Thấy Châu Cẩn Mai suy nghĩ đến đờ người, Từ An Vũ xoay mạnh tay vào hoa hạch ướt át của nàng, đem nàng trở về thực tại.
"Đang suy nghĩ gì vậy?"
Bị đối đãi như vậy, Châu Cẩn Mai giật mình, dời chú ý về phía người sắp sửa tiến vào cơ thể mình với 3 ngón tay chưa cắt móng, nhìn người, nàng thở dài. Khuôn mặt này nàng đã từng mê đến quên ăn quên ngủ.
Lần đầu hai người gặp nhau là ở phòng khám của Từ An Vũ, cô là bác sĩ tâm lí. Khi ấy Châu Cẩn Mai vẫn còn đang học năm cuối cấp ba, nàng đang tập tành viết tiểu thuyết tâm lí, vấn đề là cảm hứng đó chỉ chợt lóe qua đầu nàng. Nàng chưa bao giờ đọc qua sách truyện liên quan đến tâm lí học, cho nên cực kì thiếu chuyên môn.
Sau đó nàng liền lên mạng, tìm hiểu về bộ môn tâm lí học, vào được một trang web. Trong lúc nàng đang tìm hiểu kiến thức, thì màn hình hiện lên thanh tin nhắn, đó là thanh dùng để hỏi đáp với bác sĩ tâm lí.
Đánh liều, Châu Cẩn Mai liền đặt câu hỏi với người trong màn hình, muốn người trong đó cho mình kiến thức về tâm lí học.
"Chào bạn, bạn đang có thắc mắc gì cần giải đáp?''
''Em đang tìm hiểu về tâm lí học, liệu bác sĩ có thể phổ cập cho em một ít kiến thức được không ạ?''
"Được nhưng tôi nghĩ gặp trực tiếp sẽ dễ nói chuyện hơn"
Sau khi biết được vị bác sĩ này mở phòng khám tại thành phố mà nàng đang sống. Và rồi nàng, một người hướng nội, trạch nữ, nhát người lần đầu tiên trong đời không biết lấy lá gan ở đâu dám hẹn gặp mặt một người ở trên mạng. Hẹn được thời gian, địa chỉ phòng khám, nàng liền đứng dậy lấy từ trong kệ đựng sách một chiếc ví. Bên trong là tiền hồi hè nàng đi làm thêm mà kiếm được, cũng không còn nhiều lắm, nghĩ:
Chỉ là phổ cập kiến thức thôi thì chắc cũng không nhiều lắm đâu
Phòng khám cách nhà nàng không xa, tầm 2km nên nàng bắt taxi, dù sao cũng gần phố đi bộ, gặp mặt xong rồi thì đi dạo một lát cũng được.
Mặc dù gần phố đi bộ, nhưng phòng khám lại ở trong con hẻm, nên nàng chỉ có thể xuống xe ở ngay đầu hẻm rồi đi bộ vào. Cả con hẻm có một loại yên tĩnh đến mê hoặc lòng người, điều đó khiến cho nàng cảm thấy thật bình yên đến lạ.
Đẩy cửa đi vào, Châu Cẩn Mai nhìn thấy môt nữ nhân đang ngồi trên bàn làm việc trông có vẻ bận rộn. Ban đầu, người nọ còn đang tập trung vào màn hình máy tính, sau khi thấy nàng đi vào liền dời sự chú ý sang nàng. Mỉm cười đứng dậy, chào hỏi
''Em hẹn để tư vấn đúng không?''
Tuy là nói năng lưu loát nhưng lại ngọng, Châu Cẩn Mai nghe ra nghĩ chắc là người nước ngoài. Vì là ít khi giao tiếp với người lạ, cho nên Châu Cẩn Mai có chút lúng túng đáp lại.
"Ờ..ừm...Dạ đúng rồi ạ!''
"Vậy em ngồi đi''
Gật đầu mời người ngồi xuống chiếc ghế dài thoải mái ở cạnh phía cửa sổ, Từ An Vũ đem ra một tách trà thơm định thần, máy phát nhạc đang phát một bản nhạc nhẹ nhàng.
Không khí nơi này thật là tốt, vị trí ngồi cũng thật hài lòng, có thể nhìn ra ngoài ngắm cảnh, quả thực rất thoải mái.
Dù là đang trong trạng thái luống cuống, tim đập mạnh, nhưng nhìn khung cảnh xung quanh, Châu Cẩn Mai cũng phải cảm thán trong lòng. Từ An Vũ đi đến ngồi vào chiếc ghế đối diện, vì là mắt cận lại không mang theo kính, nên lúc vừa mới vào Châu Cẩn Mai không nhìn ra được vị bác sĩ tâm lí này như thế nào. Đến bây giờ khi cả hai đang ở vị trí rất gần nhau, Châu Cẩn Mai mới có cơ hội được quan sát rõ ràng
Ngũ quan thanh tú, mắt kính vuông, khác hẳn với gọng nhựa màu đen mà mọi người hay đeo trông có vẻ thư sinh thì gọng kính Từ An Vũ là gọng kim loại màu bạc, khi đeo lên thì khiến cho người ta cảm thấy đây là một người trưởng thành, chín chắn, có sức hút. Mái tóc xoăn dài ngang lưng được cột tạm sau gáy để thuận tiện làm việc. Trang phục vô cùng đơn giản như áo sơ mi trắng, cúc trên cùng không đóng làm lộ ra cần cổ trắng ngần, quần tây màu đen, khoác ngoài là áo Blouse trắng. Giày cao gót màu đen mỗi bước đi đều tạo nên tiếng vang dưới sàn.
Có một ấn tượng rất lớn để lại trong lòng Châu Cẩn Mai là người này không chỉ xinh đẹp mà còn rất cao, ban nãy khi Từ An Vũ đứng lên, Châu Cẩn Mai vô cùng ngạc nhiên thiếu điều muốn thốt lên.
Là cao mét bao nhiêu đây, có khi cũng phải được mét tám.
Chỉ nhan sắc và chiều cao đó thôi cũng đã khiến cho Châu Cẩn Mai muốn gục ngã trước con người này, nàng bắt đầu có suy nghĩ
Liệu chị gái này có thích con gái không ta?
Mặc dù là chỉ đến để tìm hiểu kiến thức, nhưng Châu Cẩn Mai lại cảm thấy vị bác sĩ này cứ nhìn thẳng vào mắt mình, cứ như thể mình là bệnh nhân mắc vấn đề về tâm lí cần chữa trị. Tâm lí của nàng rất tốt được chưa. Châu Cẩn Mai nhăn mặt, muốn né tránh sự quan sát của đối phương.
''Là một bác sĩ tâm lí, nghiên cứu một người từ lần đầu gặp mặt là bệnh nghề nghiệp của tôi, nếu em thấy phiền thì tôi xin thứ lỗi''
Nghe thấy Từ An Vũ nói như vậy, Châu Cẩn Mai cũng chỉ biết gượng cười gật đầu né tránh nhìn sang chỗ khác.
Trời ơiiii, không hiểu mình tới đây làm gì nữa, cái gì mà phổ cập kiến thức chứ, haizzzzz, ngại quá không dám nhìn thẳng người ta luôn.
"Em là người có rất nhiều tổn thương?"
Nghe Từ An Vũ nói như vậy, Châu Cẩn Mai giật mình,
Chị ấy là muốn khám bệnh cho mình sao?
"Em....Em chỉ muốn đến để nghe chị phổ cập kiến thức thôi... không phải đến để khám bệnh... tâm lí của em... rất tốt..."
"Em biết là... kiến thức cũng có thể tra trên mạng..., chỉ là... em... muốn... em... em....em...''
Chưa nói xong nhưng Châu Cẩn Mai đã bắt đầu khóc nấc lên, nàng rất mau nước mắt. Hôm nay ra ngoài gặp người lạ như này, nàng chưa có chuẩn bị gì cả, nàng rất sợ phải giao tiếp nhiều với người lạ, đến lúc này nàng thật sự không nghĩ ra được gì nữa. Cảm giác xấu hổ tràn lên toàn thân, mặt nàng bắt đầu đỏ như trái cà chua.
Biết vậy ở nhà cho rồi, bản thân như này thật khiến người ta chê cười mà.
Từ An Vũ nhìn bạn nhỏ trước mắt, đã đoán ra được là người như thế nào, chỉ có thể dỗ dành bạn nhỏ.
''Bình tĩnh, đừng xúc động quá, em uống ngụm nước đi"
Nước mắt dù có cố cản lại nhưng vẫn không ngừng rơi, Châu Cẩn Mai tự thề với lòng mình sẽ không bao giờ hành động thiếu suy nghĩ như này nữa.
Nước đưa đến bên miệng, Châu Cẩn Mai uống bằng hết, nước trà giúp nàng định thần lại, nàng không khóc nữa, nhưng thi thoảng vẫn có vài cơn nấc, và đương nhiên vẫn không hết xấu hổ.
Từ An Vũ đánh giá Châu Cẩn Mai là con người khá nhút nhát, dễ khóc, và một khi đã khóc thì việc bảo nàng đừng khóc nữa là vô dụng, thậm chí còn làm cho nàng càng khóc nhiều hơn. Hiện tại cũng không thể nói chuyện được nữa, thôi thì đành hẹn hôm khác vậy, đến lúc đó chắc là đã đủ thời gian để bạn nhỏ có tinh thần lại được. Từ trong túi áo móc ra một tấm danh thiếp đưa cho nàng.
''Có lẽ là hôm nay không phổ cập được kiến thức rồi, hẹn em vào khi khác vậy, đây là danh thiếp của tôi, lần tới em hãy đặt lịch hẹn trước."
Thật là vô duyên quá mà, người ta đã mất thời gian với mình, mà bây giờ lại chả thu nhập được gì. Nếu như giờ mình đưa tiền cho người ta, thì sao mà người ta dám nhận.
Thôi thì bỏ qua đi, mặt dày một tí, kệ người ta oán trách vậy, dù sao mình cũng sẽ không gặp lại người này, rồi chị ấy sẽ quên mình thôi.
Nàng cầm tấm danh thiếp đứng dậy tạm biệt người kia rồi nhanh chóng ra về, giờ nàng chỉ muốn trở về nhà và chùm chăn lên tận kín đầu chứ không còn mặt mũi để giấu vào đâu nữa. Còn việc đi dạo ở phố đi bộ thì quên đi, nàng chỉ muốn tránh xa cái phòng khám này và cả địa điểm gần phòng khám này nữa, càng xa càng tốt.
Ra khỏi cửa thì phóng như bay, bên trong phòng khám, Từ An Vũ đạp chân tiến đến bàn làm việc, miệng lẩm bẩm gì đó rồi nhếch mép cười lên một cách quỷ dị.
"CHÂU CẨN MAI...hừm"
"Một cái tên thật đáng yêu, cả con người... cũng thật đáng yêu''
Hết chương 4.