Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 72



Đầu ngón tay Úc Thừa hơi khựng lại, anh rủ hàng mi, đôi mắt đen láy như đầm mực nhìn cô đầy ẩn ý.

Anh như đã thoả mãn, khoé môi hơi nhếch lên, chầm chập đáp lại, "Em biết là tốt rồi."

"..."

"Nhìn anh làm gì." Anh cười nhạt, "Sao, lúc nãy vẫn chưa đã à?"

Sau vài giây đấu mắt, vành tai Hoài Hâm đỏ lựng lên, cô tức giận quay mặt sang chỗ khác. Úc Thừa cười khẽ, khom người xuống, dịu dàng hôn một cái lên mặt cô để dỗ dành, rồi lại tiếp tục đút trái cây cho cô.

Từng chút từng chút ngọt ngào tràn ngập cõi lòng xoa dịu trái tim cô, Hoài Hâm hừ lạnh một tiếng, thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của anh.

Đang là cuối tuần, nắng chiều len lỏi qua tán cây dày rậm vẽ xuống mặt đất những vệt nắng đầy dịu dàng, Úc Thừa tạm thời rảnh rỗi nên có thể ở bên Hoài Hâm thêm một lúc.

Trong trận chiến lần này, anh đã giành thắng lợi tuyệt đối.

Không những kịp thời giải quyết rủi ro thị trường vốn của Hằng Thuỵ, mà còn tiết kiệm một số vốn khi thu mua cổ phiếu của Khải Húc với mức giá khá thấp sau sự việc Phan Duệ thao túng thị trường đẩy giá cổ phiếu lên cao. Và cuối cùng, việc niêm yết thành công công ty mục tiêu của Quỹ Bác Nguyên cũng mang đến cho quỹ tư nhân nơi Úc Thừa làm việc một khoản lợi nhuận khổng lồ.

Tuy Phan Tấn Nhạc không nói gì, nhưng thật ra lại vô cùng hài lòng.

Úc Thừa đã hoàn thành bài kiểm tra, cũng đã khẳng định được vị thế của mình, Phan Tấn Nhạc khen thưởng cho anh bằng 10% cổ phần của công ty mẹ.

Trước đây, Phan Tấn Nhạc và một vài họ hàng nắm giữ phần lớn cổ phần, hai người vợ của ông đều được chia một ít cổ phần nắm trong tay. Mấy đứa con ông đều có phần của mình, Phan Tuyển nắm giữ số cổ phần nhiều nhất, kế đó là Cừu Minh Phàm, Phan Diệu và Phan Duệ.

Mười phần trăm, tài sản của Úc Thừa nháy mắt đã vụt lên vài tỷ thậm chí là vài chục tỷ.

Sau khi biết tin, Hứa Tông liền gọi ngay cho Úc Thừa, vừa khen ngợi cũng không quên giục anh tranh thủ thừa thắng xông lên, đây chẳng qua chỉ thắng lợi nhỏ, tuyệt đối không được lơ là.

"Mẹ yên tâm, con sẽ không chủ quan." Úc Thừa đáp.

Ngay khi vừa cúp điện thoại, bất ngờ có một đôi tay mềm mại ôm lấy eo anh từ phía sau.

Bọn họ đứng trước cửa sổ sát sàn, Hoài Hâm áp mặt vào lưng anh, dáng người lả lướt nhỏ xinh hiện lên vô cùng rõ ràng.

"Anh ơi." Cô ngoan ngoãn gọi anh.

Bàn tay dày rộng của Úc Thừa phủ lên mu bàn tay trắng trẻo của cô, anh khẽ đáp lại một tiếng.

"Anh có nhớ hai tuần nữa là đến ngày gì không?" Hoài Hâm hỏi.

Úc Thừa xoay người, ôm eo kéo cô sát lại gần mình, anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, vài giây sau, khoé môi hơi cong lên, anh đáp, "Nhớ chứ."

"Ngày gì thế?"

Úc Thừa cúi đầu cọ nhẹ vào chóp mũi của cô, khẽ cười, "Sinh nhật của em bé."

"..."

Hoài Hâm trừng mắt nhìn anh.

Thật ra cô muốn nói là sinh nhật anh, nhưng rõ ràng anh đã đưa ra câu trả lời còn hay hơn thế.

Sinh nhật của bọn họ chỉ cách nhau có hai ngày, vào cuối tháng Sáu. Mỗi lần Hoài Hâm nhớ đến chuyện này đều cảm thấy duyên phận là một điều gì đó vô cùng kỳ diệu, cô nhoẻn môi cười, hỏi, "Thế chúng ta tổ chức sinh nhật thế nào đây anh?"

"Ừm." Úc Thừa trầm ngâm một lúc, thong thả cất giọng, "Đi du lịch thì sao?"

Hoài Hâm nhướng mày, "Nghe cũng được đó."

Sau chuyến đi Đạo Thành, bọn họ vẫn chưa có một chuyến du lịch đúng nghĩa, kỳ nghỉ phép ở nơi ngợp trong vàng son như Macau lần trước hiển nhiên không được tính vào, nếu muốn đi thì phải tìm một nơi đặc biệt một chút.

Hoài Hâm níu lấy góc áo của anh, ngoẹo đầu đầu hỏi, "Anh có còn nhớ đến những chuyện mà chúng ta đã từng nói sẽ làm cùng nhau chứ?"

"Đương nhiên rồi." Úc Thừa cười tủm tỉm, "Ngồi khinh khí cầu, nhảy dù, vượt sa mạc, nhảy bungee... anh còn quên gì không?"

Anh nhớ rất rõ là đằng khác, Hoài Hâm hơi nhón chân, nhoài người tới gần anh, mỉm cười hôn một cái lên môi anh.

"Em muốn ngồi khinh khí cầu, còn muốn vượt sa mạc nữa."

"Được." Úc Thừa cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt vô cùng chăm chú, "Thế chúng ta đi Thổ Nhĩ Kỳ nhé."

Hoài Hâm hấp háy đôi mắt nhìn anh, "Xa thế? Nếu không đủ thời gian thì phải làm sao?"

"Sau khi hoàn thành dự án Thuỵ Thế thì anh có thể nghỉ vài ngày." Úc Thừa cười, "Bé cũng có thể xin nghỉ phép."

"Nếu chẳng may các đồng nghiệp phát hiện hai chúng ta nghỉ phép cùng lúc thì sẽ không nghi ngờ chứ?" Hoài Hâm ngẫm nghĩ, rồi lại nhanh chóng tự bào chữa cho bản thân, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, dịu dàng lên tiếng, "Mà thôi, dù sao kỳ thực tập của em cũng chẳng còn lại mấy ngày, đoán chừng đi du lịch về thì cũng đã đến lễ tốt nghiệp. Mặc kệ vậy."

Úc Thừa phì cười, lòng bàn tay ấm áp chầm chậm vuốt ve eo cô, âu yếm nói, "Suýt nữa là quên em bé nhà mình sắp tốt nghiệp rồi." Dừng lại một lúc, anh lại hỏi, "Sau khi tốt nghiệp em có dự định gì?"

"Học lên thạc sĩ ạ."

Hoài Hâm nói cô vẫn thích cuộc sống làm sinh viên hơn. Ra ngoài xã hội rồi không còn được thích gì làm nấy được nữa.

Úc Thừa cười, "Ở bên anh, em mãi mãi được tự do làm điều mình thích."

Hoài Hâm nhướng mày, cười tủm tỉm hỏi anh có chắc không. Úc Thừa nhìn cô chăm chú, không trả lời lại, chỉ cất giọng cảm thán, "Lúc mới biết em, em chỉ mới học năm ba thôi, thời gian đúng là thắm thoắt thoi đưa."

Đúng vậy, thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Khoảng thời gian một năm này nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng giữa cô và anh quả thật đã có rất nhiều kỷ niệm khó quên.

"Dạ." Hoài Hâm ôm chặt lấy Úc Thừa, nũng nịu dụi đầu vào lòng anh, "Anh ơi, em thấy biết ơn vì có thể gặp được anh."

Úc Thừa khựng lại vài giây, bàn tay dịu dàng vuốt tóc cô, trầm giọng đáp lại, "Anh cũng thế, em bé của anh."

Ở bên anh là cảm giác gì?

Chính là cảm giác như sinh mệnh bỗng chốc bùng cháy mãnh liệt, phóng khoáng tột cùng, hạnh phúc tột độ, như muốn nhảy vút lên tận mây trời. Hoài Hâm chỉ muốn hét lên thật to chẳng cần bận tâm đến điều gì.

Nồng nhiệt lại nguy hiểm, Hoài Hâm không biết khoảnh khắc thế này có thể kéo dài được bao lâu, nhưng cô cũng chẳng muốn bận tâm, chỉ muốn sống cho hiện tại và tận hưởng thời khắc tuyệt vời này.

...

Úc Thừa nói cứ giao cho anh sắp xếp lịch trình, Hoài Hâm bèn nghe theo anh.

Nghĩ đến chuyện sắp sửa đi du lịch xa nhà đến năm, sáu ngày, không thể gặp gia đình, thế là chủ nhật hôm đó Hoài Hâm quyết định quay về thăm nhà. Triệu Viện Thanh nghe cô báo sẽ về nhà thì vui vẻ nấu thêm vài món.

Bình thường Hoài Hâm sống ở căn hộ gần Bác Nguyên, trước đây cô thường quay về nhà ở mỗi khi cuối tuần, nhưng kể từ sau khi cô và Úc Thừa yêu nhau thì cũng ít về hơn. Hoài Diệu Khánh bận trăm công nghìn việc, thỉnh thoảng mới hỏi thăm cô được một câu, Hoài Hâm thường ậm ờ cho qua chuyện, lấy lý do mình bận tăng ca.

Cả gia đình bốn người tề tụ lại cùng nhau, bầu không khí vô cùng ấm áp, hoà thuận và vui vẻ.

Triệu Viện Thanh bận luôn tay luôn chân dọn đồ ăn cho cả nhà, Triệu Triệt chiễm chệ bắt chéo chân như quan lớn ngồi trên sofa xem phim, Hoài Diệu Khánh thì đeo kính cúi đầu nhìn máy tính ở bên bàn.

Trông khí sắc của ông không được tốt cho lắm, Hoài Hâm vừa vào cửa đã phát hiện ra, bèn hỏi ông sao thế, Hoài Diệu Khánh chỉ bảo dạo gần đây tăng ca nhiều nên có hơi mệt.

Ông lúc nào cũng thế, bận rộn cả đời, không quen nghỉ ngơi, Hoài Hâm thầm thở dài một hơi, không biết phải nói gì với ông.

Đồ ăn nóng hổi được dọn lên bàn, Triệu Viện Thanh gọi mọi người đến ăn cơm tối. Triệu Triệt giơ chân lên lấy thế bật người dậy, men theo mùi thơm chạy đến, "Ăn cơm thôi!"

Triệu Viện Thanh lườm cậu, "Làm thì như mèo mửa, được cái ăn là giỏi lắm."

Hoài Hâm và Hoài Diệu Khánh ngồi bên cạnh phì cười.

Đây không phải lần đầu tiên cả nhà đồng lòng chỉa họng súng về phía cậu, Triệu Triệt lườm Hoài Hâm một cái, ranh mãnh chuyển chủ đề, "Chị này, sao lâu rồi em không thấy chị về thăm nhà?"

Hoài Hâm cầm chén cơm, điềm tĩnh đáp lời, "Bận việc."

"Thế à?" Triệu Triệt nhìn cô chăm chú vài giây, khoé môi lại nhếch lên, "Sao em thấy giống như chị đang yêu vậy?"

Cậu chàng vừa dứt lời, cả nhà đều đổ dồn ánh mắt lên người cô, ngay cả Hoài Diệu Khánh cũng đặt đũa xuống, nhìn cô đầy nghiền ngẫm.

Dưới những ánh nhìn chằm chằm, Hoài Hâm hắng giọng, "Không có, em dựa vào đâu mà nói thế?"

Triệu Triệt cà lơ phất phơ nói, "Chị cứ trả lời em đi, có phải chị có người yêu rồi đúng không, chị đừng có giả ngu."

"..."

"Dù có người yêu thì cũng có phải chuyện gì to tát đâu." Hoài Hâm lườm cậu, "Chẳng phải em cũng đang yêu sao?"

"Em đây đường đường chính chính yêu đương, quen được một thời gian là đưa về ra mắt ba mẹ ngay." Triệu Triệt liếc xéo cô, "Còn chị thì sao, đến bây giờ cũng chẳng thèm hé lấy nửa lời, đúng là khiến em cực kỳ bất ngờ."

"..."

Cái thằng oắt con này đúng là như đang đi dép trong bụng cô vậy, câu nào câu nấy đều đâm trúng tim đen.

Hoài Diệu Khánh nghe thấy thế cũng hỏi, "Đúng rồi đó Tinh Tinh, anh chàng đó là ai? Sao không thấy con nhắc đến với ba với mẹ con thế?"

Mặt ông hơi nghiêm lại, vẻ kiêu căng trên người Hoài Hâm cũng xìu xuống, cô liếm môi làu bàu, "Chẳng phải vì con thấy ba bận quá sao, con... con chỉ tuỳ tiện tìm một người yêu đương thôi mà."

"Sao lại có thể tuỳ tiện xác nhận một mối quan hệ như thế?" Hoài Diệu Khánh không đồng ý nhìn cô, hỏi, "Cậu ta là ai? Làm sao hai đứa quen nhau?"

"..."

Thật lòng thì Hoài Hâm không muốn nói dối ba mình, nhưng chuyện giữa cô và Úc Thừa quá phức tạp, thế nên cô vẫn còn ỡm ờ không dám nói ra.

Cô chậm rãi lên tiếng, "Là một đàn anh, con gặp anh ấy trong kỳ thực tập hè năm ba, sau này thấy nói chuyện hợp ý nhau nên quyết định tiến tới."

"Quen nhau bao lâu rồi?" Hoài Diệu Khánh hỏi.

"..."

Nếu tính chính thức thì là vào kỳ nghỉ Quốc tế lao động ở Macao.

"Hơn một tháng rồi ạ." Hoài Hâm phồng má, nũng nịu nói, "Vì bọn con mới quen chưa được bao lâu, chưa ổn định nên mới không nói cho mọi người biết thôi."

Sắc mặt Hoài Diệu Khánh lúc này mới dịu lại, Triệu Viện Thanh lên tiếng hoà giải, "Đúng rồi đó, Tinh Tinh làm thế rất đúng, mới quen nhau thì cần phải xem thử có thích hợp hay không đã." Sau đó bà lại lườm Triệu Triệt, "Chị con có chừng mực, con đừng có xen vào."

Hoài Hâm đắc ý hất mặt nhìn cậu chàng, Triệu Triệt bĩu môi, cuối cùng cũng ngoan ngoãn lại.

Phải công nhận một điều, Triệu Viện Thanh nấu ăn rất ngon, Hoài Hâm ăn đến ngon lành, bỗng nghe Hoài Diệu Khánh ồ lên, "Thịt gà này hình như bị cháy rồi hả?"

"Ủa, đâu có." Triệu Viện Thanh cau mày rướn người sang gắp nửa miếng gà trong chén của ông nếm thử, sau đó lắc đầu, "Tôi có thấy gì đâu."

Hoài Hâm cũng gắp một miếng ăn thử, vừa chín tới, rất vừa miệng, "Con cũng thấy bình thường mà."

Hoài Diệu Khánh nhìn hai người, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cười đáp, "Cũng đúng, tay nghề của mẹ con vẫn đỉnh mà."

Bữa cơm trôi qua trong bầu không khí ấm cúng, Hoài Hâm không biết có phải do mình ở bên Úc Thừa lâu rồi nên cũng đã được anh xua tan mọi muộn phiền hay không, tóm lại là bây giờ bất kể làm gì cô cũng đều cảm thấy rất vui vẻ. Ngay cả khi hôm sau là ngày đầu tuần, Hoài Hâm vẫn có thể đến công ty trong trạng thái tràn đầy năng lượng.

Có điều hai ngày nay Úc Thừa không đến công ty, anh và Trương Khả Bân đến trụ sở của Thuỵ Thế gặp Thiệu Trung Sơn, trong quá trình thẩm định còn một số vấn đề chi tiết cần phải thúc đẩy nhanh chóng.

Buổi tối sau khi thương lượng xong, Úc Thừa rời khỏi câu lạc bộ, một chiếc Rolls-Royce dừng ở một góc khuất, cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt trẻ tuổi nhưng lại rất chín chắn xuất hiện, "Cậu Thừa."

Úc Thừa cười nhạt, đáp lại, "Trình Tranh."

Phan Tấn Nhạc giao cho Úc Thừa vài người để làm việc, nhưng suy cho cùng những người đó cũng không thể phục tùng anh hoàn toàn. Nếu Úc Thừa muốn nắm quyền sâu hơn thì cần phải nuôi dưỡng tâm phúc cho riêng mình.

Trình Tranh chính là "cánh tay đắc lực" mà anh đã chọn được. Dựa vào thủ đoạn và năng lực của bản thân đã có thể bước vào ban quản lý cấp cao của tập đoàn gia tộc chỉ trong vài năm ngắn ngủi, nhưng vừa khéo dừng lại ở một điểm giới hạn nào đó, cậu ta không có quá nhiều khúc mắc về lợi ích với các cụ lão làng.

Chim khôn chọn cành mà đậu, quan hệ giữa người với người có đôi khi không chỉ dừng lại ở mỗi quyền thế, tiền tài, địa vị, mà còn dựa vào cái gọi là "cùng chung chí hướng".

Trình Tranh có kinh nghiệm dày dặn về kiểm toán và luật quốc tế gần tám năm ở nước ngoài. Anh ta vẫn luôn tìm hướng đi mới, tìm kiếm sự thay đổi, không cam lòng chỉ làm một con "ốc vít" trên con tàu lớn đã quá cũ kỹ.

Nhân tài như anh ta, nếu có điều kiện bồi dưỡng thì chắc chắn sẽ trở thành một mũi tên sắc bén.

Úc Thừa vừa ngồi vào xe, Trình Tranh báo cáo ngay, "Những chuyện mà anh dặn dò tôi đã làm xong cả rồi. Bây giờ chỉ chờ xem phía cậu tư sẽ có động thái gì."

Thông qua một loạt "hành động" vô tình nào đó, để người ta tuồn tin Cừu Minh Phàm đã đóng vị thế từ sớm đến tai Phan Duệ. Trình Tranh cực kỳ mong chờ vào màn kịch sống động giữa hai anh em bọn họ.

"Làm rất tốt." Thế nhưng sếp lại rất thản nhiên, anh chỉ bình tĩnh nói, "Lát nữa cùng tôi đi gặp người bên bất động sản Tân Mậu."

Tân Mậu là một công ty bất động sản trực thuộc nhà họ Phan, trước đây do Phan Tuyển quản lý, nhưng sau chuyện của khu phức hợp phim trường thì nó đã được giao lại cho Úc Thừa.

Công ty này bình thường phát triển cả hai mảng bất động sản nhà ở và thương mại, trước mắt đang chuẩn bị đấu thầu dự án cải tạo và quy hoạch của chính quyền thành phố. Tổng diện tích xây dựng lên đến 480 nghìn mét vuông, tổng vốn đầu tư gần 1 tỷ, số hộ bị quy hoạch là 1200 hộ, với kế hoạch sẽ xây dựng thành một khu resort.

Khu đất này có vị trí địa lý khá đắc địa, lưng dựa núi, mặt hướng ra sông, giá đất xung quanh khá cao, có tiềm năng phát triển, là một dự án cực kỳ có lợi đối với Tân Mậu. Giám đốc Thượng Gia Tường cực kỳ coi trọng dự án lần này, dạo gần đây ông ta liên tục lôi kéo, móc nối quan hệ, hy vọng có thể chiếm được ưu thế.

"Có điều bên phía chính phủ không chỉ đưa ra mỗi khu đất A này mà còn có cả khu B và khu C khác nữa, lần lượt nằm ở trung tâm thành phố và vùng ngoại ô, tất cả đều là dự án khai thác nhà ở, khu trước thích hợp với cao ốc và nhà phố, khu đất phía sau thì chủ yếu là biệt thự."

Trong phòng họp, Thượng Gia Tường vừa nhìn lên màn hình chiếu vừa phát biểu ý kiến, "Khu đất B thì hơi thường, quá dễ dàng đối với chúng ta, nhưng diện tích phát triển có hạn; Khu đất C lại có vị trí khá đẹp, xung quanh có nguồn tài nguyên giáo dục và y tế, cũng như các tiện ích thương mại như các cửa hàng outlet và trung tâm thương mại, đây cũng là một lựa chọn tốt. Nhưng sau khi xem xét tổng thể, tôi cảm thấy nó không có tiềm lực quy hoạch và cải tạo."

Úc Thừa cong khuỷ tay đỡ lấy cằm, im lặng không nói gì, Trình Tranh lại hỏi, " Sếp Thượng nắm chắc bao nhiêu phần trăm trúng thầu khu đất A?"

Thượng Gia Tường trả lời, "Ngoại trừ chúng ta, còn có hai đối thủ mạnh khác là Vạn Dung và Phổ Thành cũng sẽ tham gia đấu thầu. Vạn Dung chuyên về phát triển thương mại, thế nên tiềm lực kinh tế khá mạnh, rất phù hợp với mô hình khu resort, nhưng họ lại không có kinh nghiệm về cải tạo và quy hoạch; Quy mô của Phổ Thành lại không bằng chúng ta, nếu là khu đất B thì không thành vấn đề, còn khu A và C lại rất khó nói. Tuy nhiên, nếu dựa vào sự chuẩn bị kỹ lưỡng hiện tại của chúng ta thì vẫn có cơ hội nắm phần thắng trong tay."

Mấy năm qua Thượng Gia Tường vẫn luôn rất có chí tiến thủ, thông qua các mối quan hệ của mình mà mua quyền sử dụng đất, đầu tư, phát triển, giành được không ít dự án bất động sản tốt. Anh ta đặt mấy bản kế hoạch đến trước mặt Úc Thừa, sau khi giải thích xong, kính cẩn nói, "Mời Úc tổng đưa ra quyết định cuối cùng."

Trao đổi đến mười hai giờ đêm, Úc Thừa và Trình Tranh một trước một sau rời đi, tài xế lái xe, Trình Tranh ngồi bên ghế phụ hỏi, "Cậu Thừa định về đâu?"

"Về Quỹ Bác Nguyên."

Trên đường đi, Úc Thừa nhắm mắt dưỡng thần, ánh đèn bên ngoài cửa sổ thoáng lướt qua, anh hờ hững cất lời, "Bên phía Bernard sao rồi?"

"Vừa liên lạc thành công." Trình Tranh đáp, "Làm đồng môn mấy năm, anh ta rất sẵn lòng nể mặt tôi, anh cứ yên tâm."

Bernard là chuyên gia thẩm định tài sản nổi tiếng quốc, thường xuyên giúp các đại gia phân tích và định giá trong các giao dịch tài sản quy mô lớn, ví dụ như bất động sản thương mại, khu nghỉ dưỡng, phát triển khu xanh hoá...

"Được, cậu vất vả rồi."

...

Trong một căn biệt thự hẻo lánh ở Hong Kong, người đàn ông trẻ tuổi với gương mặt tuấn tú và phong thái lịch lãm đang đứng bên cạnh cửa sổ sát sàn nói chuyện điện thoại. Mặc cho bóng đêm phủ xuống trước mắt, anh ta thản nhiên lên tiếng, "Được rồi, tôi biết rồi, anh cứ yên tâm."

Vừa buông điện thoại xuống, phía sau lưng bỗng vang lên tiếng sắt leng keng, gã ta quay người lại, mỉm cười ngồi xuống.

"Chẳng phải bảo mày ngoan ngoãn ở trong nhà sao? Sao lại ra đây? Thịt không đủ ăn à?"

Đó là một con chó Dogo cao to với bộ lông trắng như tuyết, hay còn được gọi với cái tên là chó Ngao Argentina, một loại chó săn cực kỳ mạnh mẽ và hung hăng. Nhưng giờ đây, nó lại ngoan ngãon nằm phủ phục bên chân chủ, im lặng chờ được vuốt ve.

Cừu Minh Phàm nhếch môi, đưa tay xoa đầu nó.

Gã ta cụp mắt nhìn một lúc rồi đứng dậy, cầm đồ gắp kẹp một miếng thịt bò sống ném ra xa, bóng dáng màu trắng chạy vụt lên, nháy mắt đã nuốt chửng miếng thịt vào bụng.

"Ngoan quá." Cừu Minh Phàm cất giọng khen ngợi.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh. Căn phòng vốn chìm trong bóng tối, đôi mắt của chú chó Ngao hơi loé sáng, rồi từ từ sẫm lại. Người đàn ông ngồi xuống sofa nhận điện thoại, một nửa cơ thể cũng chìm vào bóng tối.

"Nói đi."

Người đầu bên kia cung kính báo cáo, "Nghe nói cậu hai đã quyết định đấu thầu cải tạo mảnh đất kia. Thượng Gia Tường vốn rất coi trọng dự án đó, cũng nhiều lần chỉ huy đội ngũ ra sức cố gắng, nhất định phải lấy được dự án ấy."

"Thế à." Cừu Minh phàm hơi ngả người về phía sau, khoé môi vẽ lên một đường cong hờ hững, "Mảnh đất kia có giá trị rất lớn, nếu là tôi thì tôi cũng phải giành cho bằng được."

"Anh định tham gia đấu thầu sao?"

Cừu Minh Phàm mỉm cười, "Nếu bố đã cho anh hai cơ hội thể hiện, vậy thì để một mình anh ta đại diện là đủ rồi. Dù sao cũng phải tranh với người ngoài, để người trong nhà đấu đá với nhau cũng chỉ làm trò cười cho thiên hạ."

"Thế ý anh là..."

"Cứ làm theo những gì tôi đã nói trước đó, liên lạc với phía bên kia đi."

Cừu Minh Phàm cụp mắt, hời hợt lần tràng hạt đeo trên tay, "Anh hai hẳn phải biết, nhà họ Phan này không phải là nơi anh ta muốn về là về được."

"Vâng."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv