Phong Lạc Ngôn đột ngột xiết tay cô kéo tới bên giường, hung bạo ném cô xuống giường bệnh.
“ Phong Lạc Ngôn, anh đang làm cái gì vậy ? ” Cô tức giận hét lên.
Phong Lạc Ngôn vẫn không lộ ra chút sự tức giận trên khuôn mặt. Anh ném áo vest qua một bên, nhanh chóng ngự trên người cô. Anh ép chặt tay cô lên thành giường, Tiêu Nhiên chưa kịp mở miệng mắng đã bị anh dùng môi mình chặn lại. Anh linh hoạt tách hàm răng cô ra, tham lam nuốt trọn tất cả ngọt ngào trong khoang miệng.
Tiêu Nhiên bị hành động đột ngột của anh làm cho đờ người, đôi tay cô cố vùng vẫy thoát khỏi tay anh. Đến khi cô cảm thấy bản thân dường như thiếu dưỡng khí, anh mới chịu rời khỏi môi cô.
“ Em biết sai chưa ? ” Phong Lạc Ngôn kề sát mặt cô, giọng nói trầm thấp mang theo sự hăm dọa đáng sợ.
“ Phong Lạc Ngôn anh bị sao vậy ? Mau thả ra ” Đột nhiên bị anh làm càn, cô liền quên mất bản thân đang cãi lại ai, tức giận nói.
Phong Lạc Ngôn ngồi thẳng dậy, anh thành thục cởi cà vạt, hai cúc áo sơ mi bị cởi để lộ ra làn da màu đồng. Phong Lạc Ngôn dùng cà vạt vừa cởi trói chặt đôi tay cô lại, cô bị hành động của anh làm cho trở tay không kịp.
Anh đặt môi mình lên đôi môi anh đào của cô, một tay tháo chiếc kính đang cản trở bản thân: “ Nếu như em không biết bản thân sai ở đâu. Tôi sẽ hỏi cơ thể của em, xem xem rốt cuộc em có biết bản thân đã sai ở đâu không ”
Cô trợn tròn mắt, liên tục lắc lắc đầu. Cô biết anh thực sự sẽ nói được làm được, thực sự sẽ làm như vậy.
Phong Lạc Ngôn nhếch môi mặc kệ cho cô lắc đầu phản kháng, anh gục đầu xuống cổ cô, hôn lên chiếc cổ trắng nõn. Mỗi nơi anh hôn qua trên cổ đều để lại dấu hôn đỏ chót, cô phản kháng vô ích, đôi tay lại bị anh trói chặt, cuối cùng tức giận đến nỗi bật khóc.
“ Hức..hức.. mau dừng lại đi ”
Phong Lạc Ngôn biết cô đang khóc, anh ngưng lại một chút, miệng cắn một cái vào xương quai xanh xinh đẹp của cô.
Phong Lạc Ngôn cuối cùng cũng rời khỏi chiếc cổ yêu nghiệt, anh ngửng đầu, đôi môi dịu dàng gặm lấy vành tai nhỏ. Cô vẫn khóc, nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống gối, cả hốc mắt cũng có ngập nước.
Anh hôn lên nước mắt đang chảy trên mặt cô, giọt nước mắt vốn mặn chát đối với anh lại không hề có vị: “ Sau này em còn dám thân mật với người đàn ông khác sau lưng anh nữa không? ”
Hóa ra là vì lí do này nên anh mới điên cuồng như vậy.
Cô không dám phản đối, lắc lắc đầu nói: “ Sau này..sẽ không làm vậy nữa ” Đối với một con hắc lang đang tức giận, cô tốt không nên tự đưa tay cho anh cắn: “ Em sai rồi, cầu xin anh..thả em ra đi ”
Anh thở dài, nhắm chặt mắt mình lại, tránh đi gương mặt yêu nghiệt lúc này của cô. Anh đưa tay luồn qua mái tóc mềm mại của cô, yêu chiều vuốt ve. Cuối cùng anh mở mắt, đôi tay nhẹ nhàng cởi đi chiếc cà vạt kia, hôn nhẹ lên đôi môi bị hôn tới gần như sưng đỏ.
Giọng nói của anh trầm khàn: “ Nếu em còn dám như vậy nữa, anh nhất định không tha cho em ”
Anh đứng thẳng dậy, tay bình tĩnh thắt lại chiếc cà vạt trong tay. Tiêu Nhiên cũng lập tức ngồi dậy, chỉnh lại bộ quần áo nhăn nhúm của bản thân.
Phong Lạc Ngôn nhìn chiếc kính còn trên giường, lại bình thản nói: “ Lấy kính giúp anh ”
Tiêu Nhiên lấy chiếc kính anh đặt trên giường, đưa tới gần anh. Phong Lạc Ngôn nhoẻn miệng, lời nói nhẹ nhàng phát ra: “ Đeo lên giúp anh ”
Tiêu Nhiên hơi bất ngờ, nhưng không phản kháng. Sự bình tĩnh thường ngày của cô, ở trước mặt anh đều khiến cô cảm thấy giống như đang diễn một vở hài kịch.
Tay cô run rẩy, khó khăn đeo chiếc kính lên khuôn mặt góc cạnh. Ở khoảng cách gần như vậy, những giọt nước mắt vương trên gương mặt cô đều lọt vào mắt anh. Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, tay miết qua đôi môi sưng đỏ, thấy cô sợ hãi liền cười phì: “ Bị dọa sợ rồi ? ”
Cô nhìn Phong Lạc Ngôn, không trả lời. Anh cúi đầu, hít sâu một cái, sau vài giây lại ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt anh đột nhiên dịu lại, không phát ra lửa giận như vừa rồi. Giống như cái cúi đầu lúc nãy là để điều chỉnh tâm lí.
Tay Phong Lạc Ngôn giữ lấy gáy cô, dịu dàng nói: “ Hung dữ với em là lỗi của anh, đáng ra anh không nên dọa em sợ ”
Dừng lại một lát, anh lại nói: “ Xin lỗi em, là lỗi của anh có được không ? ”
Cô hơi cúi đầu, nhưng trong sự tức giận của anh, cũng không hoàn toàn không có lỗi của cô. Cô khẽ nói: “ Là em sai, nếu như anh không thích. Sau này em sẽ không mắc phải sai lầm đó nữa.. ” Nói xong lời này, lòng cô đã dâng lên cả trăm đợt sóng chua xót. Suy cho cùng, cô được Tiêu gia gả tới đây, trở thành vợ của anh. Cô không thể, cũng không dám làm anh giận, nếu như anh đột nhiên làm gì đó với Tiêu gia, cô sẽ trở thành kẻ mang tội với cả nhà họ Tiêu.
Phong Lạc Ngôn thấy cô lại sắp khóc, anh cúi người, giọng nói dường như hạ xuống tông thấp nhất của bản thân: “ Đừng khóc, đừng khóc. Chỉ cần sau này em không làm vậy nữa là được ”
Anh ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn vỗ nhẹ lưng cô, giống như dỗ đứa trẻ. Anh sống hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên hạ mình xin lỗi một cô gái, lần đầu tiên xuống nước nhỏ nhẹ như vậy.
Tiêu Nhiên giống như đang kinh qua một giấc mộng mị, sợ rằng sau khi giấc mộng kết thúc, tất cả sẽ biến mất, chỉ còn lại một vài mảnh vụn mang tên kí ức. Dù cố ghép lại, cũng không thể có được một kí ức tươi đẹp hoàn chỉnh.