Thu đến rồi mang đi cái nắng chói chang gay gắt của mùa hè, cũng mang đi không khí nóng oi ả khó chịu. Nắng thu giờ đây chỉ là những tia nắng nhẹ, mang theo gió heo may khô khốc của tiết trời.
Trên một cái bàn cạnh cửa sổ của quán cafe, một nữ nhân điềm đạm ngồi ở đó, một tay chống cằm, một tay nâng tách cà phê đưa lên miệng nhâm nhi, đầu hướng ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh.
Lá cây từ xanh chuyển dần sang màu vàng, màu vàng nhàn nhạt của lá nhuộm cả hai hàng cây. Lá cây mùa thu vàng rồi rụng xuống, gió thổi hiu hiu khiến cho lá xô cứ xào xạc xào xạc.
Đối với nhiều người, nhìn lá thu rơi mà chợt buồn man mác, nhưng lại cũng có thể chợt thấy lòng mình nhẹ nhõm, nhẹ tênh như chính chiếc lá đang rơi. Một chiếc lá rơi xuống là vơi đi những nỗi muộn phiền trong lòng, chiếc lá rơi là để trút bỏ những cái đã cũ, đã hỏng để thay thế bằng một cái mới tốt hơn, đẹp hơn.
Chỉ là có một người không giống như vậy, cô nghĩ tới người con gái hay u buồn đó. Dường như cả một đời này người con gái ấy đều không thể buông bỏ phiền muộn của bản thân. Mà hiện tại sự tồn tại của nàng lại là một dấu hỏi lớn.
Nỗi suy tư hiện rõ trên vẻ mặt của nữ nhân. Ngũ quan hài hoà kết hợp làm nổi bật lên vẻ điềm đạm, tri thức. Hiện tại cô đang đeo kính gọng đen, trên bàn còn có một cuốn sách mà cô mang đến. Với cái vẻ thư sinh đó, không ai lại nghĩ rằng nữ nhân này lại là một cảnh sát.
Hôm nay cô mặc một chiếc blazer màu đen thoải mái, phối hợp cùng với chiếc quần tây lưng cao ống suông và áo sơ mi rắng. Trang phục rộng rãi như thế này suy cho cùng cũng chỉ là để che đi toàn bộ cơ thể rắn chắc, thô cứng qua nhiều quá trình tập luyện.
Hiện tại là 11 giờ trưa, cô ngồi đây đã hơn 1 tiếng đồng hồ nhưng người mà cô hẹn vẫn chưa thấy tới. Mặc dù là như vậy cô vẫn không tức giận, bởi hàng loạt những suy nghĩ bủa vây trong đầu cô hiện giờ cũng đủ khiến cô quên mất mình ngồi đây để làm gì.
Từ An Vũ mở cửa bước vào, những ánh mắt ban nãy còn ở trên người nữ nhân bên cửa sổ giờ đã rời sự chú ý chuyển sang cô. Điều này cô đã quen rồi. Không quan tâm đến cái nhìn của những con người đó, cô lia mắt tìm kiếm. Thấy được người, cô bước chân uyển chuyển mà đi đến bàn cạnh cửa sổ, ngồi vào ghế đối diện, mỉm cười với người trước mặt.
"Đã lâu không gặp, Hà Thanh Trúc!"
"Ây yo, quả thực đã lâu không gặp, nhưng mà chị đừng khách sáo như vậy, cứ gọi em là Trúc được rồi!"
Có lẽ là thiếu ngủ, Từ An Vũ trở nên mệt mỏi. Hà Thanh Trúc thấy đàn chị mình không được khoẻ. "An Vũ, dạo này chị thế nào rồi, em trông chị tiều tuỵ vậy."
"Ừm vẫn tốt, chỉ là hôm qua không được ngủ ngon giấc."
"Sao vậy, công việc nhiều lắm sao?".... Vừa nói Hà Thanh Trúc vừa nhìn xuống cổ. Từ An Vũ ra ngoài chỉ mặc đồ đơn giản áo phông trắng sơ vin kết hợp với quần Tây đen, khoác ngoài là chiếc áo gió. Cổ áo không cao liền đem toàn bộ phần cổ trắng ngần điểm vài vết hôn ngân lộ ra bên ngoài
"À.... Em hiểu rồi!" Hà Thanh Trúc cười gian manh vừa nói, cô nghĩ cô biết lí do vì sao đàn chị của mình lại mệt mỏi như vậy.
Từ An Vũ nhìn ánh mắt của Hà Thanh Trúc đang khoá chặt vào cổ mình, biết người này đang nghĩ gì.
"Cuối cùng thì chị cũng có người yêu rồi, em còn tưởng con người lãnh đạm như chị sẽ chả biết yêu là gì cơ. Chắc hẳn người đó vô cùng hoàn hảo, có vậy mới xứng tầm đứng chung với chị."
"Không biết là...... Nam hay nữ?"
Hà Thanh Trúc nhiều chuyện, cô vẫn luôn tò mò tính hướng của Từ An Vũ. Hồi còn trẻ cả hai học cùng trường đại học, Từ An Vũ được rất nhiều người theo đuổi. Nam nhân có, nữ nhân cũng không thiếu, nhưng mà Từ An Vũ chẳng đáp trả tình cảm của bất kì ai.
Mỗi khi Hà Thanh Trúc nhắc đến vấn đề tình cảm thì Từ An Vũ luôn chuyển chủ đề hoặc im lặng không trả lời. Nếu Hà Thanh Trúc còn ngoan cố tiếp tục chủ đề cũ, Từ An Vũ sẽ không kiêng nể mà bỏ đi, sau đó sẽ không gặp mặt một thời gian dài.
Hà Thanh Trúc sau khi bị Từ An Vũ cho ăn chiến tranh lạnh, liền sợ hãi không dám nhắc đến vấn đề đó nữa. Chỉ là bây giờ, khi Từ An Vũ có người yêu rồi, cô thật sự tò mò người yêu của chị ấy là ai.
"Là một cô bé rất dễ thương"
Rầmmmmm
"Thật sao?" Hà Thanh Trúc ngạc nhiên đập bàn đứng dậy nhìn thẳng vào Từ An Vũ.
Không ngờ sau bao lâu không gặp, cô lại phát hiện ra sự thật không ngờ về đàn chị của mình. Hoá ra con người tưởng chừng như không biết yêu là gì này hiện tại đã có người yêu, mà đối tượng còn là nữ. Nghĩ tới đó thật muốn đi rêu rao cho tất cả người quen của cả hai. Quả thực chỉ nhìn vẻ bên ngoài thì không thể đánh giá được một người có phải đồng tính hay không.
Từ An Vũ không trả lời, cô không muốn đi sâu vào. Nhìn Hà Thanh Trúc thất thố đứng lên, thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Điều đó làm Từ An Vũ cảm thấy không thoải mái
"Còn em thì sao? Công việc? Tình cảm?"
Hà Anh Trúc ban nãy còn ngạc nhiên phấn khích, vậy mà khi nghe Từ An Vũ hỏi đến mình thì sắc mặt liền thay đổi, thở dài.
"Áp lực lắm, ở cơ quan cấp trên luôn chèn ép em làm đủ thứ việc vặt mà không cho em tham gia vào những vụ phá án. Gia đình cũng không chịu ra mặt giúp em, thậm chí còn muốn em như vậy để em không chịu nổi phải quay trở lại công ty."
"Hiện tại em đang lén lút tiếp nhận một vụ điều tra, nhưng mà cũng không đi vào đâu cả."
"Điều tra cái gì?"
"Không biết chị có nghe qua hay không. Tầm 2 năm về trước rồi, có một người đàn ông ngoài 50 tuổi dùng dao gọt hoa quả đâm liên tiếp vào bụng của người vợ. Kết quả do mất máu quá nhiều, và vết thương vô cùng nặng, người vợ đã qua đời. Còn ông ta thì thừa nhận tội ác của mình, ngoài ra điều tra còn cho thấy người đàn ông này thường xuyên đánh đập vợ con, sử dụng trái phép chất ma tuý. Hành vi sát hại vợ, cũng là do ma túy đá gây nên, không phân biệt được thực và ảo. Cuối cùng, ông ta bị kết án tử hình. Còn con gái của bọn họ....."
"Nói tiếp!"
"Thì biến mất không thấy tung tích đâu, có người cho rằng nàng đã tự tử. Nhưng qua quá trình điều tra thì em cảm thấy nàng bị ai đó mang đi thì đúng hơn. Nếu thật sự là như vậy thì, tên này cũng phải là người có thủ đoạn vô cùng tinh vi, lại cẩn thận đến từng chi tiết một. Có điều, đây mới chỉ là giả thiết, thực hư thế nào còn phải tiếp tục điều tra."
Từ An Vũ chăm chú nghe kĩ từng câu từng chữ mà Hà Anh Trúc nói, tròng mắt thi thoảng đảo nhẹ nhưng vẫn có thể che giấu được.
Ngừng một chút Hà Thanh Trúc lại nói tiếp, "là do người thân họ hàng của cô bé đó tình báo, dạo gần đây họ lại đến đồn cảnh sát làm ầm ĩ, em cũng hết cách để đuổi họ về".
"Có lẽ, em không thích hợp để làm cảnh sát"
Tiếng thở dài mệt mỏi, gia đình Hà Thanh Trúc muốn cô học kinh tế rồi về công ty nhà làm. Nhưng cô lại thích làm cảnh sát, cô ngưỡng mộ sự tài giỏi của những vị cảnh sát khi phá án. Lúc nộp hồ sơ học kinh tế, cô còn nộp thêm vào trường cảnh sát. Mặc ba mẹ chửi mắng, cô vẫn quyết theo học, sau đó trở thành cảnh sát.
Từ An Vũ im lặng nãy giờ mới mở miệng an ủi "đừng nói như vậy, em có thể làm được."
"Em không chắc nữa, đã 2 năm nay rồi, mà không hề có thêm tin tức gì về một người. Có lẽ cô bé đó cũng đã......"
Mỗi khi rơi vào đường cùng, con người ta sẽ rất dễ trở nên bi quan, có những suy nghĩ buông bỏ. Hà Thanh Trúc dù không muốn chấp nhận, nhưng cũng có khả năng nàng đã bị đem đi rồi bị sát hại. Dù có muốn tìm ra hung thủ, cũng phải có dấu vết, mà cô lại chẳng tìm ra được gì cả.
Cấp trên toàn là những tên coi thường phụ nữ, chúng luôn vin vào vụ án 2 năm trước mà kiếm cớ đánh giá Hà Thanh Trúc không có năng lực, còn nói để cô lại ở đây lâu như vậy là vì nể mặt gia đình cô.
Áp lực từ mọi phía, cô muốn bỏ đi tất cả mà đến với một cuộc sống mới. Nhưng có lẽ, là không thể nào. Sẽ không có chuyện gia đình để yên cho cô biến mất.
Có những cuộc đời, những số phận mà sống cũng không được, chết cũng không xong!
Hết chương 9.