Trong ngõ nhỏ, một gã đàn ông thấp bé thò đầu, hình như quan sát tình hình xung quanh.
“Tạch ——” tiếng súng vang lên, viên đạn xét qua cái trán gã.
Nháy mắt, lòng bàn tay mu bàn tay đều là mồ hôi. Gã lùn cảm thấy không ổn, nhanh chóng chạy trốn.
Phía sau tiếng bước chân vang lên, hình như là binh lính đuổi theo.
Gã lùn tránh trái né phải, trơn tuột hơn cả cá chạch, khóe miệng mơ hồ hiện lên ý cười.
Binh lính một đường đuổi theo, ai ngờ lại vào ngõ cụt.
Mà lúc này, gã lùn ra sức trèo tường, thành công chạy đến một con ngõ nhỏ khác.
“Đuổi theo!” Bọn lính vừa định rút khỏi ngõ cụt, lại phát hiện đường lui đã bị một chiếc xe tải lớn phá hỏng.
Ngay sau đó, có người ném củi gỗ, cây đuốc, sách vở cũ nát đã bốc cháy vào trong ngõ cụt.
Lửa lớn hừng hực thiêu đốt, rất nhanh cướp đi sinh mệnh mười tên lính.
“Cho nên nói, đi đâu phải mang theo não. Tại sao vừa thấy người đã đuổi theo chứ? Không chú ý sách lược.” Gã lùn phụ trách làm con mồi đứng xem cả quá trình, không chút để ý cà khịa.
**
Trong đống đổ nát, hình như có một bóng người hiện lên.
Có binh lính thoáng nhìn thấy, vì thế gọi đồng đội cùng đi điều tra.
Kết quả vừa đi đến chỗ rẽ, một cái lưới lớn bện bằng dây mây từ trên không rơi xuống, vừa vặn trùm lên mười tên lính.
Xung quanh đã rải sẵn vật dễ đốt như cỏ tranh, còn có củi gỗ và vải vóc thấm dầu ăn.
Du Bảo Văn ấn bật lửa, ngọn lửa lập tức bốc cháy với tốc độ cực nhanh. Chờ đến khi bọn lính tránh thoát tấm lưới lớn, đã bị ngọn lửa lớn hừng hực vây quanh.
“Không ngờ thiên phú còn rất thực dụng.” Du Bảo Văn đứng ở nơi xa xem bọn lính táng thân biển lửa, không nhịn được tự lẩm bẩm.
**
Con ngõ nhỏ nào đó, binh lính chia thành tốp nhỏ đang điều tra.
Bỗng nhiên, một bàn tay nhanh chóng vươn ra bắt một tên vào trong góc.
“Ô ô.” Tên lính muốn kêu cứu với đồng đội, nhưng giây tiếp theo, bốn con dao đã cắm vào bụng anh.
Đôi mắt anh trợn tròn, liều mạng giãy giụa, cũng ý đồ rút súng. Sau vài giây ngắn ngủn, chủy thủ rút ra, lại lần nữa cắm vào bụng anh. Đôi mắt tên lính trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Cô gái có mái tóc cuộn sóng vừa lau chủy thủ, vừa thờ ơ nói, “Đánh bất ngờ chín lần là xong việc.”
Nam sinh đeo kính mắt gật gật đầu, “Ừm, đợi mình bắt người.”
Ba đồng đội khác làm động tác tay “ok”.
Mười tên, chín tên, tám tên…… Nhân số tiểu đội lính không ngừng giảm bớt. Ban đầu bọn chúng chỉ cảm thấy đồng đội đi nơi khác. Chờ cuối cùng nhận thấy không đúng, nhân số chỉ còn lại bốn người.
Bọn lính lập tức tụ tập với nhau cùng hành động.
“Bốn tên thì hơi khó xử……” trong lòng nam sinh nói thầm.
“Nếu không đổi một đội săn giết?” Cô bé tóc cuộn sóng đề nghị, “Chỗ lính còn lại không xử lý được, vậy ta giao cho người khác.”
Vừa dứt lời, một quả lựu đạn khói bị ném vào giữa đám lính. Màn sương khói màu trắng từ từ dâng lên, thành công ngăn cản tầm mắt bọn chúng.
Ánh mắt nam sinh sáng lên, cơ hội đến! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cậu không chút do dự lại kéo một tên lính đến một góc. Bốn cái chủy thủ đều xuất hiện, rất nhanh, binh lính không có hơi thở.
Nam sinh không ngừng cố gắng, tiếp tục kéo người.
Nhưng mà cậu vừa bắt được người, chết tiệt sương khói lại dần dần tiêu tán.
Nam sinh, “……”
Hố to. Hai tên lính khác trông thấy đồng đội bị bắt, lập tức rút súng cứu viện.
Nam sinh không chút do dự lấy con tin làm lá chắn thịt che ở trước ngực. Chỉ là cậu chắn một hướng, không che được một hướng khác.
Đúng lúc này, giữa mày một tên lính xuất hiện một chấm đỏ hồng ngoại. Giây tiếp theo, giữa mày anh bị bắn trúng, cả người đã bị thương nặng.
Tay súng bắn tỉa?!
Nam sinh theo bản năng nhìn theo hướng viên đạn bắn ra, thấy một người ghé vào mái hiên, đang nhắm chuẩn.
“Bụp ——” Sau khi giữa lông mày bị bắn trúng, trái tim ở ngực trái tên lính lại bị bắn trúng. Lúc này anh hoàn toàn ngã xuống, chết ngỏm.
Mắt thấy đối thủ chỉ còn hai người, các bạn nhỏ không còn mai phục, sôi nổi lao ra chiến đấu.
Rất nhanh, phân đội nhỏ mười người bị tiêu diệt sạch sẽ.
Nam sinh ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại phát hiện tay súng bắn tỉa đã rời đi.
**
Bên kia, Chung Duệ, Tô Hàn dẫn người ra sức ẩu đả, thành công giải quyết rớt bốn phân đội nhỏ, lại nghe hệ thống tuyên bố, “Trước mắt tổng số binh lính trong thành phố còn 400 người.”
Cùng thời gian, ở nhiều góc trong thành phố, vài người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra. May mắn, bọn họ không chiến đấu một mình.
Chạy ngược chạy xuôi cả ngày, cuối cùng rửa sạch số lượng binh lính về con số 87 người, Chung Duệ dẫn đám cấp dưới kết thúc công việc quay về khu chung cư.
Buổi tối, Tô Hàn uống cháo, nghiêm túc tự hỏi một vấn đề, “Binh lính vào thành như thế nào? Nếu đi vào theo một hướng nào đó, chẳng phải chỉ cần đặt bẫy ở con đường chắc chắn phải đi qua là xong à?”
Vận may tốt chưa biết chừng có thể tiêu diệt sạch 600 tên trong một lần.
Chung Duệ đang tự hỏi vấn đề tương tự. Nghe vậy, anh thờ ơ nói, “Thành phố có bốn cái cửa thành đông, nam, tây, bắc.” Lời này ý là, anh hoài nghi bốn cái cửa thành đều sẽ đổi mới ra binh lính.
Tô Hàn suy nghĩ một lúc, đề nghị, “Ngày mai tùy tiện tìm cái cửa thành tìm hiểu tình hình.”
“Ừm.” Chung Duệ đáp, ngay sau đó có chút cảm thán, “Không biết là chất lượng chỉnh thể người chơi tăng cao, hay là cái server này được ghép với đồng đội đặc biệt có thực lực, tiến độ rửa sạch nhanh hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.”
Vốn dĩ anh cho rằng một phần ba lượng công việc do mình làm. Nếu thật sự như thế, sau khi thử nghiệm, anh sẽ không chút do dự lựa chọn từ bỏ, cuối cùng không ai là chúa cứu thế.
Mà hiện tại, anh cảm thấy mình mơ hồ trông thấy ánh rạng đông của thắng lợi.
**
Màn đêm buông xuống, một tiểu đội nhỏ bốn tên lính vây quanh đống lửa sưởi ấm. Bọn chúng lấy ra nước khoáng và bánh nén khô từ túi xách, yên lặng ăn cơm.
Ban nãy chúng truy kích hơn mười người sống sót, ai ngờ đối phương cực kỳ dũng mãnh. Mắt thấy chạy không thoát, họ đổi lại vật lộn.
Bọn chúng nhất thời không trở tay, đảo mắt mất sáu người.
Mặc dù đã đánh gục người sống sót, nhưng lòng bốn người còn lại còn sợ hãi, có chút không an tâm.
Đúng lúc này, một cơn gió to thổi qua, ngọn lửa lay lắt.
Đột nhiên, một tên che hai mắt, đau đớn kêu to, “Không thích hợp! Tại sao cơn gió này làm đau mắt? Không mở ra được!”
Ba tên còn lại cũng phát hiện, chỉ là đã không kịp.
Tám thanh niên trai tráng hiện ra thân hình, chậm rãi đi ra từ bụi cỏ dại cao bằng người.
Một người trong đó cười hắc hắc, “Bột ớt siêu cay! Không có mười lăm phút, đừng nghĩ mở to mắt.”
Có hai người không kiềm chế được, lập tức xông lên trước dùng con dao nhỏ thọc vào bụng bọn lính.
Mấy tiếng kêu rên vang lên. Rất nhanh, khắp nơi khôi phục yên tĩnh không tiếng động, chỉ có đống lửa phát ra tiếng “lốp bốp”.
**
Sáng sớm ngày hôm sau, ăn cơm xong, Chung Duệ mang theo một nhóm người xuất phát, đi cửa đông trước.
Sau khi tới đích, bọn họ ẩn nấp ở một tòa nhà văn phòng gần đó.
Chung Duệ như làm ảo thuật từ trong túi móc ra kính viễn vọng, nhìn tình cảnh cửa thành ở phía xa.
Tô Hàn cạn lời nhìn anh, tự nhủ, còn đồ vật gì mà anh chàng này không có không?
“Cô muốn không?” Chung Duệ thân thiện dò hỏi, cũng thuận tay đưa ra kính viễn vọng.
“Anh giữ lại đi.” Tô Hàn quay đầu đi, dõi mắt trông về phía xa.
Đợi mấy phút, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên, “Ngày thứ 12 ở trò chơi, số lượng rương tiếp viện màu trắng 2/50.”
“Thành phố E44 còn 7388 người sống sót, trong đó 346người chơi, 7042 NPC người dân. Có 42 binh lính tồn tại.”
“Hôm nay có 600 binh lính vào thành. Bọn họ mang súng lục theo người, giá trị thể lực đủ 100, nhìn thấy người sống sót sẽ vô điều kiện tiến hành xạ kích, đuổi giết.”
Tô Hàn cảm thấy ngoài ý muốn, “Tối hôm qua còn có 87 binh lính, buổi sáng hôm nay chỉ còn lại 42 tên à?”
Khóe miệng Chung Duệ nhếch lên. Anh nói vô cùng chắc chắn, “Chúng ta có thể thắng.”
“Có.” Tô Hàn đáp lời, thuận tiện nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Âm thanh máy móc của hệ thống vừa dứt lời, cửa đông xuất hiện đông đảo binh lính.
Tô Hàn nhìn lướt qua, phát hiện vừa lúc là 150 người. Mười tên xếp thành một đội, tổng cộng có 15 đội, trật tự rành mạch.
Có điều chỉ trong chốc lát, mười lăm tiểu đội nhỏ đã tách biệt đi tìm mục tiêu.
Mặt Tô Hàn không biểu cảm nhìn một số tiểu đội dần dần rời xa, cảm thấy nên ra tay khi nhóm lính này phân tán. Nếu lòng tham không đủ, trực tiếp ra tay với 150 người, chẳng may bị đạn lạc bắn trúng, chết thì sao! Vậy quá oan uổng.
Bên cạnh, Chung Duệ lộ ra vẻ buồn rầu, “150 người…… Số lượng thực sự hơi nhiều.” Nghe giọng của anh, phảng phất nếu nhân số ít một chút, anh có biện pháp xử lý toàn bộ.
Tô Hàn phát ra từ nội tâm cảm thấy, có đôi khi đồng đội nhỏ quá giỏi.
Lúc này, một bóng dáng giấu ở gần đó bị binh lính phát hiện, vì thế vừa trốn vừa chạy, cuối cùng chạy tới về hướng tòa nhà văn phòng!
Tô Hàn chậm rãi phun ra ba chữ, “Du Bảo Văn.”
“Cô quen à?” Chung Duệ dò hỏi.
“Tiếp xúc một khoảng thời gian, con người không tệ lắm.” Tô Hàn yên lặng bổ sung ở trong lòng, ngoại trừ hơi tài giỏi một chút, không có tật xấu khác.
“Vậy cứu người đi.” Chung Duệ không quá để ý.
Sắc mặt mọi người nghiêm nghị, sôi nổi tìm địa phương trốn kĩ.
Bên kia, Du Bảo Văn lao lực bò cầu thang, hơi thở dốc.
Giờ phút này, cô rất tức giận. Nếu không phải uống nước mưa bị tiêu chảy, phát ra âm thanh “Lộc cộc lộc cộc”, cô không đến mức bị quân địch phát hiện!
Trong hiện thực, cô là thể chất uống nước giếng, uống nước mưa cũng chẳng sao. Ở vòng phó bản trước, cô cũng uống nước mưa, sóng êm bể lặng. Cô theo bản năng cảm thấy, nước mưa trong trò chơi đều có thể uống.
Ai ngờ trò chơi rác rưới này còn chú ý vấn đề tỷ lệ! Cô vừa không lưu ý đã trúng chiêu. Giờ phút này dạ dày quay cuồng, chân hơi mềm, toàn thân không còn mấy sức lực.
Thôi. Du Bảo Văn héo héo suy nghĩ, chờ bò đến lầu 4, bọn lính đuổi theo, cô lại dùng dây thừng nhảy lầu là được.
Trong trò chơi nhiều giả thiết như vậy che giấu, ai không từng bị hố? Mọi người đều cố gắng chịu đựng chứ sao.
Du Bảo Văn vừa cổ vũ bản thân, một bên bất đắc dĩ bò cầu thang. Bỗng nhiên, cô cảm giác có ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô, vì thế bỗng nhiên xoay người.
Tô Hàn cười chào hỏi, “Thật khéo, lại gặp mặt.”
Hóa ra là cô. Du Bảo Văn không tự giác nhẹ nhàng thở ra.
Chung Duệ nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân, nửa ngày sau nói, “Chuẩn bị, quân địch đến.”
Vừa dứt lời, bóng dáng binh lính xuất hiện ở hàng lang.
Chỉ một thoáng, lượng lớn bi thép vọt tới mục tiêu.
Du Bảo Văn trợn mắt há hốc mồm, lại bị Tô Hàn nhẹ nhàng kéo đến một góc.