Thức dậy trong một căn phòng xa xạ không phải ở nhà Từ An Vũ, Châu Cẩn Mai nhíu mày nghi hoặc.
Sao lại ở chỗ này
Chính xác nơi đây là nhà cũ của nàng, nàng đã bỏ hoang sau khi về ở cùng Từ An Vũ. Nhưng mà bây giờ nhìn lại, ngần ấy năm lại chẳng bụi bẩn gì.
Một chồng sách tâm lí học mà nàng đã chắt chiu từng bữa ăn sáng được xếp ngăn nắp trên kệ. Bên cạnh đó còn có cả bàn học, sách vở năm cấp ba, laptop nàng dùng để viết tiểu thuyết,...
Cảnh vật xung quanh như thế này thật không giống với hiện tại, mà có cảm giác như nàng đang quay trở về hai năm trước. Nhìn lướt qua cơ thể mình, đúng là không phải hiện tại, cơ thể nàng vẫn còn đầy đặn, không giống bộ xương di dộng như sau này.
Vỗ vỗ vào cái má bánh bao phúng phính của mình, Từ An Vũ hồi đó rất thích véo má nàng. Sờ xuống cái bụng nước lèo....
Hừm, hồi xưa đánh chết cũng không chịu tập thể dục, vậy mà vẫn có cách để giảm cân được.
Căn nhà yên ắng, giờ này là tầm trưa, đương nhiên là bố mẹ sẽ không ở nhà.
Châu Cẩn Mai nghĩ thế, muốn chợp mắt thêm một chút nữa liền ngả người xuống nệm phía sau. Vừa mới nhắm mắt, một tiếng kêu thất thanh làm nàng giật mình ngồi dậy. Âm thanh phát ra từ bên dưới nhà, nàng lật đật chạy xuống.
Đập vào mắt nàng là một cảnh tượng máu me tràn ngập khắp căn phòng. Sàn nhà, tường nhà, nơi đâu cũng bị máu nhuộm đỏ. Trước mặt nàng còn có một người đang nằm bất động, dáng người này chính là của mẹ nàng. Chạy đến ôm mẹ, người mẹ nàng bê bết máu, ở phần bụng máu đã ngừng chảy, để lại một vệt loang lổ chói mắt. Mẹ nàng đã nhắm mắt từ bao giờ.
Nàng khóc, khóc rất nhiều, nàng vô cùng bất lực. Cảnh tượng trước mắt khiến cho nàng ám ảnh, không bao giờ nó để yên cho nàng ngủ quên.
Đang trong lúc nàng vô lực chống đỡ, thì ở đâu đó đằng sau lưng nàng đã xuất hiện thân ảnh của một người đàn ông. Nàng nghe thấy tiếng động liền quay lưng lại, đó là bố nàng. Người đàn ông vũ phu tàn nhẫn, trên tay hắn cầm lăm lăm con dao, mặt không chút gợn sóng mà tiến đến đâm thẳng vào bụng nàng.
Châu Cẩn Mai không tin vào mắt mình, con dao được rút ra, máu từ bụng của mình phun ra xối xả, bắn hẳn lên cơ thể gã đàn ông kia. Hắn cười lên sảng khoái, khuôn mặt méo xệch đi vô cùng đắc chí.
Chúng mày chết hết đi, cả tổ nhà chúng mày, lũ khốn nạn.
Cơn đau dần xuất hiện, Châu Cẩn Mai đau đến xé da, xé thịt. Nàng muốn kêu lên, như ai bóp cổ nàng, miệng há to nhưng cổ lại không thể phát ra âm thanh.
Mắt mờ dần, nàng không chịu được nữa mà ngã xuống.
- ------------------------------------------
Cảm giác vô cùng chân thực, Châu Cẩn Mai vì cựa quậy mà ngã lăn xuống giường, tỉnh giấc. Thấy bản thân trở lại căn phòng quen thuộc trong nhà Từ An Vũ, nàng mới biết tất cả chỉ là mơ. Nhưng mà cơn đau ở bụng vẫn còn, nàng không hiểu tại sao, đau đến muốn ngất đi. Nàng gắng sức gọi Từ An Vũ
"An Vũ.... An Vũ.... Đau..."
Sau đó nàng ngất lịm đi, không biết gì nữa.
Hết chương 8.