Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 66



Hoài Hâm, "..."

Mặt cô đỏ lựng, vờ quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

A a a a a a! Cái tên lưu manh này! Cái đồ đáng ghét này, mấy lời đó mà anh cũng dám nói!!

Hoài Hâm vừa bực bội vừa xấu hổ nhìn chằm chằm phong cảnh đang vùn vụt lướt qua ô cửa sổ, chẳng thèm để ý đến anh nữa.

Người đàn ông khẽ bật cười, sau đó anh mở laptop lên, bắt đầu tập trung kiểm tra lại các điều khoản trên hợp đồng.

Theo lý thuyết thì quãng đường từ công ty đến Hảo Thời Gia không xa, Hoài Hâm mở map lên xem, bấy giờ mới phát hiện ra lộ trình không đúng.

Cô hơi ngẩng đầu, thắc mắc, "Chúng ta đang đi..."

Chưa kịp nói hết câu, điện thoại của Úc Thừa lại vang lên.

Cô vội giữ im lặng, nhìn anh nhận điện thoại, đáp lại vài tiếng ngắn gọn.

Đây là cuộc gọi từ Hảo Thời Gia, thế nên anh không hề kiêng kỵ mà mở hẳn loa ngoài, Hoài Hâm nghe thấy tiếng Hoàng tổng xin lỗi từ đầu bên kia truyền đến, "Thành thật xin lỗi Thừa tổng, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, chúng tôi quyết định sẽ ký Term Sheet với Hoành Đạt..."

Lòng Hoài Hâm lại đánh thịch một cái, vội vàng nhìn về phía Úc Thừa.

Anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, như mặt hồ không chút gợn sóng, "Thế à, tôi có thể mạo muội hỏi Hoàng tổng một câu được không? Bên phía Hoành Đạt đã báo giá bao nhiêu?"

Hợp tác không thành công đơn giản là vì mức giá đưa ra không phù hợp.

Ban đầu hai bên đã hẹn nhau sau kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5 sẽ ký TS, có lẽ trong lòng Hoàng tổng cũng thấy áy náy, sau khi do dự một lúc, ông ta bèn nói một con số ước chừng. Tuy hơi giả tạo, nhưng ít nhiều cũng khiến người ta tự hiểu trong lòng, "phần thưởng"* 20%, xem ra Hoành Đạt nhất định phải lấy cho bằng được hợp đồng lần này.

* Phần thưởng hay phần bù (Premium) là lợi tức thu được từ việc bán hàng hóa dịch vụ, cổ phiếu, trái phiếu, ngoại tệ cao hơn giá mua.

"Được, tôi biết rồi." Úc Thừa vẫn giữ giọng ôn hoà, "Rất tiếc vì lần hợp tác bất thành này, hy vọng lần sau vẫn có thể hợp tác với ông."

"Vâng, đương nhiên rồi!" Hoàng tổng vội vàng đáp lại, "Năng lực của Úc tổng thế nào mọi người đều biết cả, chúng tôi cũng rất muốn nhận được sự ủng hộ từ Bác Nguyên."

Cuộc gọi kết thúc, trong xe trở lại trạng thái yên tĩnh.

Hoài Hâm cắn môi, không biết có nên nói vài lời để an ủi anh hay không.

Dự án gần tới tay lại bị người khác nẫng tay trên, đây là chuyện thường gặp trong giới đầu tư, nhưng trong mắt cô, Úc Thừa là người toàn năng, và dường như anh chưa từng thất bại lần nào, thế nên gặp chuyện này cô cũng thấy khó chịu.

Trông dáng vẻ ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi của cô nhóc, Úc Thừa nhìn Hoài Hâm chăm chú vài giây, bỗng nhiên bật cười thành tiếng.

"Em lo lắm à?" Anh nhếch môi, thấp giọng hỏi.

"Dạ..." Hoài Hâm bứt rứt gật đầu.

Đôi mắt Úc Thừa hơi cong lên, anh lấy bản hợp đồng bên trong tệp đựng hồ sơ ra, đưa cho cô, "Em xem đi."

Hoài Hâm sững sờ, ngay sau đó đưa tay nhận lấy, ánh mắt rơi xuống mặt giấy.

[Bản điều khoản đầu tư giữa Công ty Khoa học Kỹ thuật Phong Thú Bắc Kinh và Quỹ đầu tư Bác Nguyên], ngay từ đầu vốn đã không phải là Hảo Thời Gia!

Cô ngẩng đầu nhìn ra con đường đang lướt đi bên ngoài cửa sổ, bỗng giật mình, đây không phải là đường đến Hảo Thời Gia.

"Anh đã sớm biết bọn họ sẽ lật kèo ư?" Hoài Hâm hỏi bằng giọng không thể tin nổi.

"Ừ." Úc Thừa gật đầu, "Dạo gần đây Hoành Đạt đánh trống khua chiêng rất lớn, Quan Lâm Sơn gần như đã tập trung vào đường đua tiêu thụ. Bọn họ từng tiếp xúc với Hảo Thời Gia, nhưng không thể theo đến vòng C, lần này bọn họ chắc chắn sẽ không để bỏ lỡ lần nữa. Quy mô của bọn họ hơi nhỏ, cần phải lấy được vài dự án lớn để nâng cao vị thế."

Hoài Hâm ngơ ngác đáp lại.

"Nhưng đối với chúng ta thì dự án này không mấy quan trọng." Úc Thừa phân tích cặn kẽ, "Điều quan trọng trong đầu tư là tỉ lệ hoàn vốn. Hảo Thời Gia đúng là một trong những công ty hàng đầu về điện gia dụng trong nước, nhưng mức trần chỉ có hạn."

"Trong tình hình khan hiếm nguồn cung ứng chip, thì việc ra mắt sản phẩm "cost-effective" và educate thị trường** vẫn cần phải có thời gian, bên cạnh đó, chiến lược mở rộng thị trường nước ngoài vẫn chưa được xác định. Ngoài ra, kịch bản ứng dụng theo chiều ngang cũng cần được mở rộng. Nếu chỉ tập trung vào người tiêu dùng thì không thể gánh nổi tốc độ tăng trưởng 20% mỗi năm được."

* Cost-effective: chỉ một sản phẩm, dịch vụ hoặc quy trình mà mang lại giá trị tốt đối với số tiền đã chi trả.

** Educate thị trường: là chiến lược cung cấp kiến thức cho khách hàng tiềm năng về các đề tài hoặc lĩnh vực cụ thể.

Úc Thừa tổng kết, "Hảo Thời Gia đúng là một dự án có lợi, nhưng không đáng để chúng ta dồn hết tâm huyết vào đó."

Thế nên anh chọn từ bỏ.

Hoặc có thể nói là, anh đã chơi kế giương đông kích tây.

Để Hoành Đạt nghĩ rằng bọn họ sẽ tham gia đấu thầu, nhờ thế mà bên đó sẽ cắn răng báo giá cao hơn, dồn hết tinh lực vào bên này, trái lại sẽ không còn thời gian để mắt đến những dự án có tiềm năng khác.

Hoá ra dự án mà Úc Thừa thật sự muốn có lại là một dự án tiềm năng khác, chính là công ty điện tử tiêu dùng VR Phong Thú.

Hoài Hâm ngắm nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của anh, không biết phải nói sao cho phải. Trái tim cô như đang nhảy nhót trong lồng ngực, không biết bị thứ gì lây nhiễm mà mãi một lúc lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Anh lúc nào cũng như thế, giỏi bày mưu tính kế, điềm tĩnh, ung dung, nhưng lại có thể kiểm soát mọi thứ trong tay.

Thâm sâu khó lường, anh chưa từng thể hiện ra bên ngoài rằng mình muốn cái gì, càng khiến người ta không thể đoán ra.

Lồng ngực Hoài Hâm như căng lên, tiếng trống ngực càng lúc càng rõ ràng.

-- Đây cũng là điều khiến cô si mê anh. Cái cảm giác lạnh lùng xa cách ấy khiến người ta không nhìn thấu, cũng chẳng thể với tới ấy trở thành một chất xúc tác thần bí hấp dẫn cô, khiến cô tò mò rồi say mê anh, càng muốn tìm hiểu sâu thêm.

Lúc rời khỏi Phong Thú thì đã năm giờ chiều, sau khi điều khoản độc quyền được ký kết, mọi chuyện gần như đã đi đến hồi kết. Vừa nãy ở trong trụ sở Phong Thú, cô đã được trải nghiệm trò chơi thực tế ảo của bọn họ, bây giờ quay lại với khung cảnh trời xanh mây trắng đẹp đẽ trước mắt, Hoài Hâm bỗng cảm thấy không mấy chân thật.

Như vừa trải qua một trận chiến không khói súng, bọn họ đã chiến thắng một cách huy hoàng, lòng Hoài Hâm xúc động khôn nguôi.

Đám mây trắng ngần lãng đãng trôi đi theo làn gió, dung mạo người đàn ông anh tuấn sắc nét như tranh vẽ, Hoài Hâm lẳng lặng nhìn anh, biết rằng mình sẽ khó có thể quên đi hình ảnh trước mắt này.

Không hiểu sao cô lại thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn.

Tương lai hẳn sẽ còn rất nhiều biến cố và trắc trở, nhưng vào giây phút này đây, cô chỉ muốn nắm lấy tay anh thật chặt.

...

Ký hợp đồng xong, hai người trở về công ty, làm việc đến tám, chín giờ tối, Hoài Hâm nhận được tin nhắn Wechat của Úc Thừa, [Về nhà?]

Đọc đến từ này khiến cô mỉm cười ngay lập tức, cô trả lời, [Dạ được ~]

Hai người vẫn một trước một sau ra vào thang máy, đến khi bước vào khu chung cư, Úc Thừa mới ôm cô vào lòng, thân thiết đặt lên trán cô một nụ hôn.

Phải giữ khoảng cách cả một ngày trời, nên ngay khi bước vào thang máy, Hoài Hâm không nhịn được nữa, kiễng chân lên ôm choàng lấy cổ anh.

Úc Thừa thuận thế đưa tay giữ chặt eo cô, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại kia.

Anh cắn nhẹ lên đầu lưỡi cô, răng môi quyến luyến, xâm nhập vài giây rồi lại rút lui. Nụ hôn của anh chẳng mấy dịu dàng, cả người Hoài Hâm bị anh đè nặng nên phải ngửa về sau, chỉ có thể dồn sức xuống eo.

Thang máy vang lên một tiếng "ting", Hoài Hâm giật mình, vội vàng đẩy anh ra rồi lùi vào trong góc. Cô vừa đứng ngay ngắn liền trông thấy một cô gái ăn mặc sang trọng bước vào, im lặng đứng giữa hai người.

Hoài Hâm không dám hít thở mạnh, cô cắn môi, cố gắng kìm nén lồng ngực đang phập phồng lên xuống, hít thở thật khẽ để lấy lại bình tĩnh.

Khoảnh khắc lơ đãng ngẩng đầu, cô bắt gặp ánh mắt nhìn mình đăm đắm của người đàn ông, quả táo Adam của anh hơi dịch chuyển, anh giơ tay lên, thong thả lau sạch vết son cô để lại bên khoé môi mình.

Cô giấu đầu lòi đuôi che môi lại, quay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn anh nữa.

Không biết qua bao lâu, cô gái kia cuối cùng cũng bước ra thang máy. Từ tầng này lên tầng nhà bọn họ rất gần, đoán chừng sẽ không còn người nào vào nữa, Hoài Hâm mới dần bình tĩnh lại.

Thang máy dừng lại, cánh cửa mở về phía hai bên, Hoài Hâm nhấc dây quai balo lên, giẫm lên đôi cao gót bước ra ngoài.

Khu nhà này được thiết kế theo kiểu một tầng gồm bốn căn hộ, nhà cô và Úc Thừa ở cùng một phía. Đi chưa được vài bước, sau lưng cô chợt truyền đến tiếng giày da giẫm lên sàn đá cẩm thạch, dàn đèn cảm ứng bất chợt sáng bừng lên.

Ngay sau đó, một đôi tay mạnh mẽ từ phía sau vươn tới ôm lấy cô, Hoài Hâm vừa xoay người đã bị anh áp lên tường.

Bọn họ quấn lấy nhau từ ngoài hành lang đến trước cửa nhà, hoàn toàn không cần phải tra chìa khoá, Úc Thừa chỉ cần đặt ngón tay lên ổ khoá là đã có thể mở cửa. Hoài Hâm lảo đảo bị anh đẩy vào trong nhà, túi xách rơi xuống đất, Úc Thừa bế cô ngồi lên tủ giày rồi tiếp tục nụ hôn sâu.

Dưỡng khí bị cướp đoạt, cả người Hoài Hâm mềm nhũn ngã vào lòng Úc Thừa, đuôi mắt ngân ngấn nước.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy công sở ôm trọn bờ mông cong, đôi tất chân vang lên tiếng sột soạt khi ma sát, Úc Thừa nhoài người sang, đặt những nụ hôn rải rác lên mái tóc cô.

"Bữa tối có no không em?"

Hoài Hâm lơ mơ không hiểu gì, cũng chẳng còn sức lực mà suy nghĩ thêm, cô nhắm mắt lại, rướn cổ lên ậm ừ đáp lại một tiếng.

Nhưng ngay sau đó, cô lại nghe thấy Úc Thừa khàn giọng cười, "Thế thì vừa hay tạo điều kiện tiêu cơm rồi."

Mấy ngón tay Hoài Hâm bấu chặt lên mép tủ giày, lộ ra khớp xương trắng bệch. Cánh cửa sau lưng quá lạnh, Úc Thừa bèn bế cô đi tới sofa ngồi xuống.

Rèm cửa vẫn chưa được kéo lại, ánh đèn về đêm từ bên ngoài cửa sổ tràn vào trong phòng, phản chiếu một vài hình ảnh mờ ảo lên lớp cửa sổ bằng kính.

Úc Thừa áp lên má cô, cất giọng khản đặc, "Bé thích trai trẻ à?"

"Hửm?"

Hoài Hâm nhấc tay lên ôm chặt lấy anh, vừa khóc thút thít vừa phủ nhận, "Hu hu, không có mà."

Úc Thừa khẽ hừ một tiếng, bấy giờ mới thấy hài lòng.

"Gọi tên anh đi." Anh vỗ về hôn lên môi cô.

"A Thừa..."

"Không đủ."

"A Thừa?"

"Vẫn không đủ, em gọi lại lần nữa đi."

"A Thừa, Úc Thừa... Úc Thừa hu hu." Hoài Hâm khóc nấc lên, xoay người ôm anh thật chặt, cô cảm nhận hơi thở người đàn ông đang phả xuống bên tai mình, anh ghìm giọng thật thấp, "Lần sau nhớ cho kỹ, phải tập gọi tên anh cho quen."

Dưới ánh đèn mờ ảo, cô chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bên mặt điển trai của anh.

"Em biết rồi." Cô thút thít đáp.

Vẻ dịu dàng ngập tràn trong đôi mắt Úc Thừa, anh ấn nhẹ tay vào gáy Hoài Hâm để cô vùi vào lòng mình, khàn giọng nói, "Cuối tuần này cùng anh về thăm mẹ anh nhé?"

Hoài Hâm chỉ nghe loáng thoáng, được anh dỗ ngọt "ừm" một tiếng.

Sau khi kết thúc, Hoài Hâm ngủ thẳng một giấc đến mười hai giờ. Trước đó anh đã bế cô tắm lại sạch sẽ, hiện giờ cô chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm màu trắng nằm trên giường.

Cô ngồi dậy, khép lại vạt áo tắm, Hoài Hâm đẩy cửa bước ra ngoài ban công, trông thấy Úc Thừa cũng khoác áo choàng tắm, ngồi hút thuốc trên băng ghế dài.

Vẻ mặt anh vô cùng hờ hững, hàng mi hơi rủ nhìn ra bóng đêm bên ngoài, chân mày hơi giãn ra khi nghe thấy tiếng động, anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, vẫy tay với cô, "Đến đây."

Không còn ghế trống, Hoài Hâm lò dò bước sang, bất chợt bị anh kéo ngã ngồi lên đùi mình. Luồng hơi thở ấm nóng lướt qua gò má, hàng mi Hoài Hâm run rẩy, sau đó cô nghe anh kề sát bên tai mình nỉ non, "Em bé vẫn ổn chứ?"

Mặt Hoài Hâm nóng bừng bừng.

Cô cắn môi, thật thà gật đầu, rồi lại nghe thấy tiếng cười khe khẽ đầy dịu dàng của Úc Thừa vang lên.

Những toà nhà cao tầng giờ này vẫn còn sáng ánh đèn, bọn họ ngồi ở đây, tận hưởng sự tĩnh lặng hiếm có của thành phố này.

Qua một lúc sau, Úc Thừa lên tiếng, "Em có đồng ý lời của anh trước đó không?"

"Hửm?" Hoài Hâm lấy lại tinh thần, bấy giờ mới nhớ ra khi ấy quả thật anh có hỏi cô câu gì đó.

Anh muốn đưa cô đến gặp ba mẹ nuôi của anh.

"..."

Đúng là hết cách với anh, biết rõ cô lúc ấy không có khả năng suy nghĩ, rõ ràng là anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Nhưng không hiểu sao, cô lại thấy mềm lòng, trái tim thắt lại, nhoi nhói đau.

Mẹ là người quan trọng nhất đối với anh, anh muốn bà an tâm nên mới muốn đưa cô về nhà sao? Anh sợ cô từ chối ư?

Hoài Hâm không kịp nghĩ sâu thêm, cũng không muốn tìm hiểu kỹ chuyện cùng anh về thăm nhà có ý nghĩa thế nào, cô chỉ cúi đầu đáp lại một tiếng, "Dạ."

Khoé môi Úc Thừa cong lên, anh buông tiếng thở dài, đỡ lấy bờ vai mảnh mai của Hoài Hâm để cô tựa vào lòng mình, cúi đầu hôn lên suối tóc đen mượt của cô.

"Cám ơn em bé." Anh thủ thỉ.

...

Vấn đề về mắt xích tài chính của khu phức hợp phim trường đã được giải quyết, Phan Tấn Nhạc vui vẻ ra mặt, thậm chí còn giao cho Úc Thừa quản lý thêm hai công ty ở Bắc Kinh. Bây giờ đang là lúc Hứa Tông lơ là nhất, Úc Thừa đã chọn thời điểm này để đưa Hoài Hâm trở về quê thăm Hầu Tố Hinh.

Trước đây Hứa Tông vẫn còn nghi ngờ anh, luôn cho người trông chừng bên phía Giang Chiết, dạo gần đây có lẽ bà đã dần dần yên lòng nên đã rút người về.

Vừa đến nơi, Úc Thừa đã ghé sang chào viện trưởng Khâu, bình thường anh vẫn luôn đến đây một mình, và đây cũng là lần đầu tiên anh dẫn người khác tới.

Thật ra qua bao lần lấy thân phận là Lisa gọi điện cho Úc Thừa, Hoài Hâm đã âm thầm đoán thử nơi anh từng lớn lên như thế nào, được nuôi nấng trong một gia đình ra sao. Bây giờ, khi cùng anh sánh vai sải bước trên con đường lát đá xanh đầy ẩm ướt, cô mới được trải nghiệm một cách trọn vẹn.

Bao năm trôi qua, thành phố này vẫn còn đây mà người xưa đã chẳng thấy đâu, tuy nhiên, vẫn có vài nơi không hề thay đổi. Mặc dù vợ chồng nhà họ Úc đã dọn đi khỏi con ngõ nhỏ kia, nhưng Hoài Hâm vẫn có thể mường tượng được hình ảnh trước đây qua cánh cửa đã cũ nát ấy.

Có vài căn nhà đang mở rộng cửa, người ở đây đã quen với việc giặt và phơi đồ ở trước cửa nhà, dòng nước men dọc theo khe đá, chảy xuống khe suối nhỏ trong vắt. Trong nhà thì vừa chật vừa hẹp, phòng khách tối om om, chiếc TV kiểu vuông cũ kỹ choán chỗ phát ra ánh sáng yếu ớt và tiếng ồn ầm ĩ.

Úc Thừa và Hoài Hâm nắm tay nhau, lẳng lặng đi hết con đường được lát đá dài thăm thẳm. Cô nhớ trước đây anh từng kể với cô rằng, mỗi năm Tết đến, nơi này cũng rất náo nhiệt, nhà nhà giăng đèn kết hoa, trước cửa nhà thì treo lồng đèn đỏ rực, hai bên dán câu đối, chào đón năm mới. Tuy không quá thịnh vượng, nhưng lại mang đến một cảm giác ấm áp và mộc mạc.

"Đó là trường tiểu học cũ của anh." Úc Thừa chỉ về khu đất có rào chắn, bên trong có một sân thể thao cỡ nhỏ, đường băng màu đỏ vẫn còn vạch kẻ đường đua rất rõ, mấy bé trai tầm 8, 9 tuổi đang chơi đá banh, vui vẻ chạy băng băng trên bãi cỏ xanh mướt.

Hoài Hâm ôm lấy cánh tay anh, quan sát với ánh mắt tràn ngập vẻ tò mò. Tường leo núi với lớp sơn hãy còn mới lấp ló trong một góc khuất, hiển nhiên là mới được xây, còn mười mấy năm về trước thì không biết nơi đây như thế nào.

Rẽ sang một khúc cua là đến con phố nhộn nhịp, Úc Thừa nói, "Trước đây ba anh từng mở một cửa hàng tạp hoá trên con đường này, về sau tìm được một mặt bằng khác rẻ hơn liền chuyển sang bên đó."

"Mỗi sáng khi ra khỏi nhà, anh đều sẽ đến đây để mua đồ ăn sáng."

Hoài Hâm nhìn anh chỉ về phía tiệm McDonald's kia, đã mười mấy năm trôi qua, mặt tiền cửa hàng không biết đã đổi bao nhiêu lần Úc Thừa chỉ được ăn một lần ở đó, nhưng đến giờ vẫn không quên được.

Không phải hamburger ngon đến thế, mà anh vẫn luôn nhớ kỹ, khi ánh sáng từ bên ngoài hắt vào mặt kính trong tiệm, nụ cười dịu dàng của mẹ anh cũng được phủ thêm một tầng ánh sáng.

Ở chỗ này có rất nhiều tiệm bán cháo và bánh bao, mùi hương ngào ngạt xộc thẳng đến đây, kích thích sự thèm ăn của khách hàng. Hoài Hâm ngước mắt nhìn lên, chợt trông thấy một biển hiệu in to hàng chữ, "Bánh bao thịt 3 đồng một cái."

Úc Thừa cũng đã nhìn thấy, anh khẽ cười, "Lên giá kha khá rồi, trước đây ba đồng này còn nhiều hơn tiền tiêu vặt một tuần của anh."

Lòng Hoài Hâm thắt lại, cô có thể nhận ra vẻ hoài niệm ẩn sâu dưới vẻ mặt của anh.

"Thế anh có muốn thử không?"

"Hửm?" Úc Thừa nhìn sang.

Đôi mắt Hoài Hâm sáng lấp lánh, cô vẫy tay ra hiệu anh khom người xuống.

Vẻ khó hiểu ánh lên trong đôi mắt anh, nhưng Úc Thừa vẫn nghe lời cô, cô nhóc nhón chân lên, hôn một cái chụt lên mặt anh, hấp háy đôi mắt to tròn, rồi cô dịu dàng cất tiếng, "Thử xem sau khi có bạn gái rồi thì cái bánh bao 3 đồng có ngon hơn nhiều so với hồi xưa hay không."

"..."

Hoài Hâm trêu anh xong rồi tí tởn chạy đi mua bánh bao, không ngờ cổ tay lại bị người ta kéo lại.

Tay anh siết chặt lấy eo cô, ngay sau đó, đôi mắt sâu thăm thẳm của Úc Thừa cúi xuống, anh phủ kín môi cô, lưu luyến ngậm mút một lúc.

Đây là một nụ hôn vô cùng dịu dàng, Hoài Hâm vốn níu lấy góc áo anh hưởng thụ, lại lơ đãng cảm nhận được vài ánh mắt sáng rực đang nhìn mình, cô bèn ngước lên xem thử, mới phát hiện bác gái bán cháo và bánh bao, và cả ông chủ ở cửa hàng giày sát bên cũng đang nhìn hai người với vẻ mặt đầy thích thú.

Hoài Hâm ngượng chín mặt, cô nín thinh vùi vào lồng ngực Úc Thừa giả vờ làm đà điểu. Nhưng có vẻ như người đàn ông chẳng hề bị ảnh hưởng, anh đưa tay ôm lấy cô, hắng giọng mỉm cười thì thầm bên tai cô, "Bé à, sao anh lại thấy em còn ngon hơn ấy."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv