Tiêu Hoa trở về thay một bộ đồ khá "mát mẻ" sau đó lập tức quay lại phòng của Tiêu Nhiên. Nhìn xung quanh một lần thật kĩ, khi đã chắc chắn không có ai bên ngoài, Tiêu Hoa ngay lập tức vào trong phòng. Cánh cửa vừa đóng lại, ả cẩn thận nhìn xung quanh, khi chắc chắn Phong Lạc Ngôn đã ngủ say trên giường. Ả cười lạnh một cái, thâm độc nói: " Thuốc của tôi mạnh như vậy, anh có là thần tiên cũng không thể chịu nổi "
Tiêu Hoa bước đến bên cạnh anh, tay vuốt ve gương mặt góc cạnh của anh: " Phu nhân của tập đoàn Dụ Phong, nhất định phải là tôi "
_______
Tiêu Nhiên đi lên cầu thang, vô tình nhìn thấy quản gia đang đi xuống, liền hỏi: “ Ông có nhìn thấy Phong Lạc Ngôn đâu không ? ”
“ Lúc nãy nhị tiểu thư đưa ngài ấy về phòng cô rồi. Có lẽ bây giờ đang nghỉ ngơi ”
Tiêu Nhiên nói với quản gia thêm hai câu, sau đó lập tức đi về phía phòng mình.
“ Tiêu Nhiên ”
Nghe thấy giọng của Tú Anh từ phía sau, Tiêu Nhiên mới quay lưng.
“ Dì gọi con sao ? ”
“ Mày đang làm gì vậy ? ” Tú Anh đóng cửa phòng mình lại, sốt sắng đi tới chỗ cô. Tiêu Nhiên bình tĩnh nhìn bà, đáp lại: “ Con đang muốn về phòng ngủ. Con xin phép đi trước ”
Tiêu Nhiên dứt lời liền muốn rảo bước đi, nhưng cánh tay đột nhiên bị bà ta bắt lấy rồi nắm chặt: “ Mày không được đi ”
Tiêu Nhiên cảm nhận rõ sự kì quái của Tú Anh, trấn tĩnh hỏi: “ Dì, có chuyện gì vậy ? Dì đang giấu con thứ gì sao ? ”
Trong lúc đó, Tiêu Hoa lén lút trèo lên chiếc giường anh đang ngủ, nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh anh. Tiêu Hoa nhếch mép, đôi tay khẽ đưa tới chiếc cúc áo đầu tiên trên sơ mi.
“ Hiện tại, anh phải là người đàn ông của tôi ”
Tiêu Hoa vừa muốn cởi chiếc cúc áo đầu tiên, cánh tay để trên cúc áo liền bị cánh tay rắn chắc của người đàn ông nắm lấy. Tiêu Hoa chợt tròn mắt, đôi lông mày gần như muốn nhảy lên. Ả ngửng đầu, đụng trúng đôi mắt đang mở to của hắc lang liền sợ hãi lui về sau. Phong Lạc Ngôn nhíu mày, bàn tay đang nắm lấy càng siết chặt.
Phong Lạc Ngôn hừ lạnh một cái, nói ra từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng: “ Trò chơi này của cô xem ra có vẻ không vui rồi ”
Tiêu Hoa sợ tới run cầm cập, sợ hãi nói: “ Không thể nào ? Tại sao anh có thể... ”
Phong Lạc Ngôn buông tay ả, lập tức ngồi dậy.
'Cạch'
Phong Lạc Ngôn chĩa cây súng ngắn lên trán Tiêu Hoa, tay còn lại miết qua môi mình, lạnh lẽo nói.
“ Nếu như một vài thứ thuốc của cô liền có thể lừa được tôi. Vậy không phải bao nhiêu năm lăn lộn giới xã hội đen của tôi uổng phí hay sao ? ”
” Tôi...tôi ”
Tiêu Hoa sợ tới đổ mồ hôi lạnh, miệng cũng trở nên lắp bắp. Đối diện với họng súng của anh, ả đương nhiên chỉ dám yên lặng.
Phong Lạc Ngôn nghe thấy tiếng cửa bị mở, quay đầu lại liền phát hiện Tiêu Nhiên và Tú Anh đứng trước cửa. Tú Anh kinh hồn bạt vía, sợ tới nỗi chân tay run lên cầm cập, chỉ sợ con mình bị tổn thương: “ Ngôn gia, ngài..ngài làm gì vậy ? ”
Tiêu Nhiên hơi hoảng hồn, nhìn Tiêu Hoa ăn mặc như vậy, cô cũng hiểu ra hai ba phần của câu chuyện này.
“ Phong Lạc Ngôn, anh đang muốn làm cái gì vậy ? ” Cô chạy tới bên cạnh giường, kéo họng súng của anh về phía khác. Phong Lạc Ngôn suýt không nhịn được cười, chỉ có cô thôi. Chỉ có cô mới dám đùa trước họng súng của anh như vậy.
Tiêu Hoa kinh hồn nhìn chị mình, sau đó lập tức xuống giường, chạy một mạch tới chỗ mẹ mình không quan tâm quần áo xộc xệch trên người.
Phong Lạc Ngôn sợ cô bị thương, buông tay khỏi cây súng ngắn. Cây súng lập tức rơi xuống đệm, Tiêu Nhiên cũng kinh hồn một phen, bản thân nhanh chóng cầm lấy cây súng anh vừa buông.
Phong Lạc Ngôn rời khỏi giường, bình tĩnh chỉnh lại quần áo nhăn nhúm. Anh vòng tay qua ôm lấy eo cô, đi tới trước mặt hai mẹ con Tú Anh.
“ Tiêu phu nhân, chuyện này bà định giải thích với tôi thế nào ”
“ Chuyện...chuyện này ” Tú Anh không dám nhìn anh, lắp bắp không nói nên lời.
“ Chuyện lần này tôi sẽ không truy cứu. Nhưng nếu như có lần sau, tôi nhất định sẽ lấy mạng hai người ”
Phong Lạc Ngôn không nói thêm liền kéo cô ra xe, không nói không rằng liền lái xe trở về Lạc Viên. Cô ngồi ở ghế lái phụ, nhìn thấy anh cơ mặt căng cứng, một câu cũng không dám nói. Có lẽ cô thực sự phải thừa nhận, có lúc cô rất sợ anh, những lúc anh nghiêm túc thế này trông đặc biệt đáng sợ. Giống như dáng vẻ lập tức muốn nói với đối phương " Tôi muốn lấy mạng cô " vậy.
Phong Lạc Ngôn lập tức nhận ra sự khác thường của cô, cười nói: “ Sợ rồi sao ? ”
“...” Cô không đáp, ngầm thừa nhận đang sợ hãi dáng vẻ này của anh.
“ Lúc em kéo họng súng của anh về phía mình, cũng không thấy em sợ như vậy ”
Tiêu Nhiên khẽ quay lại nhìn anh, anh vẫn nghiêm túc lái xe, không nhìn cô lấy một cái.
“ Là em sợ anh thực sự giết Tiêu Hoa, nhất thời không kịp suy nghĩ nên mới làm thế ”
Phong Lạc Ngôn không nói, mất một lúc sau, khi cô không để tâm, anh lại đột nhiên lên tiếng: “ Thực lòng mà nói,người anh từng giết nhiều gấp trăm lần hai người họ. Em lo lắng anh giết người, có gọi là lo lắng ngớ ngẩn không ? ”
Phong Lạc Ngôn đột nhiên tấp xe vào lề đường, nghiêng người qua ghế lái phụ: ” Trả lại súng cho anh ”
Cô trợn tròn mắt nhìn Phong Lạc Ngôn, lại dúi cây súng trong tay vào bàn tay đang chĩa ra của anh.
Phong Lạc Ngôn biết rõ cô ngại tới đỏ mặt, lại cố ý xoa xoa đầu cô: “ Ngoan ! Trẻ con thì dùng súng cái gì chứ ”
Vì lời nói và hành động đó của anh, mặt cô đột nhiên trở thành quả cà chua chín đỏ mọng.