Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 55: Bị nhốt trong chiến tranh (6)



Bước đầu tiên, lựa chọn nơi tị nạn thích hợp.

Tô Hàn thầm nghĩ, nếu chiến tranh thất bại, chắc chắn mọi nơi trong thành phố đều bị quân địch điều tra tỉ mỉ, trên mặt đất không an toàn, cô muốn tìm tầng hầm ngầm ẩn nấp!

Chỉ là dưới tình huống trời xa đất lạ, muốn tìm được nơi thích hợp không dễ dàng. Nếu trong thành phố có nơi trú ẩn, vậy tốt quá, có điều rất khó tìm được vị trí cụ thể.

Tô Hàn vừa suy tư vừa rảo bước.

Cách đó không xa, có người đang đứng ở đầu phố nhìn xung quanh. Chỉ là người nọ trông thấy Tô Hàn, lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ, sau đó đột nhiên quay đầu, hình như hoàn toàn không có hứng thú liếc thêm.

Tô Hàn tự nhủ, quả nhiên bị theo dõi là lỗi của ba lô.

Để tiến thêm một bước xác nhận, cô lấy từ trong túi ra một cái bật lửa còn 1/2 nhiên liệu, cầm trong tay không chút để ý thưởng thức, “Có một số việc muốn hỏi anh, thù lao là cái bật lửa trên tay này. Có rảnh không?”

Trong mắt người nọ hiện lên sự kinh ngạc và vui mừng đan xen, ngay sau đó thái độ biến đổi, vô cùng nhiệt tình nói, “Có rảnh! Cô tùy tiện hỏi!”

“Trong thành phố có nơi trú ẩn không?” Tô Hàn đưa ra vấn đề muốn biết nhất đầu tiên.

“Không có cái đó.” Đối phương không cần nghĩ ngợi trả lời.

Ánh mắt Tô Hàn tối sầm, là thật sự không có hay người này không biết? Cái này cần cân nhắc kĩ.

Suy nghĩ một lúc, cô tiếp tục hỏi, “Gần đây có thị trường giao dịch, có thể giao dịch tin tức, trao đổi vật tư không?”

Đối phương đánh giá Tô Hàn từ trên xuống dưới, biểu cảm có phần không nắm chắc.

Tô Hàn bình tĩnh bổ sung, “Tôi là người môi giới, có con đường nhập ổn định bật lửa, yêu cầu tìm người trao đổi vật tư.”

Người môi giới nói rõ nhà cô không có nền tảng, không đáng bị cướp. Có con đường nhập bật lửa nói rõ giữ lại cô có tác dụng. Cứ như vậy, đa số mọi người sẽ lựa chọn quan hệ tốt với cô, để sau này tiến hành trao đổi.

Ổn định! Có được! Bật lửa!

Trong lòng người nọ nóng rực, vội vàng nói, “Cô có thể đổi với tôi.”

Tô Hàn cười lắc lắc đầu, giọng điệu hiếm khi kiên định, hỏi lại một lần, “Biết nó ở đâu không?”

Người nọ không cam lòng, nhưng lại luyến tiếc bật lửa, đành chỉ chỉ hướng nào đó, “Đi về phía trước hai mươi phút, sẽ thấy một khu chung cư màu trắng, bên trong có mười người tụ tập. Tôi từng chào hỏi bọn họ, nhân phẩm tạm được, nói chuyện giữ lời, của cải rất phong phú. Nếu lá gan của cô đủ lớn, có thể tìm bọn họ nói chuyện.”

Sắc mặt Tô Hàn cứng đờ, mười người đấy…… Nghe cô đã không muốn đi.

“Có thị trường giao dịch khác không?” Cô không nhịn được truy hỏi.

Người nọ cũng lưu manh, nói thẳng không cố kỵ, “Có thì có, có điều nếu giao dịch đông người thì mua bán bình thường, ít người thì đổi nghề cướp bóc, cô một thân một mình thật sự muốn đi à?”

Tô Hàn, “……”

Tại sao nhóm người này còn kiếm tiền bằng nghề phụ hả?!

“Cảm ơn.” Cô thở dài, ném bật lửa cho cho đối phương.

Cuối cùng, người nọ nhìn Tô Hàn thật kĩ, nghiêm túc nói, “Mặc dù thời thế tồi tệ, nhưng không phải tất cả đều là người xấu. Khu chung cư màu trắng an toàn hơn, tôi nói thật, tin hay không tùy cô.”

Nói xong anh xua xua tay, yên tĩnh chờ vụ mua bán tiếp theo tới cửa.

Tô Hàn nửa tin nửa ngờ, đi về hướng bên kia.

Đợi người đi xa, anh chàng đứng ở đầu phố nhỏ giọng nói thầm, “Đi thì biết là sự thật, không lừa gạt. Tôi đi ra từ khu chung cư màu trắng, chẳng lẽ tôi không hiểu rõ!”

……

Không bao lâu sau, Tô Hàn nhìn thấy khu chung cư màu trắng. Cô không vội vã đi vào, mà trước tiên vòng xung quanh một vòng. Rất nhanh, cô phát hiện khu chung cư không bình thường.

Bồn hoa trồng thực vật họ nhà đậu, trên bờ rào rồng khoai tây, cà rốt. Chính giữa nhất tiểu khu có hai cái giếng nhỏ, trên sân thượng tòa nhà có tấm pin năng lượng mặt trời có thể cung cấp điện lực. Nói cách khác, suy xét đến tất cả phương diện đồ ăn, nước uống, điện năng.

“Hình như do người chơi làm?” Tô Hàn ngửa đầu quan sát tấm pin năng lượng mặt trời, trong lòng cảm thấy NPC sẽ thông minh đến thế. Nếu mọi NPC đều giỏi như vậy, người chơi khác nào có đường sống?

Đúng lúc này, một người thò đầu ra khỏi cửa sổ, dáng vẻ rất quen mắt.

Đúng là Chung Duệ.

Tô Hàn, “……”

Lần nào anh chàng này gây chuyện đều lớn hơn lần trước.

Chung Duệ cũng thấy bóng dáng đồng đội nhỏ, vì thế gào lên, “Chờ, tôi đi đón cô.”

Tự tiện tiến vào có khả năng bị coi là kẻ thù đột nhập, vì thế Tô Hàn kiên nhẫn đứng chờ bên ngoài khu chung cư.

Rất nhanh, Chung Duệ ra khỏi tiểu khu, hai người cuối cùng thành công gặp mặt. Mà lúc này đã là ngày thứ 7 ở trò chơi, gần tới giữa trưa.

“Nghe nói trong khu nhà có mười người, đều do anh nuôi à?” Tô Hàn rất tò mò. Cô không hề nghi ngờ đồng đội nhỏ có năng lực này, bởi vì mặc dù không có suy nghĩ ở phương diện này, nhưng nếu cô muốn thì cô cũng làm được.

“Ừm, để đề phòng bất trắc.” Chung Duệ nghiêm túc nói, “Tôi hoài nghi về sau có khả năng thất bại, quân địch tiến vào thành phố triển khai đánh du kích, cho nên cần có người.”

“Sau ngày thứ 10, người chơi có thể rời phó bản ở bất cứ nơi nào bất cứ đâu, không đáng tin cậy, nuôi NPC càng thích hợp.”

“Thật giỏi.” Tô Hàn tấm tắc cảm thán, “Mười mấy cái tàu há mồm! Muốn nuôi không hề dễ.”

Chung Duệ một bên dẫn đường, một bên tán gẫu với đồng đội nhỏ, “Không hề khó như thế. Vốn dĩ trong tiểu khu đã gieo trồng lương thực, sắp tới kỳ thu hoạch. Tôi bảo người đào hai cái giếng cạn, kiếm tấm pin năng lượng mặt trời, sau đó dùng cạm bẫy bắt ít con mồi, mọi người bù đắp cho nhau, chắp vá tới lúc này.”

“Sau khi vào trò chơi tôi tìm được hai cái rương tiếp viện màu trắng, kho hàng tùy thân cũng mang theo rất nhiều đồ vật, không thiếu vật tư.”

“Nếu không phải nước sạch khó kiếm, tôi còn định chiêu mộ thêm người. Có điều hiện tại ngẫm lại hay là thôi, không có nhiều vũ khí trang bị cho bọn họ.”

Tô Hàn thầm cảm thán, đồng đội nhỏ thật mạnh!

Cô tiếp tục hỏi, “Trong thành phố có nơi trú ẩn không?”

Chung Duệ tiếc nuối lắc lắc đầu, “Tôi phái người lục soát đi tìm khắp nơi, không có.”

“Tầng hầm ngầm?”

Chung Duệ đè thấp tiếng nói, “Bên dưới chung cư có.”

Ánh mắt Tô Hàn sáng lên.

Hai người kể cho nhau nghe những chuyện từ ngày đầu tiên trò chơi đến giờ, rất nhanh đến lúc ăn cơm trưa.

Chung Duệ nhân cơ hội giới thiệu Tô Hàn cho cấp dưới, “Đây là đồng đội của tôi, cô tên là Tô Hàn.”

Mọi người im lặng. Thỉnh thoảng có ánh mắt tìm tòi nghiên cứu ném về phía Tô Hàn, hình như muốn nhìn ra ý nghĩ chân thực của cô.

Tô Hàn cũng không để ý. Người mới vào đội vốn đều bị ánh mắt hoài nghi càn quét.

Vì thế cô làm hai việc.

Việc thứ nhất, cô tìm cái nồi sắt nhóm lửa, thêm nước khoáng, bỏ năm gói mì ăn liền vào nấu, mời mọi người ăn một bữa.

Việc thứ hai, cô lấy ra dung dịch thuốc tẩy trắng Clo gia dụng lúc trước tìm thấy, đổ vào thùng nhựa lớn đựng đầy nước, tiến hành tiêu độc tinh lọc.

Gần như trong nháy mắt, ánh mắt NPC nhìn cô trở nên hiền hòa.

Chung Duệ nhẹ giọng cảm thán, “Đúng là biết thu mua lòng người.”

Tô Hàn cười đáp lại, “Vốn dĩ đó chẳng phải việc khó.”

Chung Duệ lắc lắc đầu, bắt đầu giới thiệu từng người một cho đồng đội nhỏ, “Hai đứa bé bên kia họ Cao, là cặp sinh đôi. Anh trai gọi là Đại Cao, em trai kêu Tiểu Cao, bởi vì không có đồ ăn nên thiếu chút nữa chết đói, đến đây giúp vì muốn một miếng cơm.”

“Người đàn ông trung niên đeo kính mắt kêu Tiền Tuấn. Khoảng thời gian trước vợ ông ấy sốt cao liên tục suýt chút nữa chết. Tôi cho thuốc hạ sốt, cứu được người, từ đây về sau ông ấy cam tâm tình nguyện làm việc cho tôi.”

……

“Còn có vài người cảm thấy đi theo tôi còn hơn lăn lộn một mình, vì thế đến nhờ cậy.”

Khi nói chuyện, một người vội vã đi vào trong tiểu khu, trong miệng ồn ào, “Thơm quá! Nấu mì ăn sao không ai gọi tôi một tiếng?”

Chung Duệ chỉ chỉ, “Ví dụ anh ta, Nguyên Khánh, tự đưa mình tới cửa.”

Tô Hàn, “……”

Người tên Nguyên Khánh này chính là anh chàng ban nãy chỉ đường ở đầu phố.

Mặt Tô Hàn ngơ ngác nghĩ, vốn cô nghĩ đây là người tốt, thật ra để câu kéo việc buôn bán cho nhà mình à? Mặc dù anh ta đều nói thật, Chung Duệ rất có chữ tín, nhưng giờ phút này, tâm trạng Tô Hàn vô cùng phức tạp.

Bên cạnh, Nguyên Khánh cướp được mì sợi, húp sùm sụp hai miếng, hào hứng tăng vọt.

Chờ khóe mắt thoáng nhìn thấy Tô Hàn, anh hưng phấn thò qua tới khoe thành tích, “Thế nào, tôi không lừa cô chứ? Có phải trao đổi rất công bằng, rất có cảm giác an toàn không?”

Đại Cao nhẹ giọng nói thầm, “Người ta quen biết đại ca.”

Tiểu Cao lẩm bẩm nói, “Anh ăn mì ăn liền cũng là người ta đưa.”

Tiền Tuấn đỡ đỡ mắt kính, tiến hành cà khịa thêm, “Cô ấy còn cống hiến thuốc tẩy trắng. Hai ngày tới, mọi người không cần lo lắng không có nước uống.”

Nguyên Khánh, “……”

Nếu anh lừa cô cô này, chẳng phải là anh sẽ bị đè lên tường, cộng thêm chết không toàn thây à?

Nghĩ vậy, mặt Nguyên Khánh tái mét.

Nhưng thật ra Tô Hàn rộng lượng tỏ vẻ, “Ít nhiều có, tôi mới thành công gặp Chung Duệ.”

“Ha hả ha hả.” Nguyên Khánh cười gượng vài tiếng, nhanh chóng chạy biến.

Tô Hàn nhìn quanh bốn phía, phát hiện trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Phảng phất ăn một bữa mì ăn liền là chuyện rất hiếm có.

“Họ bị đói lâu quá à?” Cô hơi cảm thán.

“Bị nhốt trong chiến tranh một năm chứ sao.” Chung Duệ thuận miệng nói, “Có ít người cất giữ hàng hóa sung túc, trong nhà đủ gạo và bột mì, còn có tâm tư đi gieo trồng, nuôi con thỏ và bồ câu đưa tin, nhưng đa số mỗi ngày đều gặp nguy hiểm sắp chết đói.”

“Kế tiếp anh có dự định gì không?” Tô Hàn dò hỏi.

“Xem hệ thống nói như thế nào. Nếu thật sự thua trận, quân địch vào thành, vậy ta đi kiếm người, cùng nhau đối kháng. Nếu không xảy ra chuyện này thì duy trì hiện trạng. Nếu xuất hiện tình huống khác, vậy làm việc tùy theo hoàn cảnh. Vạn nhất không giải quyết được, đường ai nấy đi, tự tìm đường sống.” giọng điệu Chung Duệ hờ hững.

Tô Hàn im lặng. Quả thật, chẳng may xảy ra tình huống bất ngờ, có thể giữ được bản thân đã là vạn hạnh, bọn họ không cứu được hết mọi người.

Than nhẹ một tiếng, cô đổi đề tài, “Vận may của anh không tồi, phẩm tính NPC được cứu đều khá tốt.”

Chung Duệ liếc đồng đội nhỏ một cái, không chút để ý nói, “Đó là vì phẩm tính không tốt, lấy oán trả ơn đều đã bị tôi làm thịt.”

Tô Hàn, “……”

“Tôi cứu họ một mạng, lại bị người ta nhớ thương của cải, có gì phải bàn? Không hiểu biết được báo ân, vậy trả tính mạng lại cho tôi.” Chung Duệ ý cười lạnh lẽo.

Mặc cho ai cứu người sau đó bị hố thì họ đều không cảm thấy vui mừng.

“Anh không làm sai.” Tô Hàn tự cười mỉa mai, “Là trong nháy mắt tôi quá ngây thơ.”

Bình tĩnh lại suy nghĩ một chút cô sẽ hiểu rõ, NPC gặp được có tốt có xấu, đây mới là tình huống bình thường.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv