Anh hỏi cô gọi anh là gì, Hoài Hâm đứng hình vài giây, vô tội đáp lại, "Gọi là anh đó."
Cô nhóc xấu tính này, chỉ gọi có một lần rồi thôi, đúng là cố tình khiêu khích anh mà. Úc Thừa hừ khẽ một tiếng, không nói không rằng, ngay một giây sau đó, anh bất ngờ kẹp chặt bụng ngựa, chú ngựa nhấc móng lên rồi phi thẳng ra ngoài.
"Á..."
Hoài Hâm giật nảy mình, vội vàng vịn chặt lấy yên ngựa, người đàn ông vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, vững vàng giam cô vào lãnh địa của mình.
Úc Thừa đưa cô cùng phi nước đại, mặc cho làn gió quất thẳng vào mặt, cảm giác xóc nảy trên lưng ngựa vô cùng kích thích, hormone nam tính từ sau lưng phả tới như hai gọng kìm kẹp cô ở giữa, nhịp tim Hoài Hâm đột ngột tăng tốc, như hồi trống vang rền.
"Chậm lại, chậm lại một chút... Á!"
Chú ngựa nghe lời thả chậm vài bước, nhưng rồi lại lập tức tăng tốc trở lại như cũ, thể hiện rõ ràng ý đồ trêu chọc của chủ nhân nó.
Hoài Hâm hốt hoảng túm lấy cánh tay Úc Thừa, giận dỗi ngoái đầu lườm anh một cái, ánh mắt vừa giận dỗi vừa ấm ức. Úc Thừa khẽ cười, nhướng mày thở dài, "Bé phải tin anh chứ."
Hơi thở nóng rực phả xuống vành tai Hoài Hâm, từ phần cổ đổ xuống trở nên tê dại, cô không biết vì sao trái tim mình lại bắt đầu loạn nhịp, chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh bỗng nhiên như mất hết trọng lượng.
Tin anh.
Dù thế nào, chỉ cần tin vào anh.
Tin anh sẽ không để cô té ngã, cũng như tin vào tương lai sau này...
Ý anh là thế đúng không? Hoài Hâm mơ mơ màng màng, không còn sức lực mà suy nghĩ đến chuyện này. Bây giờ đây cô chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào cảm giác mất trọng lượng, mỗi khi vừa rơi xuống lại được anh ôm chặt lấy rồi bay vụt lên tầng mây.
Hoài Hâm rơi vào vòng tay mạnh mẽ của người đàn ông, tiếng gió hòa quyện cùng hơi thở ấm áp, đây quả là một cái ôm khiến người ta cảm thấy cực kỳ an toàn.
So ra thì ngựa ở Đạo Thành vẫn chưa được thuần hoá hoàn toàn, yên ngựa cũng không xa xỉ, không đẹp bằng yên ngựa ở đây. Nhưng dù là ở nơi nào, người ngồi sau lưng cô vẫn không thay đổi, vẫn khiến cô trở nên say đắm, cũng khiến trái tim cô trở nên xao xuyến.
Toàn bộ hơi ấm như dồn hết vào cơ thể, lồng ngực vững chắc của anh dán lên lưng cô, gương mặt thân thiết cọ vào bên tóc mai, như thể một giây sau đó sẽ có một nụ hôn dịu dàng rơi xuống.
Hoài Hâm chợt quay đầu lại.
Suối tóc dài đen mượt khẽ tung bay trong làn gió, sợi tóc mềm mại lướt qua cổ áo Úc Thừa, anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đen láy khó đoán được cảm xúc, lại dụ dỗ người ta sa chân.
Trái tim cô cũng lỡ mất một nhịp.
Tình yêu rốt cuộc là gì, không có ai dạy Hoài Hâm cả. Nhưng cô có thể nhận ra cô đang say đắm Úc Thừa, cô có lòng chiếm hữu và ỷ lại anh, dù biết anh nguy hiểm, nhưng cô vẫn để mặc bản thân đắm chìm.
Trại ngựa này có diện tích khá lớn, dù phóng tầm mắt ra xa cũng chẳng nhìn thấy điểm cuối. Hoài Hâm cảm giác như mình đang ngồi trên chuyến tàu chạy về phía mùa xuân, đón lấy làn gió nghịch ngợm, tận hưởng khoảnh khắc được phi nước đại vừa vui vẻ vừa tự do cùng người đàn ông phía sau.
Hoài Hâm biết có lẽ Úc Thừa sẽ không thể cho cô một tình yêu mà cô hằng mong, nhưng chuyện này đã không còn quan trọng nữa.
Bởi cô biết mình thích anh, rất thích anh. Ở bên anh, cô thật sự rất vui, vui đến độ quên đi chuyện tương lai, thế nên cô cũng bất chấp kết quả thắng thua trong ván cờ này.
Cưỡi ngựa là một bộ môn thể thao thử thách khả năng kiểm soát và lòng can đảm, hai người chạy vài vòng lớn, sau đó mới từ từ giảm tốc độ, cho ngựa thong thả dạo chơi. Nhịp tim Hoài Hâm cuối cùng cũng khôi phục lại trạng thái bình thường, cảm giác thỏa mãn tràn ngập khắp cõi lòng, cô tựa vào lòng người đàn ông, cảm nhận chút dịu dàng của anh.
"Vui không em?" Úc Thừa thân mật kề sát tai cô cười khẽ.
Hoài Hâm cúi đầu, đôi môi đang mím chặt hơi nhếch lên, cô ừ một tiếng, lí nhí đáp lại, "Vui lắm ạ."
Quay trở lại điểm xuất phát, Phó Đình Hựu đã xuống ngựa, đang đứng một bên uống nước. Thấy hai người ngồi chung một con ngựa đủng đỉnh sải bước trở về, anh ấy kiềm lòng không đặng cất giọng trêu, "Càng lúc tôi càng thấy mình như cái bóng đèn ấy."
Cưỡi ngựa mấy vòng, tay chân đều rã rời, Hoài Hâm chỉ muốn về khách sạn nằm nghỉ mà thôi. Đúng lúc lát nữa Phó Đình Hựu có hẹn, thuận miệng hỏi Úc Thừa có muốn đi cùng anh không, Hoài Hâm thấy thế bèn ngoan ngoãn nói, "Nếu anh muốn đi thì cứ đi đi, em về phòng ngủ một giấc."
Úc Thừa cụp mắt, ghìm thấp giọng, "Có thể anh sẽ phải đi cùng bọn họ đến tối đấy."
Ý anh là, nếu anh đi với nhóm của Phó Đình Hựu thì có lẽ sẽ không thể đón cô cùng đi ăn tối.
Hoài Hâm lắc đầu tỏ vẻ không sao, khéo léo nói, "Không sao ạ, em gọi room service mang bữa tối lên phòng là được."
Úc Thừa nhìn cô chăm chú vài giây rồi gật đầu, "Được, để anh gọi tài xế đưa em về."
Sau khi trở về khách sạn, Hoài Hâm đến spa làm liệu trình ngâm bồn bằng sữa thư giãn.
Sau khi vận động mạnh, từ cánh tay đến đùi và phần mông đều đau nhức rã rời, cũng nhờ kỹ thuật viên có tay nghề thành thạo, cô như được sống lại sau gói massage toàn thân.
Nghỉ phép thì nên thư giãn một tí, thoải mái tận hưởng niềm vui khi được lãng phí thời gian, Hoài Hâm gọi room service chuẩn bị bữa tối mang thẳng lên phòng mình, chờ đến khi cô thay đồ bước ra khỏi spa về đến phòng thì đồ ăn cũng đã được dọn lên.
Một bữa ăn kiểu Tây được bày trí tinh xảo, beefsteak medium rare, vị thịt tươi mềm, như tan ra ngay trong miệng. Hoài Hâm vui vẻ thưởng thức món ngon, đồng thời cũng chén sạch món trứng cá tầm muối và nấm truffle.
Dùng bữa xong, cô trả lời tin nhắn của Úc Thừa, ngồi bên cửa sổ xem hết hai tập phim truyền hình mà dạo này mình đang theo dõi, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi nửa tiếng.
Cuộc sống về đêm ở Macao vẫn luôn vô cùng phong phú, khi màn đêm vừa buông xuống, sức sống của thành phố này mới bắt đầu nở rộ.
Khoảng 8, 9 giờ tối, Úc Thừa mới trở về phòng, anh bước tới sofa ngồi xuống cạnh Hoài Hâm, ôm cô vào lòng, "Xin lỗi em, anh về trễ quá. Bọn họ nói chuyện nên anh không tiện rời đi."
Hoài Hâm thoải mái cọ lên bờ vai anh, "Không sao mà, em cũng bận lắm."
Úc Thừa cười, "Không có anh ở đây, em đã làm những gì?"
Hoài Hâm kể lại cho anh nghe tất tần tật, sau đó đưa cho anh miếng bánh dâu mình vừa mới gọi, hồ hởi nói, "Ngon lắm đấy, anh ăn thử đi."
Úc Thừa cầm thìa của cô xắn một miếng, nhướng mày, "Ừm, ngon thật."
Hai mắt Hoài Hâm sáng bừng lấp lánh, cô nhìn anh chăm chú, dịu dàng cất giọng, "Anh ơi, anh dính kem kìa."
Úc Thừa hạ tầm mắt, "Ở đâu?"
"Ừm..." Hoài Hâm khẽ chớp hàng mi, bất ngờ nhoài người đến, hôn một cái chụt lên khóe môi anh, "Ở đây này."
Cô rõ là cố ý, Úc Thừa cụp mắt, cong môi mỉm cười.
Anh nói, "Em cũng bị dính kem kìa."
"Ở đâu cơ..."
Hoài Hâm vừa lên tiếng đã biết mình bị mắc lừa, song người đàn ông đã áp xuống, ngăn lại những lời cô muốn nói.
Anh mút lấy môi cô, đầu lưỡi nhân lúc khoé môi cô hơi nhếch lên mà len vào bên trong. Vị ngọt của kem dâu tan ra trong khoang miệng, Úc Thừa như đang thưởng thức một món bánh ngọt tuyệt hảo, dây dưa quấn lấy đầu lưỡi của cô, cẩn thận nhấm nháp.
Mấy ngón Hoài Hâm bỗng xụi lơ, đĩa bánh ngọt trên tay suýt nữa đã rơi xuống đất, Úc Thừa nhanh tay đỡ lấy nó rồi đặt lên bàn, ngay sau đó ấn mạnh vai cô về phía sofa.
Trong căn phòng yên tĩnh loáng thoáng vang lên tiếng nước mờ ám, lòng bàn tay anh dán chặt bên eo cô, nhiệt độ nóng rực xuyên qua lớp vải mỏng tang.
Ngay lúc Hoài Hâm dần dần cảm thấy khó thở, Úc Thừa chợt buông cô ra.
Đôi mắt anh đen thẫm, cơn sóng tình vẫn chưa kịp rút lui, tối tăm không nhìn ra cảm xúc. Một thoáng sau, anh nhấc tay lên, nhẹ nhàng lau đi vệt nước bên môi cô.
Hai tai Hoài Hâm đỏ lựng lên, cô đẩy anh ra, đứng dậy nói, "Em vào phòng vệ sinh đã."
Lúc cô quay trở ra, người đàn ông đang tựa vào sofa xem điện thoại, nghe thấy động tĩnh bèn ngẩng đầu lên, thong thả lên tiếng, "Em thay đồ đi, lát nữa anh đưa em ra ngoài."
Hoài Hâm ngạc nhiên, "Đi đâu vậy anh?"
"Ngắm cảnh đêm, đi dạo phố."
Úc Thừa đưa cô đến tham quan The Venetian Macao trước. Khu phức hợp này cũng nguy nga tráng lệ không kém Wynn Palace, trần nhà hình vòm được trang trí bằng các bích họa theo phong cách châu Âu, các thiên sứ với những đôi cánh trắng được vẽ sống động như thật.
Các cửa hàng xung quanh trông như những thị trấn nhỏ trong mấy câu chuyện cổ tích, trần nhà được được thiết kế thành bầu trời xanh với những áng mây trắng, các kiến trúc mô phỏng theo phong cách Ý được xây san sát nhau, và các cửa hàng của những thương hiệu cao cấp được bố trí ở hai bên.
Điểm đặc biệt khiến người ta phải trầm trồ thốt lên chính là con kênh đào nhân tạo nằm giữa khu phức hợp, vài chiếc thuyền nhỏ chầm chậm trôi, người chèo thuyền cầm mái chèo, vẽ lên những đường rẽ sóng xanh thăm thẳm.
Đôi mắt Hoài Hâm sáng rực, "Wow, là thuyền Gondola kìa anh!"
* Gondola là một thuyền chèo truyền thống, đáy phẳng ở Venice, Ý.
Úc Thừa khẽ cười, "Em muốn ngồi thử không?"
"Dạ, được không anh?"
Đuôi mắt anh hơi nhướng lên, giọng nói cực kỳ ấm áp, "Đương nhiên rồi."
Tuy không đông người, nhưng họ vẫn phải xếp hàng. Bọn họ chờ một lúc lâu mới đến lượt, Úc Thừa nắm tay Hoài Hâm đỡ cô bước lên thuyền.
Thuyền Gondola này rất thú vị, hai đầu thuyền cong lên, mũi thuyền được chạm trổ hoa văn màu vàng sậm khá tinh xảo, ghế ngồi được làm bằng da màu đen, vừa đủ chỗ cho hai người ngồi. Úc Thừa khoác tay lên vai Hoài Hâm, ôm cô vào lòng.
Người chèo thuyền là một người Ý hàng thật giá thật, anh ta vừa khua mái chèo vừa dùng tiếng Anh đặc sệt giọng địa phương trò chuyện cùng họ.
Ban đầu hai người không nghe rõ, sau đó mới hiểu ra người ta đang hỏi bọn họ có phải là người ở đây hay không.
Hoài Hâm lắc đầu, người chèo thuyền chợt vỡ lẽ, mỉm cười bắt chuyện với cô. Anh ta nói mỗi khi nghỉ lễ, khách du lịch đến đây rất đông, Macao là thánh địa nghỉ dưỡng, hơn nữa còn là nơi yêu thích của giới trẻ.
Thuyền nhỏ lướt qua chiếc cầu vòm, Hoài Hâm trông thấy bên bờ có cửa hàng đồ nữ khá xinh đẹp, cô vỗ lên tay Úc Thừa, "Anh ơi, lát nữa mình sang đó dạo được không anh?"
Người đàn ông hiển nhiên chẳng có dị nghị, "Được chứ."
Trái lại người chèo thuyền nhạy bén bắt được từ khóa, anh ta biết tiếng Trung sơ sơ, ngạc nhiên hỏi Hoài Hâm, "Cô gái à, anh đây là anh trai của cô sao?"
"Hả?"
Hoài Hâm liếc sang Úc Thừa, chỉ thấy anh nhìn mình đầy ẩn ý, trái tim cô bỗng ngứa râm ran. Thế là cô kéo tay anh, ngoẹo đầu nũng nịu cất giọng, "Đúng vậy ạ."
Dừng một lúc, cô lại hỏi, "Sao vậy? Chẳng lẽ trông bọn tôi không giống anh em sao?"
"À." Người chèo thuyền giật mình, "Tôi còn tưởng hai người là..."
Anh ta không nói hết câu, nhưng ý tứ cũng rõ ràng, Hoài Hâm khoát tay, cười tít mắt phủ nhận, "Không, không phải, chúng tôi không phải người yêu đâu."
Ngồi thuyền một vòng, hai người lên bờ.
Hoài Hâm háo hức đi dạo dọc theo bên bờ, cô muốn tìm cửa hàng đồ nữ vừa nãy mình đã đi ngang qua. Cánh tay đang đung đưa giữa không trung bỗng nhiên bị người bắt lấy, cô cong môi, quay đầu nhìn Úc Thừa.
Góc nghiêng với sống mũi thẳng tấp, gọng kính viền bạc càng khiến anh trông anh tuấn và nhã nhặn hơn. Thấy cô nhìn mình đăm đăm, anh hờ hững nhướng mày.
Hoài Hâm biết ý anh muốn ám chỉ lời cô vừa nói lúc nãy, nhưng cô không muốn sửa lời, vô tội đáp lại, "Anh trai dắt tay em gái là chuyện thường mà?"
"Ồ." Úc Thừa đổi sang mười ngón đan nhau, thích thú hỏi lại, "Còn thế này thì sao?"
"Thế này à..." Hoài Hâm ghìm lại khóe môi đang có xu hướng nhếch lên, trợn mắt nói dối, "Cũng bình thường thôi, có nhiều cặp anh em cũng hay làm thế lắm."
Úc Thừa cụp mắt, bật cười khe khẽ, anh cũng không thèm so đo với cô nữa.
Hai người bước vào cửa hàng mà Hoài Hâm đã nghía lúc nãy, nhân viên nhiệt tình mời chào, "Xin chào anh chị, xin hỏi anh chị cần tìm gì ạ?"
"Để tôi đi xem thử."
Đây là một cửa hàng thời trang dành cho nữ theo phong cách mộng mơ, ban đầu Hoài Hâm bị thu hút bởi cách phối màu quá xuất sắc của cửa hàng, cô vốn chỉ định dạo một vòng rồi đi ra, nhưng mà dường như cô đã phát hiện ra một món đồ chơi khá mới mẻ đang nằm ở một góc.
"Anh ơi."
Đôi mắt đen láy của Hoài Hâm sáng bừng lên, cô nói nhanh, "Em muốn ăn kem ở cửa hàng kế bên, anh có thể đi sang đó xếp hàng mua cho em được không?"
Úc Thừa nhìn cô không đáp, Hoài Hâm trừng mắt với anh, "Anh trai đi mua kem cho em gái chẳng phải là chuyện bình thường hay sao?"
Ánh mắt người đàn ông bỗng tối đi, vài giây sau, anh cất giọng trầm khàn, "Hiện giờ em ăn được món này sao?"
Hoài Hâm run lên, ngay lập tức đã lấy lại phản ứng, gật đầu như gà con mổ thóc.
Anh bèn bước ra ngoài.
Thấy thế, Hoài Hâm nhếch môi, quay về phía góc khuất kia, nói với nhân viên cửa hàng, "Phiền cô lấy mẫu đó cho tôi."
Sau khi mua đồ xong, cô đi sang cửa hàng kem bên cạnh chờ anh.
Chỉ trong chốc lát, Úc Thừa đã cầm một cây ốc quế hai viên bước ra. Hoài Hâm đi sang, anh bèn đưa sang cho cô cắn một cái.
"Ừm, ngon quá!" Hoài Hâm đẩy cây kem trở về, ra hiệu với anh, "Anh, anh cũng ăn thử đi."
Cô cố ý đẩy phần kem vừa bị mình cắn về phía anh. Úc Thừa nhìn cô không đáp, lại nghe Hoài Hâm bổ sung, "Thỉnh thoảng anh em cũng có thể cùng ăn một món mà."
"..."
"Anh ơi, sao anh không nói gì? Có phải anh ghét em không? Anh ơi? Anh..."
Âm thanh của Hoài Hâm bị kẹt lại trong cổ họng, người đàn ông tiến lên một bước, giữ chặt cằm cô rồi hôn xuống.
Anh dễ dàng cạy mở hàm răng của cô, mút đi phần kem vani chưa kịp tan ra ở bên trong. Hoài Hâm nức nở phản đối, nhưng lại bị anh ấn mạnh vào gáy làm nụ hôn sâu thêm, anh ra sức cướp đoạt hơi thở của cô.
Khu trung tâm thương mại giờ này vô cùng náo nhiệt, người đến người đi đều đổ dồn ánh mắt về phía bên này. Hoài Hâm thở gấp vùi vào lồng ngực Úc Thừa, nghe thấy anh kề sát bên tai cô, thì thầm bằng chất giọng trầm khàn mang theo vẻ bỡn cợt, "Có thể nói cho anh biết có đứa anh trai nào lại dám vói đầu lưỡi vào miệng của em gái mình không?"
"..."
***
Jeongie:
Đồ chơi bé Hâm mua là gì thì chương sau sẽ rõ =)))