Bọn họ đọc thư cả một buổi chiều, thời gian còn lại cũng chẳng còn bao nhiêu, tối nay lại có hẹn cùng ăn cơm với ba mẹ Úc, thế nên Hoài Hâm và Úc Thừa chỉ kịp mở đến bức thư thứ hai mươi bốn. Qua những con chữ, Hoài Hâm có thể cảm nhận được sự cô đơn và khổ sở của anh trong quãng thời gian du học ở nơi đất khách quê người, nhưng cô cũng đã được nhìn thấy một khía cạnh lạc quan và đầy sức trẻ của anh.
Hai người ngồi trên giường, vừa đọc thư vừa cười đùa với nhau.
Úc Thừa ôm lấy Hoài Hâm từ phía sau, âu yếm cọ cằm mình lên cổ cô, ngăn không để cho cô đọc thành tiếng những câu văn non nớt lại dạt dào tình cảm kia. Trái tim Hoài Hâm ngứa râm ran vì hơi thở trầm thấp gợi cảm của anh, nhưng cô vẫn cố giơ cao lá thư.
"Con tin mọi sự cố gắng đều sẽ được đền đáp, cũng giống như con luôn tin rằng sau cơn mưa trời lại sáng, cầu vồng sẽ xuất hiện, tầm thường hay xuất chúng đều do bản thân mình định nghĩa, không sợ bàn ra tán vào, cũng chẳng bận tâm ánh mắt thế tục..."
Úc Thừa nắm lấy cổ tay cô, vừa cù nhẹ vào chỗ nhạy cảm trên hõm Venus của cô vừa giả vờ xụ mặt, "Cái con bé này, không được đọc nữa."
Hoài Hâm bật cười khanh khách, đặt lá thư sang một bên rồi bắt đầu tìm chỗ trốn, nào ngờ lại bị anh chụp lấy mắt cá chân rồi kéo mạnh về. Anh nắm chặt bờ vai cô, không nói không rằng hôn lên môi cô.
Hoài Hâm vẫn chưa thôi cười, vừa bật cười khúc khích vừa ôm hôn anh, hoàn toàn không nhận ra mình đang ở thế yếu. Mái tóc đen nhánh của Úc Thừa loà xoà trước trán, đôi mắt sâu hun hút nhìn cô chăm chú, ánh lên ý cười vừa bất lực lại vừa cưng chiều, khiến người ta mê mẩn chìm đắm.
Nụ hôn của bọn họ như đang ve vãn âu yếm nhau, lúc vô tình lại ngã xuống chỗ để chồng thư đã xem qua và những lá thư vẫn còn niêm phong, bao công sức sắp xếp lại theo dòng thời gian cũng vì thế mà đi tong.
Nhưng lại chẳng có ai thèm bận tâm, Úc Thừa hôn lên đôi gò má của Hoài Hâm, hôn lên vành tóc mai của cô, hôn lên bờ vai mịn màng của cô. Hôm nay cô mặc một chiếc áo lót màu tím nhạt cực kỳ xinh đẹp, dây áo trên vai không biết đã trượt xuống từ khi nào.
Mái tóc đen dài bung xoã, sợi tóc mềm mượt óng ả rơi xuống giường, đôi mắt long lanh ánh nước hấp háy nhìn anh, gương mặt cô phơn phớt một màu hồng nhạt.
Cô ngại ngùng nhướng đuôi mắt, thở hổn hển chào thua, "Chẳng... chẳng phải lát nữa còn đi ăn sao..."
Hàng mày Úc Thừa hơi nhướng lên, anh lại véo nhẹ một cái vào eo cô như muốn trừng phạt, trận chiến này mới dần được hạ màn.
Úc Thừa đã báo trước với viện trưởng Khâu, xin phép để Hầu Tố Hinh được xuất viện một thời gian.
Anh và Hoài Hâm thay đồ tươm tất, đúng sáu giờ đến đón mẹ quay về nhà họ Úc.
Căn nhà không lớn lắm, nhưng có thể xem là khá giả so với mặt bằng chung trên phố, nếu chỉ có hai người sống thì khá rộng rãi. Thế nhưng, sau khi Hầu Tố Hinh nằm viện, một mình Úc Vệ Đông sống trong căn nhà này cũng hơi quạnh quẽ.
Theo miêu tả của Úc Thừa, Hoài Hâm có thể mường tượng ra dáng vẻ căn nhà trước đây mà gia đình bọn họ từng ở, gian bếp thiết kế nửa mở thông với phòng khách, ba người vào cùng một lúc thì khó di chuyển. Buổi tối anh ngủ trên ghế bố cạnh giường ngủ của ba mẹ, mỗi lần trở mình đều có thể nghe rõ tiếng kẽo kẹt từ khung sắt sập sệ lâu năm vang lên.
Sắc mặt của Hầu Tố Hinh hôm nay khá tươi, giống như khi nhìn thấy bọn họ ngày hôm qua, ngoại trừ việc không nhớ tên mấy món đồ mỗi khi nhắc đến chúng thì bà vẫn nói chuyện rất lưu loát.
Úc Vệ Đông đích thân xuống bếp làm bữa tối cho cả nhà, nào là cá quế chiên xù, gà hấp lá sen, bắp cải xào giấm, cồi sò điệp xào hẹ, gà hầm đậu hũ sợi... sắc, hương, vị đều có đủ, món ăn trên bàn cực kỳ phong phú.
Hoài Hâm vừa gắp đồ ăn mời người lớn trước vừa cẩn thận nếm thử rồi luôn miệng khen không dứt, dỗ hai cụ vui ra mặt, ngay cả ba Úc xưa nay vốn nghiêm túc ít nói cũng tươi tắn hơn mọi ngày, còn xới cơm thêm cho Úc Thừa ngồi bên cạnh ông.
Hoài Hâm lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông, tuy anh đã che giấu cảm xúc của bản thân rất tốt, nhưng cô để ý đuôi mắt anh vẫn luôn nhếch lên.
Bữa cơm trôi qua trong bầu không khí ấm cúng và hoà thuận, Hoài Hâm không nhớ lần ăn cơm cùng ba mẹ gần đây nhất là khi nào, cô cố gắng níu kéo sự dịu dàng này lâu thêm một chút, trong lòng chợt dâng lên nỗi niềm xúc động, cô vội cúi đầu húp hai muỗng canh.
Bàn tay đặt trên bàn bỗng được nắm chặt lấy, Hoài Hâm ngẩng đầu, bắt gặp Úc Thừa nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, lòng bàn tay khẽ khàng vuốt ve mu bàn tay của cô, tựa như đang dịu dàng an ủi.
Hoài Hâm ngẩn người, trái tim vì thế mà trở nên nhẹ nhàng hơn, bên khoé môi hiện lên ý cười, cô bắt đầu trò chuyện với ba mẹ Úc.
"Tiểu Hâm năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Tránh cho các cụ phê bình Úc Thừa, Hoài Hâm cố tình khai gian tuổi mình lớn hơn một chút, "Hai mươi bốn ạ."
Còn chuyện quen nhau thế nào, cô cười đầy ngọt ngào, "Bọn con làm chung với nhau ạ."
Úc Vệ Đông hơi ngập ngừng, "Bên công ty có ý kiến gì không?"
Hoài Hâm thích thú nhìn sang Úc Thừa, hấp háy đôi mắt, "Chắc là không đâu ạ, anh ấy là sếp, không ai dám ý kiến gì."
Người đàn ông nhướng mày đầy ý vị, nhưng anh lại không nói gì.
Tuy Hầu Tố Hinh và Úc Vệ Đông ngại không hỏi thẳng, nhưng Hoài Hâm biết thật ra bọn họ cũng rất muốn biết thêm chi tiết quan hệ giữa cô và anh thế nào, vừa khéo cô lại là một người rất biết kể chuyện, thế là vui vẻ kể lại chuyện tình từ lần đầu gặp nhau đến khi hiểu nhau rồi lại yêu nhau của hai người một cách sinh động.
"Hôm ấy đúng lúc tuyết rơi trắng cả trời, con phóng tầm mắt ra xa nhưng chỉ thấy con đường phía trước rộng mênh mông không có điểm cuối, núi thì vừa dốc vừa cao, lại chẳng có ai đồng hành cùng, sau đó con lại bị thiếu oxi mà bắt đầu cảm thấy khó thở. Khi ấy con hoảng lắm, kết quả trong lúc bất cẩn nên bị hụt chân..."
"Ui cha!" Hai cụ cau mày, hoảng sợ kêu lên.
"Cả người con đột nhiên mất thăng bằng, bên cạnh lại là vách núi, ngay lúc ấy con cứ nghĩ mình sẽ rơi xuống." Hoài Hâm nhìn sang Úc Thừa, ánh mắt lấp lánh, khẽ cười nói, "Sau đó, anh ấy bất ngờ xuất hiện."
Hàng mi Úc Thừa khẽ chớp, anh đặt tay phủ lên mu bàn tay cô. Hoài Hâm vẫn nhìn anh, lém lỉnh nghiêng nghiêng đầu, rồi cất giọng đong đầy tình cảm, "Con nghĩ, có lẽ con đã yêu anh ấy vào giây phút ấy."
"..."
Ngón tay thon dài với những đốt ngón tay rõ ràng hơi siết chặt, đôi mắt đen láy càng sẫm lại, anh nhìn cô chăm chú với ánh mắt không sao đoán rõ cảm xúc.
Mà cái cô nhóc này lại còn dám mạnh mồm thêm mắm dặm muối, "Trong cơn bão tuyết hung tợn, cái ôm của A Thừa đã mang đến cho con một cảm giác cực kỳ an toàn, con nghĩ anh ấy chính là vị anh hùng cái thế, đạp mây ngũ sắc đến đón con..."
Hơi thở Úc Thừa dần trở nên nặng nề, anh nhắm mắt lại, "Tiểu Hâm."
Ba mẹ Úc nghe đến mê mẩn, Hoài Hâm chẳng thèm để ý đến anh, trái lại nhoài người sang, hỏi anh bằng giọng điệu vô cùng tự nhiên, "Thế còn anh? Anh ơi, anh yêu em từ khi nào vậy?"
Dường như mọi điều cấm kỵ đã bị phá bỏ ngay tại nơi này, cô bỗng nhắc đến cái từ nhạy cảm mà bình thường bọn họ không bao giờ đề cập đến, lớn gan đến bất ngờ.
Ánh mắt Úc Thừa sẫm lại, nhìn cô chăm chú, nhất thời không lên tiếng.
Hoài Hâm mỉm cười nhìn anh một lúc lâu, điềm tĩnh, kiên nhẫn, cô vốn không trông mong có thể nhận được đáp án bùi tai nào từ anh, nhưng cô vẫn muốn khiêu khích, không muốn nhận lấy mấy câu trả lời qua quýt của anh.
Người đàn ông bỗng lên tiếng, "Không thể xác định rõ thời gian cụ thể."
Hoài Hâm ngẩn người.
"Đó là một sự thay đổi trong vô thức."
Úc Thừa bình thản đáp, "Anh dần dần nhận ra, lúc ăn tối sẽ nhớ đến em, khi xem phim lại mong có em ngồi bên cạnh, khi đi qua hành lang, anh sẽ vô thức nhìn sang chỗ ngồi của em, mỗi khi tan làm anh đều muốn được cùng em bước vào cùng một thang máy." Anh hơi dừng lại, bàn tay mạnh mẽ phủ xuống tay cô, "Không biết từ khi nào, trong mắt anh chỉ nhìn thấy mỗi mình em."
Úc Thừa có đôi mắt hoa đào đen lay láy, mỗi khi anh nhìn chăm chú vào một ai đó đều toát lên vẻ đa tình, tựa như màn đêm ẩm ướt đầy bí ẩn, như đầm sâu không thấy đáy.
Trái tim Hoài Hâm bỗng nhiên hẫng mất một nhịp, rồi bắt đầu tăng tốc liên hồi.
Cô biết anh không nói thật, cũng giống như cô lúc nãy, trong lời kể pha thêm chút gia vị nghệ thuật, chủ yếu là để hai người lớn yên lòng.
Nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác rung động.
Tựa như anh yêu cô không còn thuốc chữa vậy.
-- Nhưng anh thậm chí còn chẳng hề nói ra cái từ ấy.
Tên đàn ông tồi này, buông lời tâm tình cũng quá là nghệ, diễn xuất đúng là đỉnh của đỉnh. Hoài Hâm hơi hối hận khi cùng anh chơi trò này, nhưng xưa nay cô luôn hiểu một điều, làm sai thì phải dũng cảm nhận lỗi, sau khi nhận thua, cô nhanh chóng nhoài người đến gần, ngượng nghịu hôn một cái lên mặt anh.
Úc Thừa cụp mắt, chờ đến khi Hoài Hâm lùi lại, anh cũng dịu dàng nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Ba mẹ Úc vô cùng vui mừng, từ những chi tiết nhỏ cũng đã nhận ra tình cảm hai đứa nhỏ rất thắm thiết. Qua bao nhiêu năm, con trai nhà họ cuối cùng cũng đã tìm được cô gái của lòng mình, bọn họ vui không tả xiết, mọi lo lắng cũng dần tan biến.
Hôm nay đã là chủ nhật, ăn cơm tối xong bọn họ nán lại chơi thêm một lúc, nhưng cuối cùng vẫn phải trở về Bắc Kinh.
Tranh thủ còn chút thời gian, Hầu Tố Hinh vui vẻ đề nghị, "Tiểu Hâm à, bác cho con xem ảnh hồi bé của A Trình nhé?"
Hồi xưa hay có phong trào chụp ảnh làm thành album, không ngờ lại nhận được phúc lợi bất ngờ này, Hoài Hâm nhảy nhót reo lên, "Được, được ạ!"
Cô đoán mấy tấm ảnh đó chắc hẳn cũng sẽ mang lại vô vàn bất ngờ giống như những bức thư kia, Úc Thừa lườm cô một cái, vẻ mặt đầy bất lực.
Thế là Hầu Tố Hinh chỉ huy Úc Vệ Đông lấy cái hộp sắt đặt trên chỗ cao nhất của ngăn tủ xuống. Khi bà nói đúng chính xác vị trí đặt album ảnh, Hoài Hâm nhận ra mấy ngón tay của Úc Thừa cũng siết chặt lại.
Đúng là thần kỳ, Hầu Tố Hinh đã quên đi rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện trên bàn cơm vừa rồi. Bà chẳng thể nhớ nổi tên của mấy món ăn khi nãy, còn nói sai rất nhiều chuyện, nhưng tất cả những chuyện có liên quan đến Úc Thừa, gần như đều được bà giữ gìn cực kỳ cẩn thận trong trí nhớ của mình.
Hoài Hâm bước sang, lẳng lặng nắm tay Úc Thừa. Anh rủ hàng mi, dùng sức nắm chặt lấy tay cô.
Hoài Hâm đã cầm được cuốn album ảnh kia như ý muốn, đó là tất cả ảnh kỷ niệm bắt đầu từ năm sáu tuổi đến năm mười bốn tuổi của Úc Thừa, được Hầu Tố Hinh và Úc Vệ Đông sắp xếp và phân loại kỹ càng.
Vừa lật qua trang bìa, cô đã thấy ảnh của Hầu Tố Hinh và Úc Thừa chụp chung. Đó là khi vừa mới rời khỏi cô nhi viện, bà đã nhờ một cô trong đó chụp giúp.
Khi ấy Hầu Tố Hinh là một người phụ nữ dịu dàng, tuy là ảnh trắng đen, nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặt tươi cười của bà, khoé môi hơi nhếch lên vẽ ra một lúm đồng tiền xinh xắn bên má. Mà bé trai được bà nắm tay, đôi môi mím chặt nhìn thẳng vào ống kính, không cười.
Mặc dù trông cậu hơi tránh né, nhưng tổng thể khá ổn, Hoài Hâm cong môi khẽ vuốt ve tấm ảnh, cũng không quay đầu xem thử vẻ mặt Úc Thừa hiện tại thế nào, cô lại tiếp tục lật sang một trang khác.
Nhảy thẳng sang thời điểm anh bảy tuổi, vẫn là ảnh trắng đen, chỉ có vài ba tấm, có tấm là ảnh chụp một mình Úc Thừa, có tấm chụp chung với Hầu Tố Hinh.
"Hồi nhỏ A Trình nó không thích chụp ảnh." Hầu Tố Hinh cẩn thận nhìn Úc Thừa, sau đó lại mỉm cười, "Nhưng sau này thì đỡ rồi."
Đến tám tuổi thì bắt đầu có ảnh màu, số ảnh chụp cũng nhiều hơn.
Có ảnh chụp lại cảnh anh và các bạn cùng lớp nhảy dây tập thể trong đại hội thể thao của trường, có ảnh khi anh nhận giấy khen học sinh ba tốt, và cả ảnh kỷ niệm cả gia đình ra ngoại thành dã ngoại.
Dưới sự che chở cẩn thận của Úc Vệ Đông và Hầu Tố Hinh, tính cách Úc Thừa càng lúc càng trở nên sáng sủa, số lần mỉm cười nhìn vào ống kính ngày một nhiều hơn. Chàng trai khẽ cong đôi mắt như viên ngọc kia, ánh mắt vừa đơn thuần vừa trong trẻo.
Từ chín tuổi đến mười hai tuổi, anh cũng trở nên bảnh trai hơn, đến khi lên cấp hai, anh đã trở thành một chàng thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời.
"A Thừa nhà mình đẹp trai quá." Hoài Hâm không nhịn được thốt lên, lúc này cô mới đánh mắt nhìn sang Úc Thừa, đuôi mắt nhướng lên, "Khi ấy nếu gặp được anh, có lẽ em sẽ đưa thư tình cho anh ngay tại chỗ luôn ấy."
Đôi mắt đen láy của Úc Thừa hơi rủ xuống, anh không ừ hử gì, một lúc sau mới đưa tay véo mặt cô, đôi môi khẽ cong lên.
Hầu Tố Hinh ngồi bên cạnh lật album loáng thoáng cất giọng cảm thán, "Thời gian thắm thoắt thoi đưa, mới đây mà A Trình đã lớn thế rồi."
"Nhớ năm xưa lúc bác dẫn nó về nhà, nó chỉ bé từng này thôi." Bà ướm độ cao, rồi lại nhìn sang Úc Thừa, nơi khoé mắt hiện lên vài vết chân chim, "Còn bây giờ thì mẹ phải ngước lên mới nhìn thấy con đấy."
Hầu Tố Hinh vươn tay như muốn chạm vào mặt anh. Úc Thừa hơi khom người, dịu dàng áp cằm lên lòng bàn tay thô ráp của bà.
"Con vẫn mãi là con của mẹ." Anh ngoan ngoãn thì thầm.
Như thể có những gợn sóng đang lẳng lặng lan ra từ một nơi nào đó, hốc mắt Hoài Hâm ngân ngấn nước, cô mỉm cười nhìn hai mẹ con bọn họ, cảm thấy ở một góc nào đó trong tim đã được xoa dịu, vô cùng ấm áp.
Hoài Hâm mấp máy đôi môi, khẽ nói, "Bác gái ơi, chi bằng bác mang theo album ảnh này đến viện điều dưỡng nhé. Trong đây có biết bao hồi ức quan trọng, hãy để nó bầu bạn với bác khi chúng con không thể ở bên bác nhé."
Hầu Tố Hinh hơi run lên, mỉm cười gật đầu, "Được."
Bà không nhận ra suy nghĩ của Hoài Hâm, nhưng Úc Thừa lại hiểu.
Thật ra anh biết rằng, mẹ mình vẫn đang cố gắng để không quên đi bọn họ.
Trong viện điều dưỡng có cung cấp bữa ăn hàng ngày, nhưng bà vẫn muốn Úc Vệ Đông dỡ cơm cho mình, trong điện thoại vẫn lưu hình của bọn họ, thỉnh thoảng bà lại lấy ra ngắm, trong những lúc không được khoẻ, tinh thần không còn minh mẫn, bà sẽ bảo Úc Vệ Đông kể lại chuyện ngày xưa, từ khi bắt đầu nhận nuôi Úc Thừa cho đến bây giờ.
Trời cũng không còn sớm.
"Mẹ ơi, tụi con về đây, mẹ và ba giữ gìn sức khoẻ nhé." Hai người ôm Hầu Tố Hinh thật lâu, đi cùng Úc Vệ Đông đưa bà về lại viện điều dưỡng.
Khép cửa phòng rồi bước ra ngoài, vẻ mặt Úc Vệ Đông vẫn còn hoảng hốt, "Lâu lắm rồi ba mới thấy mẹ con vui như thế."
Ông vỗ vai Úc Thừa, nhếch môi như muốn mở miệng nhưng có vẻ hơi khó nói. Hoài Hâm thấy thế bèn mở lời, "Bác trai ơi, con xin phép xuống lầu đi dạo..."
"Không cần đâu Tiểu Hâm." Úc Vệ Đông ngăn cô lại, quay đầu nhìn Úc Thừa, một lúc lâu sau ông mới lên tiếng, "Không có gì cả, bác chỉ muốn nói một tiếng xin lỗi A Trình thôi."
"..."
"Vì chuyện của nhà họ Phan mà bác giận lây sang nó, nhưng bác vẫn luôn biết nó là một đứa trẻ ngoan." Úc Vệ Đông nhìn sâu vào mắt anh, "Đã bao nhiêu năm nay, con đã phải chịu ấm ức rồi, con trai của ba."
Yết hầu Úc Thừa hơi dịch chuyển, lẳng lặng nhìn ba mình. Úc Vệ Đông dang tay về phía anh, trong khoảnh khắc hai cha con ôm nhau, mọi gút mắc trong suốt bao năm qua cuối cùng cũng đã tiêu tan.
Hoài Hâm quay đầu sang chỗ khác lau nước mắt, cô thật lòng thấy mừng thay cho anh. Mọi thứ dường như đang phát triển theo hướng tốt nhất, dù gút mắc ấy có sâu thế nào đi chăng nữa thì cũng không ngăn được sự chảy trôi của thời gian, càng không ngăn được tình cảm chân thành nhất.
Úc Vệ Đông nói rất nhiều với Úc Thừa, cuối cùng, ông nhìn về phía Hoài Hâm rồi nói, "Đó là một cô gái tốt, con phải biết quý trọng đấy."
Úc Thừa gật đầu, thấp giọng đáp, "Con biết ạ."
Anh nắm tay dắt cô rời khỏi viện điều dưỡng, sắc trời cũng không còn sớm, không ngờ ở bãi cỏ trước viện lại có hai đứa bé mượn ánh đèn đường màu cam để đá bóng.
Mấy người lớn ngồi trên băng ghế dài bên cạnh trò chuyện với nhau, Hoài Hâm nhìn lướt qua khung cảnh ấm áp trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ đều chẳng còn quan trọng.
Đời người chắc chắn sẽ phải trải qua một vài chuyện không như ý muốn, hay sinh ly tử biệt, nhưng chỉ cần ta không ngừng đuổi theo một chú "Cá lớn" mà mình mãi không bắt được ở trong giấc mơ, rồi chúng ta sẽ thấy rằng cuộc sống này không hề uổng phí.
Nắm chặt tay người mình yêu, cố gắng sống thật tốt, đó mới là điều quan trọng nhất.
Úc Thừa bất chợt ngừng lại, anh cầm lấy hai tay Hoài Hâm, ánh mắt nhìn cô vô cùng chăm chú, "Hoài Hâm à."
"Dạ?" Cô khó hiểu ngẩng đầu lên.
Úc Thừa dường như suy tư hồi lâu, nhưng lại không nói gì. Anh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, hơi cúi đầu, cẩn thận lướt một vòng quanh môi cô, hơi thở ấm nóng phả xuống, anh dịu dàng hôn cô.
Chỉ có ánh sáng ấm áp toả ra từ ngọn đèn đường, Hoài Hâm nhắm mắt lại, dung túng cho hành động nhất thời xúc động này của mình. Úc Thừa ôm chặt lấy cô, môi lưỡi càng lúc càng quấn quýt không rời.
Ở thị trấn nhỏ này, bọn họ mặc định mọi cảm xúc đều là "chân thành". Giờ đây cũng chẳng cần phải phân biệt rõ ràng đâu là thật lòng đâu là giả dối.
Sau khi nụ hôn lưu luyến kết thúc, Úc Thừa hơi khom người, tì trán mình lên trán cô, giọng anh khản đặc, "Em đã hứa rằng sẽ mãi ở bên anh."
"..."
"Không cho phép em nuốt lời."
*** Tác giả:
Sau đó sẽ mở phó bản đấu đá gia tộc!
*** Jeongie:
Chương này làm mà cứ rưng rưng nước mắt. TT TT
Ầy, tôi chợt phát hiện ra, Wattpad lâu lâu nuốt vài đoạn văn của tôi. TT^TT. May là hôm nay lướt xuống kiểm tra lại trước khi đăng đấy. =.=