Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 82



Bên trong cánh cửa khép hờ thỉnh thoảng truyền đến tiếng ho khan. Hứa Tông đứng chờ ở bên ngoài qua một lúc lâu sau, bác sĩ Lâm xách theo một cái hộp nhỏ bước ra khỏi phòng.

Ông đưa tay ra dấu im lặng, "Bà chủ, ông chủ đã ngủ rồi."

Cửa phòng ngủ đóng chặt, Hứa Tông liếc nhìn, hạ thấp giọng hỏi, "Tình hình sao rồi?"

Bác sĩ Lâm châm chước tìm lời, "Theo lý, nếu dùng theo đơn thuốc đông y trước đó hẳn đã khỏi bệnh rồi mới đúng, nhưng lại không thấy có khởi sắc." Ông hơi dừng lại, "Tôi nghĩ phải quan sát thêm một thời gian nữa xem sao."

Hứa Tông hít sâu một hơi, không nói năng gì. Không biết nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt bà thoáng sững lại.

Bác sĩ hỏi thăm, "Bà chủ?"

Lúc này Hứa Tông mới đáp lại, gật đầu nói, "Bác sĩ vất vả rồi."

Sau khi bác sĩ Lâm rời đi, dáng vẻ đoan trang trên người Hứa Tông đã biến mất sạch, bà ngồi xuống ghế quý phi với vẻ mặt vô cảm.

Sức khoẻ của Phan Tấn Nhạc ngày một yếu, không biết sẽ đột ngột ra đi vào lúc nào. Nhưng điều khiến bà thấp thỏm bất an chính là, bản di chúc vẫn được giữ bí mật đến tận bây giờ, không để cho bất cứ ai nhìn thấy.

Chuyện Úc Thừa kết thông gia với nhà họ Tạ là một sự trợ giúp không nhỏ đối với nhà họ Phan. Phan Tấn Nhạc không thể có suy tính mới, nhưng hiện tại thì thái độ của ông đối với người thừa kế vẫn còn khá mập mờ.

Hứa Tông biết Phan Tấn Nhạc cẩn trọng thế nào. Bê bối quỹ đầu tư kia quả thật là lỗi của Úc Thừa, lúc biết tin bà cũng rất giận. Tuy nhiên, trong mắt Hứa Tông, "quả cân" là nhà họ Tạ này đã đủ nặng để lập công chuộc tội.

Ngày nào mà Hứa Tông vẫn chưa nhìn thấy bản di chúc thì ngày ấy bà khó mà ngủ ngon. Bà không còn cách nào khác, chỉ đành phải giục Úc Thừa nhanh thêm một chút, mau mau xử lý hết những kẻ bất tuân trong tập đoàn, đừng để bọn họ biến thành hòn đá cản đường.

Hứa Tông khoác áo lông chồn ngả người ra sau ghế, cẩn thận phân tích các phe phái trong công ty.

Phan Duệ, Phan Tuyển đều thuộc phe mình. Phan Tấn Sùng cũng không cần phải lo, ông ta là em trai của Phan Tấn Nhạc. Hứa Tông hiểu rõ ông ta, không phải là kẻ có dã tâm, nếu không ông ta cũng đã không dốc sức bảo vệ cơ nghiệp khách sạn của mình suốt mười mấy năm trời như thế.

Vấn đề chủ yếu nằm ở Cừu Minh Phàm.

Thủ đoạn tàn nhẫn, mưu mô toan tính, lòng dạ thâm sâu. Hứa Tông cau mày xoa huyệt thái dương, nghĩ ngợi một lúc chợt nhớ đến mẹ của gã ta, sắc mặt bà thoáng hiện lên vẻ lo lắng.

Đến tận bây giờ, Phan Tấn Nhạc và Cừu Tĩnh Dung vẫn còn liên lạc với nhau, mà Hứa Tông và Phan Tấn Nhạc đã tách ra ngủ riêng từ lâu. Hôm ấy ở bệnh viện, bà vô tình nhìn thấy đối phương gọi điện đến.

Gia đình Cừu Tĩnh Dung kinh doanh lụa Vân Cẩm, bà ta lại là mỹ nhân sườn xám một thời, dáng vẻ phong tình. Đáng tiếc sau khi Hứa Tông "chấp chưởng", cái danh "bà cả" vẫn luôn được giữ vững suốt bao nhiêu năm nay.

Không chờ được ngày hai người ly hôn, bà ta đã lấy người khác, nghe nói đến giờ vẫn chưa có đứa con nào với người chồng hiện tại.

Cho dù là thế, nhưng Hứa Tông vẫn không bao giờ quên được tình cảnh lúc ấy.

Khi đó bà vẫn còn là sinh viên, trẻ tuổi, kiêu căng, lại được cưng chiều quen thói nên có hơi ương bướng. Ban đầu, Phan Tấn Nhạc rất nuông chiều bà, nhưng sau một lần công tác ở vùng Thượng Hải - Chiết Giang trở về, ông bắt đầu lạnh nhạt với bà.

Hứa Tông tốn công tốn sức để nghe ngóng tình hình từ những người thân cận của ông, mới biết được hoá ra ông đã có người mới ở bên đó.

Chỉ nghe người mới cười, nào thấy người cũ khóc.

Phan Tấn Nhạc càng lúc càng ít gặp bà hơn, mặc cho bà khóc lóc cầu xin, ông vẫn lạnh lùng sắt đá. Sinh con rồi cũng chẳng có tác dụng gì, Phan Tấn Nhạc không nhận con. Trong cái đêm giông bão kia, bà không tài nào liên lạc được với ông.

Ngoại trừ một căn hộ đã tặng trước đây, Phan Tấn Nhạc không hề để lại bất cứ thứ gì cho bà, chỉ còn lại một đứa con trai đỏ hỏn đang quấn tã lót. Hứa Tông nhìn đứa bé khóc rấm rứt, trong lòng chỉ còn lại nỗi hận thù.

Nhiều năm về sau, khi bà đưa Úc Thừa cùng trở về, đúng lúc bắt được cơ hội tốt là Phan Tấn Nhạc và bà Phan đang làm thủ tục ly hôn. Hứa Tông đổi tính trở nên dịu dàng và biết quan tâm săn sóc hơn. Sau một thời gian tiếp xúc, bà dần dần thành công khơi lại ký ức tốt đẹp trước đây với Phan Tấn Nhạc. Hơn nữa, vì mang lòng áy náy, nên ông chấp nhận quay lại với bà lần nữa.

Tuy người chiến thắng cuối cùng là bà, nhưng Hứa Tông chẳng bao giờ quên được sự bất lực và cô đơn của mình trong cái đêm mưa tầm tã của bao năm về trước.

Lấy sắc hầu người, sắc phai thì tình cũng nhạt dần. Giữa bà và Phan Tấn Nhạc từ lâu đã không còn tình cảm vợ chồng, chỉ còn lại những chuyện trong quá khứ cứ lần lượt hiện ra, là nỗi nhục nhã không thể xoá nhoà.

Hứa Tông đã dốc sạch vốn liếng để bò lên tới vị trí này, làm sao có thể để người khác ngấp nghé. Hai mẹ con Cừu Tĩnh Dung và Cừu Minh Phàm vẫn mãi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của bà.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng bà biết rõ, Cừu Minh Phàm có thanh thế cỡ đó trong tập đoàn cũng là vì được Phan Tấn Nhạc dung túng và thiên vị.

Ông vẫn còn tình cảm với Cừu Tĩnh Dung.

Đây là lợi thế của Cừu Minh Phàm, cũng là chỗ dựa của gã ta. Bây giờ Hứa Tông chỉ mong Úc Thừa có thể ổn định chỗ đứng, đừng xảy ra thêm bất cứ chuyện gì nữa.

Bà lại lướt sang cánh cửa đã khép chặt kia, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó kéo áo khoác lại, xoay người bước xuống lầu.

...

Trong sân golf ngập tràn ánh nắng, Úc Thừa và cậu cả nhà họ Tạ - Tạ Tuấn đang chơi golf cùng nhau.

Hai người thi nhau vung gậy sau còn xa hơn gậy trước, chơi một lúc đã đánh được 200 yard, mọi người xung quanh đều trầm trồ thán phục.

Tạ Tuấn nhếch môi, cười nói rằng trước đây chưa từng chơi cùng anh đúng là một sự thiếu sót của anh ta.

Úc Thừa cười nhạt, "Không sao, sau này còn nhiều thời gian."

Đánh golf hơn một tiếng, Tạ Tuấn đề nghị sang trại ngựa bên cạnh phi vài vòng. Hai người men theo đường cũ trở về, đúng lúc chạm mặt Phan Duệ.

Lần này là do cậu ta muốn đi theo đến đây, thấy cũng không có vấn đề gì, Úc Thừa bèn đồng ý.

Phan Duệ khách sáo chào hỏi bọn họ, "Chào anh Tạ, anh hai."

Đây là trại ngựa của nhà họ Phan, Úc Thừa và Phan Duệ đều có ngựa riêng của mình. Còn Tạ Tuấn thì chọn một thớt ngựa Akhal-Teke, với bộ lông trắng muốt, mềm mại và mượt mà, bước chân nhẹ nhàng, nhưng tính khí hung hăng, chẳng mấy chốc đã không chịu nổi tung vó phi nước đại. Úc Thừa khẽ cười, cùng Phan Duệ kẻ trước người sau thong thả tản bộ.

Kể từ khi Phan Duệ "quy hàng", Úc Thừa chẳng hề bạc đãi anh ta, còn giao một vài việc vặt vãnh cho anh ta giải quyết. Tuy không thể bằng ngày xưa, nhưng ít ra cũng đủ không để Phan Duệ rơi vào tình cảnh khốn khó.

Thấy Phan Duệ liên tục nhìn về hướng này, Úc Thừa bèn hỏi thăm anh ta dạo này thế nào, mọi thứ đều ổn cả chứ.

Phan Duệ giần giật khoé mi, mất tự nhiên gật đầu.

Úc Thừa nói, "Nếu có chuyện gì thì có thể nói với tôi."

Phan Duệ nhìn anh thật sâu, sau đó mới đáp lại, "Cám ơn anh hai."

Nơi đường chân trời cách đó không xa, ánh nắng dần dần ngả sang màu da cam của hoàng hôn, phủ xuống dãy núi nhấp nhô bên dưới, bóng sáng bóng tối đan xen trên những tầng mây. Hai người cùng nhìn về nơi ấy, vô thức ghìm lại cương ngựa.

Một thoáng im lặng ngắm nhìn mây trời, bọn họ cho ngựa quay đầu, chậm rãi trở về.

Tạ Tuấn vừa phi một vòng trở về, đang đứng cách đó tầm mấy chục mét chờ bọn họ đến tập hợp. Phan Duệ nhìn sang, bất ngờ lên tiếng hỏi, "Anh hai và cô Tạ định khi nào kết hôn?"

Úc Thừa thản nhiên trả lời, "Cũng sắp rồi, phải xem ý của bên nhà họ Tạ thế nào."

"Vậy sau này... anh hai đã có kế hoạch đối phó với anh ba chưa?"

Úc Thừa đánh mắt sang nhìn anh ta, Phan Duệ thấy thế vội nói thêm vào, "Em chỉ lo anh ta sẽ nhân lúc này mà giở trò."

"Không có."

"Không có ư?"

Cơn gió cuối thu như mang theo hơi lạnh lướt qua, bờm ngựa phất phơ đón gió, Úc Thừa thúc ngựa, bình tĩnh nhìn anh ta, "Binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ, đợi đến khi mối thông gia với nhà họ Tạ chính thức được thành lập, Cừu Minh Phàm cũng nên xuống đài rồi."

Phan Duệ vẫn chưa kịp đáp lời, công tử nhà họ Tạ đã vẫy tay ngoắc bọn họ từ xa, hai người cùng nhìn sang.

Bị ngắt ngang giữa chừng, Phan Duệ không hỏi thêm nữa, trái lại Úc Thừa lên tiếng, "Chiều ngày mốt tôi phải sang Viễn Phong một chuyến, cậu có muốn đi cùng tôi không?"

Đó từng là công ty dưới danh nghĩa của anh ta, hiện giờ đã bị Úc Thừa thu về tay, Phan Duệ hơi khựng lại, "Không được rồi anh hai, bên tập đoàn còn có một cuộc họp, vừa khéo là vào buổi chiều, em phải tham gia cuộc họp ấy."

"Tôi biết rồi." Úc Thừa không nói gì thêm.

Sau khi dùng bữa tối với Tạ Tuấn, Úc Thừa quay trở về vịnh Nước cạn.

Đây là một căn biệt thự khác của nhà họ Phan, bình thường rất ít người đến, ngay cả người giúp việc cũng chẳng có, vắng ngắt, lạnh lẽo. Úc Thừa đứng bên cạnh cửa sổ sát sàn, lẳng lặng ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài, không khỏi nhớ đến một đêm kia, khi anh say rượu quay trở về biệt thự ngoại ô Bắc Kinh, Hoài Hâm đã vội đến tìm anh ngay trong đêm.

Cô ôm anh bằng cơ thể mềm mại của mình, lấy khăn ấm lau mặt cho anh.

Khi ấy, lòng anh như được an ủi, hoá thành một dòng nước ấm, nhưng anh lại chỉ nói nhớ cô. Nhớ cô rất nhiều.

Lớn lên trong một con ngõ nhỏ ở Giang Chiết, rồi lại đột ngột bị đưa sang Hong Kong, cuộc đời Úc Thừa như bị chia cắt từ đó. Dù có đắm chìm trong thế giới xa hoa mê hoặc kia, anh vẫn luôn nhớ cảm giác ấm áp khi được mẹ ôm vào lòng của những ngày ấu thơ.

Không phải anh không biết yêu, mà trái lại, chính vì quá rõ cảm giác ấy như thế nào, nên anh mới không dám tuỳ tiện nói ra chữ này.

Con chữ ấy nặng nghìn vàng, đó là lời bày tỏ, cũng chính là lời thề ước đến chết cũng không đổi thay.

Thật ra, anh cũng rất sợ, sợ sau này sẽ không còn cơ hội, thế nên anh đã cố gắng kiềm chế để lại cho cô một lá thư.

Nhưng bây giờ, điều khiến Úc Thừa hối hận nhất chính là, đêm ấy khi chia tay nhau, anh đã không nhìn vào mắt Hoài Hâm, hôn lên những giọt nước mắt ấy, siết cô thật chặt trong vòng tay của mình, và nói với cô rằng, anh yêu cô.

Quyển sổ nhỏ bìa da mà Hoài Hâm đã tặng anh hôm sinh nhật lẳng lặng nằm bên tay. Trước khi cơn bão kéo đến, Úc Thừa nhanh chóng thu thập hành lý, ngồi xe lửa đến trấn nhỏ ngay trong đêm.

Phía bên này, anh cũng cho người bí bật đi theo bảo vệ. Úc Thừa cực kỳ cẩn thận, sáng sớm tinh mơ đã xuất hiện trong viện điều dưỡng. Bà cụ trên giường bệnh đang chìm trong giấc nồng, mái tóc gần như đã bạc phơ. Trên chiếc bàn chân cao đặt trong góc phòng lại chất đầy bao nhiêu là khăn quàng cổ và bao tay đủ màu sắc.

Còn có một đĩa việt quất, anh biết đây là loại quả mà mẹ thích ăn nhất.

Trên tủ đầu giường rải rác mấy tấm ảnh được rửa ra. Úc Thừa cầm một tấm lên xem, là ảnh cưới của bà và Úc Vệ Đông, lại thấy ảnh gia đình của ba người bọn họ. Xem tiếp mấy tấm nữa, anh lại nhìn thấy tấm ảnh cũ của mình khi tham gia cuộc thi chạy trong đại hội thể dục thể thao hồi còn học cấp hai.

Mắt bà đã kém, nhìn không rõ, cầm bút cũng khó khăn. Bà dùng bút đen vẽ một mũi tên ở bên cạnh trên tấm ảnh, sau đó viết thêm hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

[Con trai.]

Bà đè ngòi bút rất mạnh, gò đi gò lại từng chữ một, anh có thể cảm nhận được dấu vết hằn rõ ở mặt sau.

Bên ngoài trời đã sáng choang, Úc Thừa ngồi từ sáng cho đến trưa, không có ai đến quấy rầy.

Bọn họ nói bà càng lúc càng cáu kỉnh và dễ bực bội, rất khó kiểm soát cảm xúc bản thân. Như có thứ gì đó đang dần biến mất, trôi theo khe hở của dòng chảy thời gian.

Không biết qua bao lâu, trong phòng chợt vang lên âm thanh xột xoạt, bà cụ trên giường đã tỉnh dậy.

Hầu Tố Hinh trông thấy người đàn ông trẻ tuổi có vẻ ngoài điển trai trước mặt, rồi lại nhìn thấy anh đang cầm xấp ảnh của mình ở trên tay. Phản ứng đầu tiên của bà là phải giành về, "Trả lại cho tôi!"

Úc Thừa không kịp phản ứng lại, mép tấm ảnh cứa vào lòng bàn tay của anh, thoắt cái đã rớm máu.

Anh há miệng, nhưng lại phát hiện ra mình không thể thốt thành lời.

Hầu Tố Hinh không hề nhìn anh, chỉ lo ôm lấy xấp ảnh kia vào lòng mình, thì thào lẩm bẩm, "Cái này rất quan trọng, không thể... tuyệt đối không thể làm mất được."

Mấy đầu ngón tay của bà run run, bà rất quý mấy tấm ảnh cũ này, liên tục lẩm bẩm một mình, cứ cúi đầu lật đi lật lại kiểm tra.

Người đứng bên giường bất động hệt như pho tượng.

Hầu Tố Hinh như nhận ra điều gì, bà ngước lên nhìn anh, đôi mắt đen láy tĩnh lặng.

Bà cất giọng đầy nghi ngờ, "Trông cậu... rất giống một người quen của tôi."

Mấy đầu ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, ấn mạnh vào vết thương vừa mới rớm máu kia, máu lại bắt đầu tuông ra. Yết hầu Úc Thừa khẽ dịch chuyển, anh hỏi bà, trông anh giống ai.

Bà cụ bỗng chốc rơi vào cơn hốt hoảng, rõ ràng là đang cố nhớ lại, nhưng vẻ mặt của bà lại trở nên mơ màng.

Bà không nhớ nổi.

Hầu Tố Hinh lắc đầu, hỏi anh, "Cậu tên là gì?"

"... A Thừa."

"A Trình?"

Hai mắt Hầu Tố Hinh sáng ngời, trông như muốn nói gì đó. Bà đón lấy ánh mắt của anh, nở nụ cười ngạc nhiên, đưa tấm ảnh trong đại hội thể dục thể thao cho anh xem, "Con trai tôi cũng tên là A Trình."

Úc Thừa cười nói với bà rằng, người nhìn kỹ lại xem.

Tấm ảnh trong tay như tờ giấy phất phơ trong gió, Hầu Tố Hinh ngơ ngác nhìn anh, lòng bàn tay vuốt ve hai con chữ hằn sâu bên trên.

-- Con trai.

Một xấp ảnh dày cộp, bà bắt đầu thở dốc, đầu ngón tay cứng đờ bắt đầu run lên, bà lật hết tấm này đến tấm nọ, ảnh chụp rơi khắp giường bệnh. Hầu Tố Hinh như phát điên, bà biết bà đã bỏ sót thứ gì đó. Nó ở ngay đây, rõ ràng hôm qua nó còn ở đây cơ mà!

Trong lúc điên cuồng tìm kiếm, bà bắt đầu trở nên nóng nảy, vung tay lung tung, bất cẩn hất cái tô sứ đang để một bên rơi xuống đất, mảnh sứ vỡ tung toé khắp nơi.

Hầu Tố Hinh thở hổn hển, ánh mắt nhìn chằm chặp lên một góc của tấm ảnh, bà nhớ mà, bà nhớ rõ lắm.

Cơn gió lướt qua mép giường, ngột ngạt và đè nén. Tấm rèm cửa bay phất lên rồi đột ngột rơi xuống.

Trong khung cảnh hỗn loạn, ánh mắt Hầu Tố Hinh chợt sững lại.

Đó là tấm ảnh gia đình bốn người mới chụp cách đây không lâu, khi ấy, Úc Thừa đã đưa Hoài Hâm về thăm nhà.

Hầu Tố Hinh run rẩy cầm tấm ảnh lên, ánh mắt lướt qua bên cạnh giường bệnh. Gương mặt này hoàn toàn trùng khớp với người trong ảnh, vẫn là hai con chữ xiêu vẹo nhưng lại hằn rất sâu.

Con trai.

Tấm ảnh trượt xuống, chầm chậm rơi trên mặt đất.

Hầu Tố Hinh khó nhọc vươn tay ra, vuốt ve gò má của anh, cảm nhận hơi ấm từ làn da anh, bà không dám tin, khẽ hỏi, "A Trình?"

Úc Thừa nhắm mắt lại, giơ bàn tay bị thương lên phủ lên mu bàn tay của bà, một lúc sau mới khẽ nói, "Là con đây, mẹ."

Bóng đêm dần buông, Hầu Tố Hinh lại chìm vào giấc ngủ say, trong tay vẫn siết chặt xấp ảnh cũ kia. Úc Thừa cúi đầu giúp bà dém chăn, rồi lại quay sang một bên, khom lưng nhặt từng mảnh vỡ của cái bát mà bà lỡ tay làm rơi kia.

Úc Thừa ngồi bên giường, lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt của Hầu Tố Hinh.

Trên tay là quyển sổ da dê kia, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bìa sổ, như có thể cảm nhận được chút hơi ấm còn vương lại.

Mỗi lần anh cần cô, cô đều luôn ở bên cạnh anh.

Trang bìa được lật mở, bên trong ghi lại từng khoảnh khắc, từng kỷ niệm kể từ lần gặp nhau đầu tiên của anh và cô đến tận bây giờ. Có đôi khi là vài dòng tâm sự, có đôi khi là một bức tranh phát hoạ, có khi lại là ảnh chụp - có ảnh của anh, hoặc là ảnh chụp chung của hai người, tất cả đều được rửa ra, dán vào sổ làm kỷ niệm.

Ở Printer.

[You had me at hello.] Phía sau là một hình vẽ trái tim thật to.

Tại hiện trường buổi lễ rung chuông.

[Anh ấy là một người rất chuyên nghiệp, học vấn uyên thâm, lại cực kỳ có sức hút.] Tim tim ~

Trên núi tuyết ở Đạo Thành.

[Một thân một mình đến nơi này, đường núi gập ghềnh khó đi, không ngờ lại có thể gặp được anh ấy ở đây. Khi khoác áo khoác lên vai mình, trông anh cực kỳ galant và chu đáo. Lúc bình oxy áp lên má mình, cảm giác khó thở cũng dần được xoa dịu, mình có cảm giác như được cứu sống.]

[Có lẽ đây chính là cảnh đẹp không thể nào quên trong đời.] Cô còn dán thêm một tấm ảnh mà Úc Thừa chụp cho mình khi ấy.

Đêm mất điện ở thị trấn Tân Đô Kiều.

[Mưa to như trút nước, mình bất cẩn ngã vào lòng anh trong màn đêm tối đen như mực. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cảm giác rung động sao mà chân thực đến thế.]

Cuộc điện thoại sau khi đột ngột rời khỏi quán bar.

[Anh ấy nói với mình: Đã có ai nói với em chuyện này chưa? Đôi khi em không cần phải hiểu chuyện như thế. Mình cảm thấy trái tim mình như được anh ấy cẩn thận bảo bọc, sưởi ấm.]

Cái đêm xem phim Nghệ sĩ dương cầm trên đại dương

[Anh ấy dịu dàng quá đỗi.]

Lần thứ hai trở lại quán bar.

[Anh ấy ôm mình rất chặt, là cái ôm khiến mình gần như ngạt thở, nhưng mình lại thấy cực kỳ an tâm.]

Vô tình gặp phải kẻ theo dõi.

[Dưới ngọn đèn đường kéo dài, anh vẫn luôn giữ máy, cứ thế trò chuyện với mình suốt cả quãng đường. Mình rất thích được anh ấy xem là em bé.]

Lần đầu xem phim cùng nhau sau khi chuyển nhà.

[Cực kỳ thích sếp nhà mình luôn.] Phía sau cô còn vẻ thêm một icon hôn thật to.

Ảnh chụp ở Macao.

[Anh ấy đã là bạn trai của mình rồi!] Trái tim, trái tim, trái tim!

[Mình thật sự rất tò mò vì sao trên đời này lại xuất hiện một người dù bất cứ ở phương diện nào đều là hình mẫu lý tưởng của mình như thế. Thời gian ở bên anh thật sự rất vui.]

[Nhiều người đã quen sống trong thế giới bình lặng, trong nhung lụa hay là sự hào nhoáng. Cho đến một lúc nào đó họ gặp được một người thật sự toả sáng, và khi ấy, họ sẽ thấy không có bất cứ ai có thể so sánh được.]

Cùng anh về thăm nhà.

[Mấy bức thư này đáng yêu quá đi mất, nét chữ của anh cũng rất đẹp. Dường như mình đã hiểu thêm một chút về quá khứ của anh rồi.]

[Bác trai bác gái đều là những người tuyệt vời, được sống trong một gia đình thế này thật là ấm áp biết bao nhiêu. Ôm anh nhà em một cái nhé.]

...

Đến trang cuối cùng, hình như có một tờ được gấp lại, Úc Thừa chậm rãi mở ra, bên trên là nét chữ nhỏ nhắn đầy xinh đẹp của Hoài Hâm.

[Nếu anh ấy cũng đồng ý, mình sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh ấy.]

Động tác lật giấy của Úc Thừa đột ngột sững lại, bầu không khí bỗng chốc yên tĩnh lạ thường.

Một lúc sau, chất lỏng ấm áp bỗng chốc rơi lên mặt giấy, làm nhoè đi vết mực.

Cả đời người sẽ luôn có một thứ gì đó mà mình liều chết để bảo vệ, ví dụ như tình thân, tình yêu. Mà kẻ không có gì để bảo vệ mới là kẻ đau khổ nhất.

Úc Thừa quay trở lại Bắc Kinh, buổi chiều sau khi rời khỏi công ty du lịch Viễn Phong, anh bỗng nghe thấy tiếng còi của xe cảnh sát truyền tới vô cùng inh ỏi.

Có người tiến tới chặn anh và mấy người đi sau lại, lịch sự nói, "Chào anh Úc, chúng tôi nhận được tố giác anh có liên quan đến hành vi rửa tiền và chuyển nhượng tài sản trong nước trái phép, phiền anh hãy phối hợp điều tra với chúng tôi."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv