Tiêu Nhiên sững người nhìn Phong Lạc Ngôn. Anh chống cằm, đăm chiêu dán ánh mắt lạnh lẽo lên người cô.
“ Hôm đó là Mẫn Thanh mời em đi ăn tối..sau đó mới tới To Night.. ” Cô lắp bắp nói, sợ tới mức giọng cũng run lên: “ Đó là lần đầu em tới hộp đêm ”
Phong Lạc Ngôn không nói, chỉ khẽ khàng xoay chiếc nhẫn đeo trên tay trái, như đang suy xét một việc gì đó.
Mấy phút sau, anh lên tiếng: “ Anh nhớ mình từng nói với em, anh không phải kiểu đàn ông tốt em hay gặp ” Lời nói của anh vô cùng bình thản nhưng khiến người ta rơi vào thế bị động.
Cô gật đầu một cái, anh lại lạnh lùng thốt ra một câu: “ Anh cũng đã cảnh cáo em, nên tránh xa những tên đàn ông khác. Bởi vì anh không phải đàn ông tốt gì, nên sẽ không có tấm lòng độ lượng để đi tha thứ cho những kẻ đụng tới người phụ nữ của mình ”
Cô bỗng hiểu ra lời nói của anh, vội vàng hỏi: “ Vậy người đó bây giờ ra sao rồi ? ”
Phong Lạc Ngôn bình thản, toát ra khí chất lạnh tới tận xương tuỷ: “ Chết rồi ! ”
Tay chân cô đột nhiên mềm nhũn, thiếu chút nữa liền giống như bùn nhão mà ngã xuống nền. Cô không nói thêm được gì, mặt mày cũng tối lại.
“ Doạ em sợ rồi ? ”
Tiêu Nhiên ngước mắt nhìn anh, nuốt ngụm nước bọt lớn, sau đó mới có can đảm tiếp tục nói: “ Em xin lỗi, nếu như anh không thích, em sẽ không tới đó nữa ”
Tiêu Nhiên thấy Phong Lạc Ngôn vẫn âm thầm quan sát biểu cảm trên gương mặt cô, giống như một vị bác sĩ tâm lí, hoàn toàn đọc vị suy nghĩ của cô.
Cô nghĩ tới lời Tiêu Minh Sơn, cay đắng hỏi anh: “ Em nghe nói Dụ Phong đã rút hết đầu tư vào dự án mới của Kinh Mộng.. ”
Nói đến đây cô đột nhiên dừng lại, anh liền nói: “ Tiêu Minh Sơn nói với em sao ? ”
“ Chuyện này ” Cô lấy hết can đảm của bản thân mà dùng để nói lần này: “ Nếu như là vì em…mong anh có thể đừng rút lại đầu tư ”
Cô không quan tâm nhiều đến tập đoàn Kinh Mộng, nhưng rõ ràng tình hình của tập đoàn đang tuột dốc không phanh. Các dự án mà tập đoàn đầu tư đều không thành công. Nếu như dự án lần này lại thất bại, e rằng tập đoàn sẽ phải đối mặt với nguy cơ rất lớn.
Anh nhìn cô, chỉ nói một câu: “ Anh không thể ném tiền qua cửa sổ vì một dự án không thể thành công được ”
Dưới cương vị của chủ tịch tập đoàn Dụ Phong mà nhìn, đầu tư vào một dự án đã sớm biết không thể thành công quả thật giống như ném tiền qua cửa sổ, chỉ gây tổn thất cho tập đoàn. Cuối cùng cô bị anh thuyết phục ngược, chứ không phải bản thân thuyết phục nổi anh.
Buổi sáng Tiêu Nhiên có thói quen dậy sớm, chưa tới sáu giờ sáng đã thức dậy. Nhưng Phong Lạc Ngôn còn dậy sớm hơn cô, chỗ anh nằm sớm đã lạnh ngắt từ lâu. Nếu cô nhớ không sai, anh có nói gần đây tập đoàn có dự án mới, còn là dự án chủ chốt của tập đoàn. Có lẽ vì vậy mà cả tuần nay, tới mặt anh cô cũng không gặp được.
Cả ngày ở trường học, lặp lại một chuỗi hoạt động quen thuộc tới mức nhàm chán, Tiêu Nhiên cho dù là học sinh ngoan ngoãn tới đâu cũng không tránh khỏi cảm thấy tẻ nhạt. Chỉ có điều khi cô ngồi bên cạnh Mẫn Thanh, câu chuyện mà cô ấy kể sẽ luôn luôn không lặp lại, hơn nữa lại còn hấp dẫn kì lạ.
“ Cậu có biết gì không ? ” Mẫn Thanh giả vờ nhìn bảng, miệng lại ghé qua tai cô thì thầm.
Tiêu Nhiên vẫn chăm chú nghe giảng, tay liến thoắng chép bài nhưng miệng vẫn có thể đáp lại. Đành chịu thôi, đây là kĩ năng mà cô được Mẫn Thanh rèn dũa tạo thành. Là tuyệt chiêu độc môn. Cô hỏi: “ Biết gì cơ ? ”
“ Hôm qua mình gặp một anh rất đẹp trai. Hơn nữa anh ấy còn chủ động làm quen với mình, là một phú nhị đại chính hiệu đấy ! ”
“ Mình nói này Mẫn tiểu thư, không phải cậu để ý anh ấy rồi chứ ? ”
Ai ngờ Mẫn Thanh cười lớn, vui vẻ nói: “ Chính xác. Quả là Nhiên Nhiên, đoán đúng tâm ý của mình rồi ! ”
“ Vậy cậu định làm như thế nào đây ? ” Tiêu Nhiên bây giờ mới dừng bút, nghiêm túc nhìn Mẫn Thanh.
Mẫn Thanh suýt chút bị cô doạ sợ, vẫn trêu đùa mà nói: “ Đương nhiên là đợi anh ta chủ động tán tỉnh mình rồi. Nói cho cậu biết, con gái nhất định phải có giá ! ”
“ Cậu đấy, cẩn thận có ngày bị người khác lừa cũng không thể nhận ra ”
Mấn Thanh lại cười, đáp lại: “ Tiêu đại tiểu thư, cậu nghĩ bạn của cậu là ai vậy ? Mình dễ dàng bị lừa như vậy sao ? ”
Tiết học buổi chiều kết thúc, cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, vừa tròn năm giờ chiều.
Thầy giáo vừa ra ngoài, Mẫn Thanh lập tức đứng dậy, ngáp ngắn ngáp dài: “Buồn ngủ chết mình rồi ”
Tiêu Nhiên chăm chú thu dọn sách vở, đột nhiên Mẫn Thanh kéo tay áo cô, hoảng hốt nói: “ Cậu xem kìa, bên ngoài hình như là Phong Lạc Ngôn ”
Tiêu Nhiên hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn qua cánh cửa sổ phòng học, quả nhiên là Phong Lạc Ngôn thật. Cô vội vã thu dọn số sách vở còn lại, cùng Mẫn Thanh ra khỏi phòng học.