Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 75: Đấu trường (8)



Ngày thứ 6, ba tuyển thủ đấu thú buổi tối đều chết.

Ngày thứ 7, nội dung hoạt động giải trí đổi thành hai gã tuyển thủ đấu thú PK. Tổng cộng ba cuộc tranh tài, hai người may mắn cuối cùng còn tồn tại, ba người tử vong, còn có một người được Phó Hoằng Ngọc cứu.

“Tiểu Nam, từng học vật lộn tự do, thân thủ rất tốt, trước kia đã giúp đỡ tôi.” Phó Hoằng Ngọc giới thiệu sơ lược người chơi mới gia nhập trận doanh.

Cùng một ngày, trận doanh đấu thú lại có một người góp đủ tiền chuộc, tự chuộc thân, rời khỏi tầng ngầm.

Ngày thứ 8, tổng cộng sáu vị tuyển thủ đấu thú, một người may mắn còn tồn tại, bốn người tử vong, còn có một người bị Giang Thành coi trọng. Người được anh coi trọng cực kỳ dũng mãnh, giá trị thể lực chỉ giảm xuống 5%, đã giết chết đối thủ.

Giang Thành bàn bạc hồi lâu, thật vất vả tạo thành hiệp nghị, sau đó mới cứu người.

Ngày thứ 9 đúng 5 giờ chiều, loa phóng thanh thông báo, “Người dự thi còn lại 143 người, hiện nay người thắng 76 người.”

Người thứ nhất dũng cảm làm chim đầu đàn xuất hiện, phát hiện sau khi trở thành người thắng không có khác thường, vì vậy những người dự thi yên tâm lớn mật tăng tổng số tiền cược lên 15 triệu. Bây giờ, đã có 76 người hoàn thành chỉ tiêu.

Âm thanh máy móc của hệ thống nêu lên, “Biệt thự đánh bạc G78 (server của người chơi) còn dư lại 345 người chơi, 460 NPC.”

Nói cách khác, người chơi đấu thú còn dư lại 202 người.

Trận doanh người dự thi 143 người, cộng thêm có gần 200 NPC chiến đấu có thể hỗ trợ mọi lúc; trận doanh đấu thú 202 người, trạng thái bình thường, có rất ít đồ dùng. Hiển nhiên, trận doanh người dự thi chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.

Hơn tám giờ tối, ba cuộc tranh tài kết thúc, hai người may mắn còn tồn tại, bốn người tử vong.

Trong lúc Tô Hàn cho rằng hoạt động kết thúc, Chung Duệ trầm tư mấy giây, dùng năm triệu cho một tuyển thủ may mắn còn tồn tại trong số đó chuộc thân.

Tô Hàn, “???”

Nói xong năm triệu chip do cô bảo quản, ngày thứ 10 đồng đội nhỏ lẫn vào trại địch đâu!

Chung Duệ nhẹ giọng nói, “Tất cả người có năng lực (giá trị vũ lực cao) đi ra, nhân số không chiếm ưu thế, tôi còn chui vào để làm chi?”

Anh không nghĩ tới đồng đội nhỏ ra sức như vậy, trực tiếp theo ra sách lược thông quan kéo mọi người dự thi ở lại trong trận doanh. Cứ như vậy, thực lực trận doanh đấu thú không ngừng yếu bớt, không còn sức uy hiếp.

Thực lực hai phe tương đương, khó phân cao thấp, cần phải chuẩn bị đường lui, đề phòng vạn nhất. Một phe mạnh một phe yếu, trực tiếp đợi ở trận doanh mạnh hơn, ngồi đợi thắng lợi là được. Vì vậy Chung Duệ không do dự thay đổi chủ ý.

Tô Hàn oán thầm, ai biết anh đang suy nghĩ gì? Người bình thường thông thường sẽ không muốn chủ động trà trộn vào tầng ngầm.

Tranh tài kết thúc, người mặc áo đen đang muốn mang những người dự thi quay về thì bị Chung Duệ ngăn lại.

“Tôi muốn hỏi, hoạt động giải trí ngày mai có gì khác không?” Chung Duệ bĩu môi, dáng vẻ tẻ nhạt đến chết, “Hai người PK đã nhìn chán. Không có trò nào vui hơn, ngày mai tôi không tới.”

Có lẽ nể mặt Chung Duệ đã hoàn thành chỉ tiêu, người mặc áo đen mỉm cười, phun ra mười chữ, “Sáu người hỗn chiến, chỉ cho phép hai người may mắn còn tồn tại.”

Trong lòng Chung Duệ căng thẳng, nét mặt lộ ra biểu cảm thoả mãn rõ ràng, “Nghe rất thú vị, tôi không chờ nổi muốn xem so tài.”

“Vậy kính xin đợi đến cuộc thi đấu 8 giờ tối mai.” người mặc áo đen cười đáp.

Chung Duệ tránh đường ra. Đến khi người mặc áo đen đi ra một khoảng cách, sắc mặt anh nghiêm túc, thấp giọng nói lầm bầm, “Lấy hai trong sáu, tỷ lệ tích trữ hàng 33. 3% à?”

Tỉ lệ đào thải rất cao, sống sót quá khó khăn. Hơn nữa ngày mai sẽ là ngày thứ 10, người chơi có thể tự do rời khỏi phó bản, tương đương có kim bài miễn tử. Vì vậy, có lmột ít người ẽ ngồi không yên.

Nói cách khác, tỷ lệ trận doanh đấu thú gây sự ngày thứ 10 rất cao.

Khóe mắt thoáng nhìn đồng đội nhỏ, Chung Duệ thấp giọng nhắc nhở, “Ngày mai cẩn thận.”

Mặt Tô Hàn không chút thay đổi, “Mỗi ngày tôi đều tỉnh táo, chờ bọn họ ra tay sắp một tuần lễ.” nhưng mỗi ngày cô chạy số lượng đến khi hoàn thành 15 triệu chỉ tiêu mà chẳng có chuyện gì, thật làm người ta thất vọng.

Chung Duệ không khỏi thấy buồn cười.

**

Lạc Dân ngừng thở, lẳng lặng làm tổ ở trong góc.

Cách đó không xa, một con sói xám cao lớn theo dõi anh, trong mắt thèm nhỏ dãi hiển nhiên coi anh thành con mồi. Chỉ là mấy lần giao thủ trước không chiếm được tiện nghi, vì vậy nó có chỗ cố kỵ, không dám dẫn đầu khởi xướng tiến công.

Một người một sói giằng co, hình ảnh như tạm dừng.

Lạc Dân rất kiên nhẫn, an tĩnh đợi.

Một lúc lâu, sói xám không kiềm chế được, lao tới trước, cũng lộ ra răng nanh sắc nhọn.

Lạc Dân không chút do dự thuận thế nằm xuống, sau đó đẩy sói xám ngã trên mặt đất, đầu chạm đất trước. Khi con sói mắt nổ đom đóm, anh cực nhanh móc ra dao găm, công kích những chỗ bạc nhược như con mắt, cái cổ, phần bụng.

Tiếng rú vang lên. Rất nhanh, sói xám ngã xuống đất không dậy nổi, cũng hóa thành ánh sáng trắng.

Lạc Dân xoa xoa mồ hôi trên trán, khóe miệng cong lên. Đứng ở đấu trường khổ thì khổ thật. Nhưng không phải không hề có thu hoạch. So với lúc vừa đi vào phó bản, năng lực anh đối phó với địch đột nhiên tăng mạnh, có tiến bộ rất lớn.

Sau khi sói xám biến mất, huấn luyện hôm nay kết thúc. Nhân viên cấp dưới mở lồng giam đưa Lạc Dân về phòng nghỉ.

Mặc dù tên là phòng nghỉ, nhưng thật ra chỉ là một gian phòng nhỏ 10m². Bên trong chỉ có hai cái giường đơn, nhưng phải ở sáu người.

“Đã trở về?” trong phòng nghỉ ngơi, có người giành một giường trước.

Thấy Lạc Dân trở về nhà, người nọ nằm ở giường đơn bên trái, nhíu mày, liếc mắt nói, “Động tác rất nhanh.”

“Chung quy không bằng anh.” Lạc Dân không khỏi có chút tiếc nuối.

“Cậu không nghĩ xem anh luyện mấy năm, cậu luyện mấy năm?” người nằm trên giường có cái đầu bóng lưỡng, hai chân bắt chéo, thần tình cực kỳ thả lỏng, như là nghỉ phép.

Lạc Dân ngậm miệng không nói.

Đưa tuyển thủ vào phòng nghỉ, nhân viên cấp dưới ném ra một cái túi tiền nhỏ, cũng nói, “Tiền trợ cấp ngày hôm nay.”

Lạc Dân tiện tay tiếp nhận, cũng cân nhắc, phát hiện trọng lượng giống như quá khứ, không khỏi than nhẹ một tiếng.

Trước khi đi vào đấu trường ba ngày, mỗi ngày chỉ cho ăn một bữa, không có vật dụng hàng ngày, đồng thời phải đánh nhau với nhiều loại dã thú, tranh thủ cơ hội sống sót.

Sống quá ba ngày, tuyển thủ bị dán lên nhãn hiệu “Hợp lệ”, đãi ngộ hơi cải thiện. Mỗi ngày vẫn đánh nhau với dã thú, chỉ là sau khi thắng lợi nhận được một cái túi tiền nhỏ, bên trong có 10 chip, mỗi chip giá trị một nghìn.

Tuyển thủ có thể dùng chip mua đồ ở quầy tạp hóa tầng ngầm. Tuy là… Giá cả khiến người ta nhìn đã bực bội…

Một bát canh thịt, 1000 bối.

Một bánh xà phòng thơm, 500 bối.

Một băng vải để chữa bệnh, có thể dùng để băng bó vết thương, giá cả 20 nghìn bối.

Môt cây chủy thủ, cực kỳ sắc bén, giá cả 30 nghìn bối.

Thuốc chống viêm, giá cả 30 nghìn bối.

Đổi phòng nghỉ, giá cả 50 nghìn bối. (mỗi ba ngày giới hạn mua một lần)



Cái hố lớn nhất là dược phẩm giá trên trời là đồ vật bán có giới hạn, phải tranh mua!

Mỗi ngày tham gia huấn luyện, tiêu hao thể năng cực lớn. Nếu muốn cam đoan độ chắc bụng, độ sạch sẽ ở trình độ bình thường, ít nhất phải ăn hai bữa cơm, dùng hai bánh xà phòng thơm. Thừa ra 7000 bối, tiết kiệm mấy ngày mới có thể mua dao găm, mua thuốc men.

Có điều nếu bị ngẫu nhiên chọn trúng tham gia thi đấu đấu thú, thắng lợi sẽ nhận tiền thưởng 100 nghìn bối. 100 nghìn bối đủ để sinh hoạt thoải mái ở đấu trường một thời gian. Chỉ là tỉ lệ thi đấu đấu thú tử vong rất cao, sống sót không dễ dàng.

Trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng nét mặt không để lộ, Lạc Dân bình tĩnh ngồi xuống ở một cái giường bên khác.

Chẳng biết lúc nào, nhân viên cấp dưới đã rời khỏi.

Đợi xác định người đã đi rất xa, không nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, đầu trọc trở mình ngồi dậy, biểu cảm rất khó nhìn, “Không phải nói Tiểu Nam là bạn thân trong thực tế của cậu, nhân phẩm tin được à? Làm sao đi ra ngoài đã mấy ngày, không hề có một chút tin tức nào!”

Lạc Dân bình chân như vại, “Chẳng phải tôi nói à, nhân phẩm là tuyệt đối có thể tin cậy. Thế nhưng xuất phát từ suy nghĩ an toàn, sẽ không lập tức ra tay. Trễ nhất ngày thứ 10, khẳng định đúng giờ dùng thuốc nổ nổ tung lồng giam, thả chúng ta đi ra ngoài.”

Sắc mặt đầu trọc khó coi như trước, anh buồn bực nói, “Vậy tôi đợi thêm một ngày. Nếu như kết thúc ngày thứ 10 vẫn không có tin tức…”

Câu nói kế tiếp anh chưa nói, chỉ liếc nhìn Lạc Dân.

“Là anh em quen biết hơn hai mươi năm, cậu ta là hạng người gì tôi rất rõ ràng.” Lạc Dân không lo lắng, ngược lại lộ ra chút hiếu kỳ, “Chẳng phải anh thu phí bảo kê à? Gom góp đủ rất nhanh có thể đi ra ngoài.”

Nhắc tới chuyện này, đầu trọc không vui, “Nhân số tuyển thủ đấu thú ngày càng giảm bớt, không ép ra mỡ nữa!”

“Bằng lòng giao phí bảo kê chỉ có khoảng 100 người, mỗi người mỗi ngày 5000 bối. Dù sao tôi không thể ức hiếp quá ác, làm cho những người khác liên thủ phản kháng. Tỉ mỉ tính toán, góp đủ năm triệu phí chuộc thân, phó bản đã sớm kết thúc!”

“Nói cũng kỳ quái, đám người trên lầu có phải ăn gian tập thể hay không? Làm sao mấy ngày liên tiếp, không có ai xuống? Cái này không hợp với lẽ thường.”

“Không có nguồn máu mới bổ sung, tuyển thủ hiện hữu không ngừng tử vong, muốn tạo phản cũng thiếu người!”

“Trên lầu rõ ràng có cao thủ.” Lạc Dân hờ hững nói, “Người dự thi không có ai xuống, đấu trường mấy người đánh đấm tốt bị người ta mang đi. Không những vậy, thực lực cao siêu, năng lực chỉ huy không phải tốt bình thường.”

Dừng một chút, anh thở dài nói, “Thực ra tôi không tán thành phản kháng.”

“Ha ha.” đầu trọc cười lạnh một tiếng, mặt không chút thay đổi nói, “Nghe nói ngày thứ 10 sáu người hỗn chiến, không chết đến hai người không cho phép ngừng tay.”

“Nếu như năm người còn lại liên thủ, hơn nữa người dự thi mua đồ vật, mặc dù là tôi cũng không dám bảo đảm có thể chống đỡ đến cuối cùng. Cùng với ngồi chờ chết, chi bằng chủ động xuất kích, lên kế hoạch làm liều một lần!”

“Lại nói, tuyển thủ tranh đấu với dã thú, tuyển thủ và tuyển thủ PK, sáu người hỗn chiến, kế tiếp chẳng phải là mười người hỗn chiến, một người may mắn còn tồn tại à?”

Tương truyền, có người sẽ bỏ các loại trùng độc vào một cái thùng, khiến chúng tranh đấu lẫn nhau. Cho đến khi trong thùng còn lại một con mạnh nhất, nó sẽ tự động trở thành Cổ Vương.

Ở đấu trường, thường xuyên có việc tương tự xảy ra.

Đầu trọc cảm thấy sở dĩ hiện nay tạm thời chưa gặp chuyện này, là bởi vì trò hay phải để đến cuối. Thật sự đến lúc đó, phản kháng cũng không kịp nữa!

Trầm tư một lúc, Lạc Dân vẫn lắc đầu như cũ, “Tôi cảm thấy được hợp sức khởi nghĩa quá mạo hiểm, chi bằng ở lại trong đấu trường sống lâu.”

“Anh ngẫm lại xem, trên lầu riêng NPC đã có 400 người, người chơi có 150 người. Mỗi người giấc ngủ sung túc, tinh thần sung mãn, trạng thái tốt đẹp. Mà chúng ta đây? Về số người không có ưu thế, tình trạng thê thảm, giống dân chạy nạn. Bết bát nhất là, kho hàng tùy thân bị đóng băng. Vật phẩm đặt ở trong kho hàng, không được lấy ra, chẳng có vũ khí thuận tay.”

“Nói là ‘Liên thủ phản kháng’, thực tế ‘Cùng nhau chịu chết’.” Lạc Dân lắc đầu, cảm thấy phản kháng vừa phí sức lại tốn công. Chẳng bằng đợi ở đấu trường, không chịu đựng nổi thì rời khỏi phó bản.

“Tôi không muốn.” mặt đầu trọc đen sì từ chối, “Bao nhiêu người đi vào đấu trường, ba ngày trước không chịu đựng được, tan vỡ rời trò chơi, buông tha thi đấu? Sau đó chỉ biết có càng nhiều người chơi không chịu đựng nổi, chọn rời phó bản. Đến lúc đó thực lực trận doanh đấu thú giảm mạnh thì càng không nhìn thấy hy vọng.”

“Ngày thứ 10, người chơi có thể rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào, nhân số cao nhất, làm sao cũng phải thử một lần.”

Số người tuyển thủ đấu thú giảm mạnh, ban đầu ngẫu nhiên bị chọn vào thi đấu đấu thú, sẽ biến thành chắc chắn trúng cử. Về phương diện khác, nếu như nhân số tuyển thủ đấu thú ít hơn số người yêu cầu tối thiểu, không cách nào tổ chức thi đấu, ai biết sòng bạc sẽ chơi chiêu mới gì? Chỉ là ngẫm lại, cũng làm người ta sợ run.

Đầu trọc nhìn Lạc Dân chăm chú, trầm giọng nói, “Nếu như không nếm thử phản kháng, vĩnh viễn không có cơ hội thành công.”

Lạc Dân không lời phản bác, đành ngậm miệng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv