụng. Vụ kiện cũng đang tiến triển rất thuận lợi, khả năng thắng cũng từ đó cao hơn. Chỉ là từ khi nhận vụ này đã một thời gian, mùa thu đi qua cũng quá nửa vậy mà cô vẫn không có chút thời gian rảnh rỗi. Nhắc tới “du lịch” giống như hai từ xa lạ, nghĩ tới lại cảm thấy xa xỉ.
Gần đây anh cũng bận tới bận lui, thời gian hai người gặp mặt nhau cũng không có. Hai ngày nay anh nói muốn ra nước ngoài công tác, cũng không biết khi nào trở về.
Phía bên Duy Từ đã vài lần để ý tới cô, lời nói nhỏ nhẹ đã qua tai mấy lần nhưng cô cũng không để tâm. Luật sư mới vào nghề như cô, lương tâm nghề nghiệp vẫn rất cao.
“ Tiểu Nhiên, cô đừng ở đó nghĩ tới du lịch nữa. Tan làm rồi ” Đồng nghiệp bên cạnh đột nhiên đứng dậy, lại lay lay Tiêu Nhiên đang ngồi trên bàn làm việc.
Ánh sáng trong mắt Tiêu Nhiên đột nhiên thu lại, cô đáp: “ Được, cô về trước đi ”
“ Vậy tôi đi đây, ngày mai gặp nhé ”
“ Được rồi, ngày mai gặp ” Tiêu Nhiên đưa tay làm động tác tạm biệt với đồng nghiệp. Sau khi người đi cũng tắt máy tính của mình, lặng lẽ rời khỏi công ty.
Con đường rời khỏi công ty cô không phải vắng vẻ, nhưng hôm nay đột nhiên vắng lặng. Thời tiết hôm nay cũng không được tốt, cảm giác như sắp đổ mưa. Sấm chớp thi nhau kéo tới, khiến cảm giác vắng càng thêm vắng.
Đi được một hồi, đúng lúc qua đoạn đường vắng nhất thì phía sau lại vọng lại tiếng giày da. Tiêu Nhiên khẽ lắng tai nghe, cảm giác như âm thanh ngày càng gần mình hơn. Trong lòng không khỏi dội lên mấy phần hoảng hốt, cô vội bước nhanh về phía trước hơn nữa. Nhưng đáng tiếc những người phía sau lại vô cùng chuyên nghiệp, phút chốc liền áp sát cô.
Phía sau có ba người đàn ông, qua một lần trao đổi ánh mắt liền có một tên cầm khăn tay tiến lên phía trước. Gã dùng khăn tay có tẩm thuốc mê khiến Tiêu Nhiên ngất đi. Sau khi xác định cô đã thật sự ngất, gã mới ra hiệu cho hai người phía sau đỡ lấy cô.
“ Hành động nhanh lên, ở đây tai vách mạch rừng không thể ở lại lâu ” Gã hếch cằm ra lệnh, thái độ vội vã nhìn trước ngó sau.
Không bao lâu liền có một chiếc xe mười sáu chỗ đi tới, sau khi đưa cô lên xe liền nhanh chóng chạy về phía ngoại ô.
Cô bị bỏ thuốc mê loại mạnh, khi tỉnh lại thì trăng đã lên cao. Đầu Tiêu Nhiên đau như búa bổ, rõ ràng là đã tỉnh nhưng hai mi mắt lại khép chặt không thể mở ra.
Lúc này cô vô tình nghe thấy tiếng nói vang bên tai, chỉ là có lúc được lúc không. Cô có thể nhận ra đây là cuộc trò chuyện của hai người. Đầu tiên là một giọng nói hung tợn vang lên.
“ Từ tổng, việc ông yêu cầu chúng tôi cũng đã hoàn thành xong rồi. Ông xem số tiền mà ông nói..”
Từ tổng mà bọn họ nói lẽ nào là Từ Khiêm của Duy Từ hay sao ? Nếu thật sự là vậy cô cũng đã đại khái đoán ra mục đích của ông ta. Dừng lại một lát đối phương bình tĩnh đáp, giọng nói bình thản ngược với người vừa rồi: “ Cô ta vẫn chưa tỉnh lại ”
“ Đó là do cô ta trúng phải thuốc mê, rất nhanh sẽ tỉnh lại mà. Ông xem tiền công của chúng tôi..”
“ Nên nhớ lí do mang cô ta tới đây, đợi mọi chuyện xong xuôi tôi sẽ chuyển tiền cho anh ”
Không gian đột nhiên an tĩnh trở lại, qua mất phút bên tai cô dội lại tiếng ‘ cót két ’ của cánh cửa cũ. Cố gắng nâng mi mắt lên nhìn, quả thật là ông ta. Người vừa mới xuất hiện trong suy nghĩ của Tiêu Nhiên.
Hiện tại cô bị trói chặt trên ghế, miệng lại bị chặn bởi miếng vải lớn, chỉ có thể dùng ánh mắt căm phẫn nhìn ông ta.
Từ Khiêm ngồi vào ghế đối diện với cô, hếch cằm ra lệnh cho tên hung tợn bên cạnh ông ta: “ Để cô ta nói chuyện ”
Tên bên cạnh ông ta gật đầu sau đó đi tới tháo miếng vải trên miệng cô ra.
Cô dùng ánh mắt đối đầu với ông ta, đột nhiên giống như thăm dò lẫn nhau.
“ Luật sư Tiêu, lại gặp nhau rồi ”
“ Từ tổng, không ngờ ông lại quan tâm tới một luật sư mới vào nghề như tôi. Ông làm thế này là ? ”
Từ Khiêm khẽ nhíu mày, ánh mắt không khỏi hiện ra sự gian xảo: “ Luật sư Tiêu cô đừng hiểu lầm. Tôi chỉ muốn hỏi cô rốt cuộc việc lần trước tôi đề xuất, cô suy nghĩ tới đâu rồi ? ”
Tiêu Nhiên không nhịn được mà cúi đầu cười: “ Hỏi ? Đây là cách Từ tổng của Duy Từ hỏi người khác hay sao ? ”
Từ Khiêm biết rõ cô đang muốn nói gì, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười gượng: “ Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi ”
“ Từ tổng, vấn đề này tôi và ông không cùng suy nghĩ, không thể trò chuyện được ” Tiêu Nhiên nở nụ cười nhìn ông ta, nhưng rõ ràng đáy mắt chỉ dâng lên sự khinh bỉ đối với ông ta.
“ Luật sư Tiêu, cô hà tất phải là làm khó đôi bên như vậy ” Dừng lại một lát, Từ Khiêm đột nhiên giở giọng đe doạ: “ Trong tay cô giữ rất nhiều chứng cứ bất lợi cho chúng tôi. Nếu cô không muốn đàm phán vậy đừng trách tôi không khách sáo với cô nữa vậy ”
Cô không đáp lại, đối phương liền trực tiếp nói thêm: “Nếu không phải cô dồn tôi đến bước đường này, tôi cũng sẽ không động vào cô. Ai cũng biết chồng cô không phải kẻ dễ động vào ”
Tiêu Nhiên đột nhiên ngước mắt, ánh mắt chắc chắn nhìn ông ta: “ Từ Khiêm, tôi một chữ cũng sẽ không nói cho ông biết. Đừng mơ tưởng nữa ”