Phát hiện bệnh nhân bị bệnh truyền nhiễm hoặc người mang theo mầm bệnh thì cần sớm đưa họ đến phòng cách ly của bệnh viện bệnh truyền nhiễm, hoặc đưa đến các địa điểm chỉ định.
Để đề phòng vi khuẩn gây bệnh tiến thêm một bước khuếch tán ra phía ngoài, bệnh nhân bị bệnh truyền nhiễm tạm thời tránh tiếp xúc với người khỏe mạnh, chủ động chịu đi cách ly.
Bởi vì là vi-rút kiểu mới, tạm thời không có thuốc điều trị.
Hiện nay chỉ có một người mắc bệnh.
…
Trong lúc nước sôi lửa bỏng, Tô Hàn nhớ ra cái gì đó, con ngươi co rút, không kiềm chế nổi hét lớn, “Đừng chạy! Cùng đi bệnh viện cách ly!”
Cùng lúc đó, Chung Duệ kịp phản ứng, hô lớn, “Tất cả mọi người đã tiếp xúc với vi khuẩn gây bệnh! Ở tại chỗ đừng nhúc nhích, không thể để cho vi-rút tiếp tục khuếch tán!”
Bên cạnh, người đàn ông trẻ tuổi không quen biết đồng dạng cao giọng nhắc nhở, “Vi rút kiểu mới, ban đầu không có biện pháp chế tạo ra nhiều thuốc giải! Phải khống chế số lượng bệnh nhân!”
Mặc dù ba người nói khác nhau, nhưng biểu đạt cùng một ý.
Nhưng mà đứng không nhúc nhích, chưa kịp chạy chỉ là một bộ phận, một phần người chơi khác chạy vừa vội vừa nhanh, một đường vùi đầu chạy như điên, căn bản không nghe rõ nội dung kêu gọi.
Một người vạm vỡ có lòng ngăn cản, thế nhưng ngắm nhìn bốn phía, sau khi thăm dò tình huống, anh lắc đầu, buông tha hành động, “Quá nhiều người.” gần một nửa người chơi chạy trốn về các phương hướng khác nhau, không thể ngăn cản.
Tô Hàn thở dài thật sâu, trong lòng buồn phiền không nói nên lời. Còn kém một tí tẹo như thế! Nếu như cô phản ứng nhanh hơn, liên kết tất cả manh mối chưa biết chừng cục diện hiện tại không như thế này.
“Chờ đã!” bên cạnh, có người chơi nghi vấn, “Mặc dù tôi không đi, nhưng tôi hoàn toàn nghe không hiểu các người đang nói cái gì. Có ai giải thích cho tôi không?”
Tô Hàn thản nhiên nói, “Hiện nay ngoại trừ một bệnh nhân, chỉ có 97 người chơi cộng thêm Giáo sư Trần có tiếp xúc với bệnh nhân, khả năng mang theo vi-rút. Vì vậy, chỉ cần cách ly 99 người này vào bệnh viện, vi-rút sẽ không khuếch tán.”
“Dựa theo cách nói của hệ thống, Nếu người khỏe mạnh xuất hiện trong phạm vi 5 mét quanh người bệnh, có tỷ lệ nhất định nhiễm vi-rút.” người đàn ông trẻ tuổi cường điệu, “Chỉ là tồn tại tỷ lệ, không phải tất cả mọi người đều bị lây.”
“Số lượng người bệnh có hạn, đến ngày bệnh viện nghiên cứu ra thuốc điều trị, lập tức có thể chữa hết bệnh.”
“Thế nhưng nếu như người bệnh ẩn núp ở trong trấn nhỏ, không chịu đi cách ly, như vậy vi-rút sẽ bộc phát trên diện tích lớn.”
Các người chơi chợt hiểu ra, không kiềm chế nổi lộ ra vẻ sợ hãi.
Nhưng vẫn có người mang nghi ngờ, “Làm sao anh biết, tiếp xúc với vi khuẩn gây bệnh chỉ có mấy người chúng ta? Trên đường đưa người đến bệnh viện, chẳng lẽ không có nhiều người tiếp xúc hơn à?”
Đúng lúc này, Chung Duệ đi tới bên người Giáo sư Trần, thản nhiên hỏi, “Bệnh viện gần đây nhất có xa lắm không?”
Giáo sư Trần đang chẩn đoán bệnh cho cậu bé, nghe vậy vô ý thức trả lời, “Không xa, đối diện quảng trường vui vẻ.”
Chung Duệ biết rõ còn hỏi, “Tình huống của cậu bé có phần nghiêm trọng, có thể bị lây nhiễm không?”
“Phán đoán sơ bộ, đưa người đi phòng cách ly sẽ không lây cho những người khác. Tôi làm việc ở bệnh viện đối diện, biết phòng cách ly ở nơi nào. Chúng tôi có thể trực tiếp đưa người vào phòng, tránh cho tiến hành tiếp xúc với các người khác.” Giáo sư Trần trả lời.
“Vậy chúng tôi thì sao?” Chung Duệ tiếp tục hỏi, “Chúng tôi tiếp xúc gần với bệnh nhân, có thể trở thành nguồn lây bệnh mới không?”
“Yên tâm.” Giáo sư Trần an ủi, “Chỉ là trên lý thuyết tồn tại khả năng này, không phải bị lây trăm phần trăm. Mặt khác căn cứ tình hình trước đây, vi-rút có thời kỳ ủ bệnh khoảng 3- 5 ngày. Trong khoảng thời gian này, mọi người sẽ không trở thành nguồn lây bệnh mới, có tiếp xúc cũng không tiếp tục khuếch tán vi-rút.”
“Có điều để an toàn, mọi người nên đi vào phòng cách ly, quan sát tình hình thì tốt hơn.”
Ông quay đầu nhìn, nhất thời ngây ngốc, ngu ngơ hỏi, “Người đâu? Làm sao chỉ còn lại mấy người này?”
Thấy cậu bé không khỏe, ông vội vã gọi người ngồi vào ghế hỏi tình huống, vì vậy hoàn toàn không chú ý tới lòng bàn chân những người khác như bôi dầu trơn, chạy cực nhanh.
Nhưng mà, xung quanh rơi vào yên tĩnh như chết, không có ai đáp lời.
Sau những câu hỏi và đáp, tất cả người chơi đều phản ứng kịp, cái gì mới là cách chơi chính xác — dưới sự hướng dẫn của Giáo sư Trần, các người chơi mở đường hộ tống, an toàn đưa cậu bé vào phòng cách ly. Ngay sau đó, tất cả người chơi và Giáo sư Trần cũng vào phòng cách ly, triệt để ngăn cách vi-rút. Cứ như vậy, vi-rút không thể tàn sát bừa bãi trong phạm vi trấn nhỏ!
Mở màn như một vị thần, dùng hết sức phân tích nhưng không chịu nổi đồng đội ngốc như heo… Tô Hàn căm giận bất bình, giống như heo, còn chạy đặc biệt nhanh!
“… Làm sao bây giờ?” có người đặt vấn đề.
Giáo sư Trần không chút do dự, “Đương nhiên là mọi người cùng nhau đi bệnh viện!”
Thế nhưng không ai để ý đến anh. Ánh mắt người chơi nhao nhao dồn lên người Tô Hàn, Chung Duệ và người đàn ông trẻ tuổi, hy vọng có người có thể hỗ trợ đưa ra ý kiến.
“Trước tiên đưa cậu bé vào bệnh viện.” Tô Hàn quyết đoán nói, “Mọi người tạo thành một vòng tròn ở bốn phía, tránh để khiến người khác áp sát quá gần.”
Mọi người trong nháy mắt hiểu – tạo thành vòng tròn năm mét xung quanh người cậu bé, tuyệt đối không thể tăng thêm nhân tố mất khống chế!
Trầm tư mấy phút, Chung Duệ đồng ý nói, “Đây chính là biện pháp tốt nhất hiện nay.”
Bỗng nhiên, một người yếu ớt nói, “Nếu như bệnh viện không nghiên cứu ra thuốc điều trị, sẽ không trực tiếp khiến bệnh nhân…”
Người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên cười, dùng giọng nói ung dung vui sướng, “Không làm theo lời tôi, bây giờ cậu sẽ xong đời.”
Người vạm vỡ bên cạnh rõ ràng là đồng đội của người đàn ông trẻ tuổi, đúng lúc bẻ ngón tay, phát ra âm thanh “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, tràn đầy uy hiếp.
Vì vậy người nói chuyện ngoan ngoãn im lặng.
Ba người tán thành phương án, những người khác không dị nghị, an tĩnh làm theo.
Rất nhanh, đoàn người đưa cậu bé vào phòng cách ly một người.
Ngay sau đó, ánh mắt Giáo sư Trần nhìn về phía mọi người.
Mặt Tô Hàn không chút thay đổi, “Ngoại trừ mấy người chúng ta, toàn bộ những người khác vào phòng cách ly một người.”
“Mấy người chúng ta ” mà cô nói, theo thứ tự là Chung Duệ, chính cô, người vạm vỡ, còn có người đàn ông trẻ tuổi. Những người khác phải đợi ở phòng cách ly, nếu không lúc quay lại có khi chẳng còn một mống.
Mà ở phòng cách ly thì không giống, sau khi ra ngoài sẽ khóa cửa phòng. Trừ khi dùng thuốc nổ nổ tung, bằng không rất khó đi ra.
Người đàn ông trẻ tuổi bất thình lình mở miệng, “Không đủ nhân viên, lại thêm một người.”
Anh chỉ chỉ một cái người đàn ông gầy gò, tùy ý nói, “Anh tới trợ giúp.”
Người đàn ông gầy gò đáp lời, lúc này ra khỏi hàng.
“Đợi ở phòng cách ly, chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…” có một số người chơi cảm thấy bất an.
Chung Duệ hỏi lại, “Nhiều người như vậy, sợ cái gì?” muốn chạy trốn tóm lại đã trốn rồi. Hơn nữa, không chắc xảy ra bất trắc, về sau rất có thể là tiếp nhận trị liệu bình thường.
Tô Hàn bổ dao, “Đợi ở phòng cách ly một người trong bệnh viện, dù sao an toàn hơn toàn bộ trấn nhỏ trở thành người bệnh?”
Mọi người đều lặng lẽ. Sau đó không rên một tiếng, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp.
“Các người muốn làm gì?” Giáo sư Trần đẩy kính mắt, có chút khó hiểu.
Chung Duệ nở nụ cười thành khẩn, “Không phải có người không rên một tiếng chạy mất à? Chúng tôi sẽ nghĩ cách bắt người về.”
“Như vậy…” Giáo sư Trần cực nhanh tiếp nhận lời giải thích này.
“Xin yên tâm.” người đàn ông trẻ tuổi nói tới nói lui nho nhã lễ độ, “Thời kỳ ủ bệnh của Vi-rút tầm 3- 5 ngày, chúng ta tuyệt đối vội vàng trở về trước lúc đó, tiếp thu cách ly.”
“Vậy là tốt rồi.” Giáo sư Trần yên lòng, tiếp đó quay đầu liên lạc với đồng nghiệp. Chuyện xảy ra đột ngột, ông phải tìm người nói rõ mọi chuyện, sau đó mới có thể tiến hành cách ly.
Vì vậy, chỉ có năm người ở lại tại chỗ.
Người đàn ông trẻ tuổi cười híp mắt nói, “Mọi người giới thiệu nhau trước đi?”
Dừng một chút, anh chủ động nói, “Tôi họ Diệp, tên Diệp Thanh.”
Người vạm vỡ nói thứ hai, “Tôi gọi Đinh Diệu Vĩ.”
“Trình Khải.” người đàn ông gầy gò theo sát phía sau.
“Chung Duệ.” Chung Duệ quan sát tỉ mỉ ba người, tự lẩm bẩm, “Giả vờ hai người đồng hành, thực ra còn có một người ẩn núp trong bóng tối, có thể giúp đỡ bất cứ lúc nào? Ý tưởng không sai.”
Trong lòng Diệp Thanh rung động, lập tức cười ha ha, “Ban nãy khi vào phó bản, trước sau đến quảng trường trung tâm, chưa kịp tụ tập với đồng đội ấy mà.”
Trong lòng anh biết mình giải thích quá qua loa, vì vậy nhanh nói sang chuyện khác, “Cô gái này tên gì?”
“Tô Hàn.” Tô Hàn thản nhiên nói.
“Hai vị đi cùng nhau?” Diệp Thanh tiến thêm một bước hỏi. Hai người trước mặt này, làm cho anh cảm thấy khó phán đoán. Nói là đồng đội, thoạt nhìn không thân cận. Nói là người xa lạ, hình như rất thân quen.
Tô Hàn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng trả lời, “Không kém bao nhiêu!” trên danh nghĩa là đồng đội, trên thực tế bình thường hành động dựa theo ý nghĩ của mỗi người, chẳng khác nào chơi riêng lẻ.
Không kém bao nhiêu… Câu trả lời này nghĩa là gì?
Nụ cười Diệp Thanh cứng đờ. Thế nhưng anh giả vờ không thèm để ý, tỏ vẻ tự nhiên chuyển đề tài, “Hai vị có nghĩ ra cách nào, có thể nhanh chóng tìm ra người chơi đã bỏ chạy không?”
Tô Hàn nói không cần suy nghĩ, “Bỏ tiền, dán thông báo tìm người. Nội dung tôi đã nghĩ xong, mời các thành viên của đoàn du lịch 100 người mau chóng tập hợp ở bệnh viện, phải đến trong vòng một ngày phải đến, nếu không sẽ có chuyện chẳng lành.”
Chung Duệ không khỏi liếc mắt, “Chuyện bất hạnh? Ví dụ gặp phải truy sát?”
“Đúng vậy.” Tô Hàn nhẹ giọng thở dài, “Dùng từ ngữ khuyên bảo nhẹ nhàng không chịu nghe, chẳng phải chỉ còn cách đánh à? Đâu thể vì vài người không nghe khuyên bảo, đền bù bằng cả một thị trấn.”
“Hơn nữa, ta đã cho bọn họ cơ hội. Không phải cho bọn họ một ngày phát hiện thông báo tìm người, sau đó nghe theo à?”
“Nghe lời thì không sao, hồ đồ ngu xuẩn thì chịu tội.”
Biểu cảm Đinh Diệu Vĩ, Trình Khải trở nên cổ quái. Mặc dù bọn họ cũng nghĩ kế sách tương tự, thế nhưng từ một cô gái mở miệng, tại sao nghe vào tai thấy không ổn nhỉ.
Lúc này, Diệp Thanh thở dài một tiếng, cảm thán, “Quả nhiên, người chơi có thể sống đến bây giờ đều có chút tài năng. Mặc kệ là nam hay nữ, đều không thể coi thường được.”
Chính xác ra, người chơi nữ có thể sống đến bây giờ, còn khó khăn hơn người chơi nam tính. Bởi vì trời sinh các cô yếu thế ở phương diện lực lượng, tốc độ, khó bù đắp nổi chênh lệch.
Sắc mặt Đinh Diệu Vĩ, Trình Khải đồng loạt biến đổi. Trong lòng hai người rõ ràng, đồng đội nói lời này là cố ý nói cho bọn anh nghe.
Tô Hàn chẳng hề khiêm tốn, phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy, tôi rất hung rất lợi hại.” thẳng thắn thừa nhận như thế, ngược lại khiến người ta không mò ra nội tình.
Diệp Thanh càng phát giác mình nhìn không thấu người này, vì vậy hỏi ngược lại Chung Duệ, “Anh thì sao? Có ý kiến gì?”
“Thông báo tìm người đừng dán! Chẳng may người chơi tìm một chỗ trốn đi, không ra khỏi cửa thì không nhìn thấy.” Chung Duệ chậm rãi mở miệng.
Tô Hàn vừa định nói, lại nghe đồng đội nhỏ nói tiếp, “Trực tiếp sai người lái xe, đi vài vòng quanh trấn nhỏ. Thuận tiện bật loa kêu gọi thông báo nội dung hai lần, cứ như vậy có thể bảo đảm tất cả nghe được thông báo. Bắt đầu ngày thứ 2 ở trò chơi, chúng ta bắt đầu ra tay thanh lý phần tử ngoan cố.”
Nhóm ba người do Diệp Thanh cầm đầu đồng loạt tắt tiếng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ – anh chàng này quá độc ác!
Thế nhưng Chung Duệ chưa dừng lại, nói tiếp, “Về phương diện khác treo giải thưởng với số tiền lớn, để NPC chú ý quan sát gần nhất có người khả nghi hay không. Phàm là người cung cấp đầu mối, đều thu được tiền mặt thưởng cho.”
Diệp Thanh trầm tư hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói, “Biện pháp không tệ, chỉ là không nhất định có thể tìm được toàn bộ người chơi chạy trốn.” nếu có người giỏi về trốn tránh, rất khó lôi người nọ ra ngoài.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: trò chơi đặt ra giả thiết: Vi-rút có thời kỳ ủ bệnh 3- 5 ngày; đưa người vào phòng cách ly một người sẽ không truyền bá. Trong thực tế cụ thể thế nào không rõ lắm.
Diệp Thanh: Người chơi có thể sống đến bây giờ đều có chút tài năng.
Tô Hàn (vô cùng tán thành): Đám người kia có tốc độ chạy trốn không tầm thường!