Thành phố T.
Trong sân trường trung học Dụ Phong - ngôi trường danh giá bậc nhất.
Một chiếc BMW màu trắng đỗ giữa sân trường, ánh nắng chiếu vào xe đặc biệt khiến người ta chói mắt.
“ Cô chủ, có thể xuống xe rồi ” Quản gia giúp cô gái mở cửa xe, từ trên xe lập tức có một cô gái bước xuống. Nhưng thay vì vui vẻ, ánh mắt cô không hề có tiêu cự, ảm đạm tới nỗi u ám: “ Cảm ơn chú, chú cứ về đi, tôi tự mình vào là được rồi ”
Quản gia không hề có ý thuyết phục cô, sau đó liền nói mấy câu cho có lệ: “ Vậy cô đi cẩn thận, tôi xin phép đi trước ”.
Cô không đáp lại, bình tĩnh kéo chiếc mũ áo đội lên mái tóc đen dài ngang lưng. Tránh đi ánh mắt của những người đang nhìn cô, nhìn chằm chằm cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Có lẽ bởi vì cô là con gái lớn của chủ tịch tập đoàn Kinh Mộng, có lẽ họ nghĩ Tiêu Nhiên cô vô cùng hạnh phúc khi sống cuộc sống vô lo vô nghĩ về tài chính. Nhưng không ai hiểu được những gì cô đã trải qua, rằng một đứa trẻ mất mẹ từ nhỏ rồi sống cùng mẹ kế như cô đã chịu cái gì ?
Có lúc cô cũng không mong họ có thể hiểu cho cô. Bởi trong sinh mệnh mỗi người, có vô số câu chuyện, vô số khó khăn đều phải tự mình trải qua. Người khác không thể hiểu, cũng không thể giúp đỡ.
Reng..reng...reng
Tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên, hành lang tầng hai mà cô đang đi cũng không còn ai.
Tiêu Nhiên chỉnh lại chiếc mũ áo, sau đó cúi đầu chạy thục mạng đến phòng học ở cuối dãy nhà.
Á.
Cánh tay Tiêu Nhiên truyền tới cảm giác đau nhức. Cô đã đụng phải một người đàn ông, cơ ngực chắc chắn của anh ta khiến tay cô đau đớn. Cô bình tĩnh cởi mũ áo, không lâu sau liền ngẩng đầu nhìn đối phương.
Cô ngớ người một lát, những chiếc lá vàng khẽ rơi phía sau như lông vũ pha vào mái tóc đen được thả dài ngang vai của cô. Lấy lại tinh thần, Tiêu Nhiên vội vàng xin lỗi: “ Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của tôi. ” Đối phương dường như đang vội vã, chỉ đáp lại qua loa một câu: “ Không sao là được rồi ”
Cô bị người đàn ông ngũ quan hài hòa trước mắt làm cho điếng người. Chỉ khi cô đã đứng nhìn bóng người đàn ông khuất xa vào hành lang, mới nhận ra bản thân mình đang đến trễ.
Tiêu Nhiên dừng trước cửa lớp, đôi mắt không có tiêu cự nhìn lên tấm bảng đề tên lớp - 12A.
Tiêu Nhiên thở hổn hển, mấy giây sau liền lên tiếng: “ Báo cáo thầy, em tới muộn ” Vị thầy giáo đang viết bảng tên mình, nghe thấy giọng cô chỉ làm duy nhất một động tác bảo cô chờ đợi.
Chỉ đến khi viết xong tên mình, vị thầy giáo mới quay xuống nhìn học trò của mình. Hai tay anh chống lên bàn, ánh mắt lia qua tất cả một lượt rồi chỉ về phía bảng vừa viết: “ Giới thiệu một chút. Tôi tên Lâm Tư Thần, 28 tuổi. Tôi sẽ là chủ nhiệm mới của các em ”
Tiêu Nhiên đứng bên ngoài ngẩn ngơ nhìn anh, miệng lẩm nhẩm tên của anh: “ Lâm Tư Thần ? ” Vị thầy giáo đột nhiên nhìn về phía cô, ngón tay chỉ cô: “ Em, ra ngoài đứng phạt cho tôi ! ”
10 phút, 15 phút rồi 20 phút. Thời gian giống như hạt cát trôi qua kẽ tay, thoáng chốc đã 30 phút trôi qua, Tiêu Nhiên đứng bên ngoài đã tê cứng chân. Cô thì thắm mắng anh: “ Vị thầy giáo này đúng là kì quái, rõ ràng là chúng ta đụng vào nhau. Bây giờ thầy lại bắt em ở đây chịu phạt. Thật không công bằng.. ” Tính cách của cô là vậy, lúc vô cùng thâm trầm, lúc lại tinh nghịch khó hiểu.
Không biết Lâm Tư Thần đã đứng ở cửa từ bao giờ, anh đột nhiên đi tới ép sát cô vào bức tường phía sau: “ Em đến muộn rồi sau đó đòi công bằng với tôi sao ? ” Tiêu Nhiên bị hàng động của Lâm Tư Thần dọa sợ, cô vội vã nhìn tứ phía giống như làm việc gì sai trái: “ Thầy làm gì vậy ? Mau bỏ ra, em mới học lớp 12 thôi ”
Lâm Tư Thần chống tay lên bức tường, anh vẫn giữ một khoảng cách nhất định với cô: “ Lúc nãy tôi đã xem qua hồ sơ của em. Tiêu Nhiên phải không ? ” Tiêu Nhiên lại không hề đáp ánh, chỉ là trong ánh mắt truyền tới tia sáng giá giống như đồng tình. Anh lại tiếp tục trêu chọc, giống như trêu chọc mèo con ngái ngủ: “ Em học chậm một năm, năm nay đã 18 tuổi rồi. Cho dù tôi có làm gì em đi chăng nữa cũng có sao ? ”
Cô bị sự trêu chọc của anh làm cho mặt đỏ phừng phừng, không phải vì xấu hổ mà là vì cô muốn giơ chân đá vào yếu điểm của anh nhưng phải nhẫn nhịn, cảm giác như núi lửa sắp phun trào...
Có điều đứng ở vị trí gần như vậy mà nhìn Lâm Tư Thần quả thật là vô cùng đẹp, ngũ quan hài hòa, sống mũi thẳng tắp, giống như tạc tượng.
Anh nhìn thấy cô thẫn thờ cũng không còn hứng thú trêu ghẹo, người lập tức đứng thẳng lại, nghiêm túc mà nói: “ Hôm nay là buổi học đầu tiên, tôi tha cho em, nhất định không được tái phạm rõ chưa ”
“ Em rõ rồi, thưa thầy ” Cô cũng lấy lại bình tĩnh, mang theo chiếc cặp vào lớp.