Trên thực tế, người chơi nghĩ đến biện pháp đốt rừng cây không phải số ít.
Chỉ là nghe được hệ thống cảnh cáo, phần lớn người dẹp ý nghĩ. Nhưng, luôn luôn có một nhóm nhỏ lá gan đặc biệt lớn, thờ phụng “Phiêu lưu có liên quan trực tiếp đến tỷ lệ hồi báo”.
Trường Thanh chính là một người trong số đó.
Anh nghĩ, hệ thống nói hành vi đốt cây gây nên hậu quả nghiêm trọng không biết. Nếu là “Không biết”, như vậy hẳn là có thể tốt có thể xấu? Nếu như tỷ lệ là 50%, nên thử một lần.
Trong trận đấu vòng trước, Trường Thanh thả cây đuốc, kết quả thuận thuận lợi lợi trở thành một trong số những người còn sống sót thông quan. Bây giờ nếm được ngon ngọt, lá gan anh ta càng mập. Anh ta rất nhanh chẳng quan tâm đến lời hệ thống cảnh cáo, lớn mật châm lửa cành khô, củi khô. Tiếp theo nhanh chóng lùi lại, đứng ở trong vòng cách ly.
Ngọn lửa thôn phệ cây cối, không ngừng lan tràn bốn phía, càng đốt càng lớn. Cùng lúc đó, khói đặc màu đen từ từ tản ra.
Trường Thanh dùng nước khoáng xối ướt vải bông, bịt miệng mũi, bình tĩnh đứng xem hỏa thế lan tràn.
Đúng lúc này, anh nghe thấy được âm thanh bầy sói kêu rên và lẻ tẻ vài giống loài khác. Hình như có mấy con sói hoang không cẩn thận dính vào lửa, không nhịn được phát sinh tiếng kêu gào thống khổ. Thỉnh thoảng còn có con lăn lộn trên mặt đất, âm thanh lao xuống nước dập lửa vang lên.
Trường Thanh nhếch miệng, mặt lộ vẻ tự mãn, nhủ thầm hỏa hoạn qua đi mọi thứ đã đốt cháy gần hết. Mà anh, thảnh thơi không lo lắng nằm phơi nắng, bình tĩnh vui chơi giải trí.
Giữa lúc anh thoả thích mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp, tiếng kêu gào của bầy sói càng ngày càng gần.
Trường Thanh hơi biến sắc mặt, bỗng dưng nghĩ đến một vấn đề — vòng cách ly của anh có lẽ là chỗ an toàn nhất hiện nay trong rừng rậm nguyên thủy. Động vật chẳng lẽ chạy tới tị nạn!??
Dường như muốn nghiệm chứng suy đoán của anh, một giây kế tiếp, bầy sói hiện ra trước mặt của anh. Trong đó bộ da của mấy con đã đốt trọi, vết thương tỏa ra mùi khét không thể xua tan.
Chứng kiến Trường Thanh, bầy sói giống như tìm được kẻ thù không đội trời chung, hung ác lao về phía anh.
Trường Thanh chật vật né tránh. Lúc này anh mơ hồ cảm thấy sự tình không ổn, thế nhưng đã không dừng lại được. Thế lửa quá lớn, trừ phi đột nhiên có mưa to, bằng không chẳng ai ngăn cản được ngọn lửa lan tràn.
Anh tự nhủ với bản thân hết lần này tới lần khác, đây là hắc ám trước bình minh. Chỉ cần sống sót sau đợt dã thú tấn công, tương lai sẽ rất tốt đẹp.
Nghĩ như vậy, Trường Thanh móc ra lựu đạn và súng lục từ trong kho hàng tùy thân, không chút do dự đánh trả.
Bầy sói tử thương hơn một nửa, chỉ lát nữa sẽ bị dọn dẹp sạch sẽ, lúc này, xa xa truyền đến tiếng chân chạy “rầm rầm”, hiển nhiên có sinh vật cỡ lớn đang đến gần.
Sắc mặt Trường Thanh tái nhợt, chậm rãi phun ra ba chữ, “Đàn bò tót!”
Tiếp theo là rất nhiều rắn độc.
Lại sau đó là năm con gấu đen…
Trường Thanh cố hết sức chống đỡ, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, vật tư ở kho hàng tùy thân cũng càng ngày càng ít.
Cuối cùng, anh vô lực ngồi bệt xuống đất, mắt mở trừng trừng nhìn một con trăn rừng trườn về phía anh, cuối cùng không nhịn được mắng tiếng, “Đệt!”
Trăn rừng, loài rắn hình thể lớn nhất trên thế giới, dài nhất khoảng sáu mét! Con trước mặt này tuy là chưa đạt đến hạn, nhưng chiều dài cũng bốn mét. Người nó nặng hơn 100kg, chỉ cần quấn quanh con mồi, sau đó nhẹ nhàng siết, mục tiêu trực tiếp giòn. Nghĩ vậy, cả khuôn mặt Trường Thanh đều vặn vẹo.
Cho đến lúc này, anh cuối cùng thấu hiểu hệ thống cảnh cáo có ý gì. Đốt rừng cây, nguy hiểm chắc chắn rất nguy hiểm. Không biết có ý là, anh không chỉ chết trong tay một loài vật… Bởi vì chủng loại mãnh thú trong rừng rậm nguyên thủy có rất nhiều…
Hóa thành ánh sáng trắng trong nháy mắt, Trường Thanh đặc biệt muốn chửi bậy.
**
9 giờ sáng hôm sau, âm thanh chuẩn của máy móc đúng lúc vang lên, “Ngày thứ 2 ở trò chơi.”
Chung Duệ dụi dụi con mắt, chuẩn bị rời giường làm việc.
Tô Hàn hơi ngạc nhiên, bất ngờ nói, “Tôi nhận được bánh xà phòng thơm cấp bậc trân quý.” cô mở bàn tay phải để lộ ra bánh xà phòng trong lòng bàn tay.
Xà phòng thơm thuốc bắc: Bánh xà phòng được làm thủ công, nguyên vật liệu cũng có thể ăn. Sau khi sử dụng, độ chắc bụng + 20, độ sạch sẽ +100, giá trị thể lực + 80, trạng thái “Cảm hoá “, “Trúng độc “, “Dị ứng “, “Đi tả ” biến mất.
“Một lần được năm bánh xà phòng như vậy.” Tô Hàn nói bổ sung.
“Vậy là tốt rồi.” Chung Duệ thoáng thở phào nhẹ nhõm. Hiện nay vấn đề lớn nhất chính là vật dụng hàng ngày không đủ, nếu như vận may đồng đội nhỏ vượng một điểm, phát động xác suất mấy lần…
Tô Hàn không bị niềm vui đột ngột làm choáng váng đầu óc, tỉnh táo nói, “Tôi biết anh đang suy nghĩ gì, có điều đừng ôm hy vọng quá lớn. Đạt được nghề thứ hai đã rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên nhận bánh xà phòng thuốc Bắc.”
“E rằng trước đây đen thui để sau này bùng nổ?” Chung Duệ suy đoán.
Tô Hàn từ chối tiếp tục thảo luận vấn đề xác suất, chỉ nói, “Rời giường, phải làm việc.”
Chung Duệ ngáp một cái, miễn cưỡng lên tinh thần.
Lúc anh nghỉ ngơi, Tô Hàn đã dùng tảng đá vẽ sơ đồ phác thảo ở trên bùn đất, lúc này chỉ về phía bản vẽ giải thích, “Hiện nay đã dọn dẹp ra sinh hoạt không gian, tôi định chém cây cối thành thanh cao, dựng hàng rào xung quanh.”
Chung Duệ trầm tư một lúc, đột nhiên cười, “Tôi cảm thấy chỉ dựng hàng rào gỗ còn chưa đủ an toàn. Chi bằng ta lấy lều vải làm trung tâm, dọn không gian hoạt động đủ lớn, sau đó đào con sông đào xung quanh, bắt cá chình phóng điện bỏ vào trong đó.” cứ như vậy, mãnh thú trong sông là thần bảo vệ của bọn họ.
Tô Hàn ngẫm lại cảnh tượng sau khi hoàn công, không nhịn được cảm xúc dâng trào. Thế nhưng cô cố gắng tự kềm chế, tiến thêm một bước hỏi, “Đường sông dự định xây rộng bao nhiêu? Làm thành một cái vòng tròn bịt kín hay là vòng tròn thêm cửa ra vào?”
“Bịt kín.” Chung Duệ trả lời không chút do dự, hiển nhiên suy xét tỉ mỉ, “Lấy tấm ván gỗ làm cầu nối. Muốn ra vào chỉ cần di động tấm ván gỗ, gác ở hai bờ sông trên là được.”
Thành trì thời cổ đại làm như thế. Bình thường
Cổ đại thành trì chính là như vậy. Bình thường thành trì được sông đào bảo vệ bao quanh, ra vào chỉ có cầu treo. Khi nào không cần thiết thì nâng cao cầu, thời điểm người dân cần đi ra ngoài thì thả cầu xuống.
Tô Hàn càng nghe càng động lòng. Cô tính toán, “Muốn bắt cá chình phóng điện không phải không được.. Tôi xem qua tài liệu, nói là cá chình phóng điện liên tục cần một khoảng thời gian nghỉ ngơi rất dài mới có thể khôi phục cường độ phóng điện. Nếu như trước tiên đuổi trâu ngựa xuống sông để cá chình phóng điện thả hết điện, đến lúc đó có thể bắt cá chình phóng điện rất dễ dàng.”
“Đúng vậy.” Chung Duệ khẽ vuốt cằm, anh cũng đọc qua kiến thức tương tự.
“Chuyện này ban đầu sẽ rất trắc trở. Chẳng những phải đào sông, bắt cá chình phóng điện, còn phải chú ý ngăn cản dã thú tập kích bất cứ lúc nào, tiêu hao lượng lớn vật tư.” Tô Hàn tiếp tục phân tích.
“Sức lao động có thể sử dụng chỉ có hai cái, chỉ dựa vào hai chúng ta, có lẽ cần tốn mấy ngày để hoàn thành chuyện này. Nếu như lúc đào muốn mở rộng thêm sông đào, thời gian hao phí sẽ càng nhiều.”
“Đáng ăn mừng chính là, chúng ta không thiếu đồ ăn thức uống, không cần đem lãng phí thời gian tìm thức ăn và tìm kiếm nguồn nước sạch, có thể dồn hết sức lực để đào sông.”
“Một khi sông đào hoàn thành, bỏ vào cá chình phóng điện và thú dữ khác, sự an toàn của vùng đất trung tâm được bảo đảm. Đến lúc đó có thể sống bao nhiêu ngày là quyết đấu giữa tốc độ kỹ năng thiên phú tiếp tế và tốc độ tiêu hao.”
Chung Duệ cười nói tiếp, “Ba cái thiên phú cao cấp nuôi sống hai người chơi, trong lúc lên cấp còn có thể khôi phục toàn bộ thuộc tính, đáng giá thử một lần.”
Suy nghĩ một lúc, Tô Hàn quyết đoán đưa ra lựa chọn, “Được, bàn bạc về không gian hoạt động và kích thước của sông đào, sau đó bắt đầu đào thôi!”
Thế nhưng về vấn đề diện tích của không gian hoạt động và sông đào, hai người nảy sinh chia rẽ.
Tô Hàn cho rằng, để đề phòng đêm dài nhiều mộng, nên đào xong con sông đào sớm, vì vậy có thể thích hợp hi sinh không gian hoạt động, thuận tiện tu sửa kĩ sông đào.
Chung Duệ lại cho rằng, hai người không thiếu ăn không thiếu uống, căn bản không cần sốt ruột. Chỉ cần hoàn công trước khi hao hết hơn một nửa hàng tồn kho trước, kết quả đều giống nhau –điều kiện tiên quyết phải đủ an toàn, tốc độ thiên phú tiếp tế lớn hơn tốc độ tiêu hao là có thể sống đến đầu bạc răng long; tốc độ thiên phú tiếp tế nhỏ hơn tốc độ tiêu hao thì chết sớm.
Cục diện giằng co trong chốc lát.
Tô Hàn suy nghĩ một chút, đổi một phương thức khác trao đổi, “Dựa theo kế hoạch của anh, cần mấy ngày hoàn công?”
“Sơ bộ tính toán, ngoại trừ ngày đầu tiên chặt cọc gỗ, sau đó sáu ngày đào móc sông đào, tổng cộng cần bảy ngày.” Chung Duệ trầm ngâm chốc lát, sau đó mới cẩn thận trả lời.
Tô Hàn thương lượng, “Như vậy đi, trong bảy ngày phải đào xong con sông đào, có thời gian dư thừa thì mở rộng, không đủ thời gian thì nhanh chóng hoàn công.”
“Cũng được.” Chung Duệ gật đầu.
Đến tận đây, ý kiến hai người cuối cùng nhất trí.
Qua loa ăn xong điểm tâm, Chung Duệ tiếp tục chặt. Tô Hàn muốn đào sông, thế nhưng không gian còn chưa dọn dẹp xong. Muốn đóng cái cọc gỗ, thế nhưng cây còn chưa chém đứt. Cuối cùng cô đơn giản chặt cùng, tăng cao hiệu suất làm việc.
Chung Duệ muốn nói cái gì, Tô Hàn lại tỏ thái độ trước một bước, “Thời gian có hạn, hai người làm việc sẽ nhanh hơn.”
Nghe vậy, Chung Duệ không nói thêm gì nữa.
Cây cối liên tục đổ rạp, dành ra một mảnh đất trống lớn. Nhìn ra đã đủ diện tích, Chung Duệ cầm lấy xẻng gỗ, quay đầu bắt đầu đào móc bùn đất.
Tô Hàn lần lượt đóng từng cái cọc gỗ, sau đó bắt đầu nấu canh.
Bên cạnh tay cô có một con rắn hổ mang chúa, dài khoảng hơn hai mét, nhìn có vẻ ăn rất ngon. Lúc này nó nằm trên mặt đất, không còn động đậy.
Con rắn xui xẻo này có vận may không tốt lắm, trong rừng rậm rộng lớn nó theo dõi Chung Duệ, tranh thủ lúc anh đốn củi để đánh lén. Kết quả không săn được thức ăn, ngược lại bỏ mạng.
Tô Hàn lột da rắn, bỏ đi nội tạng, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ, bỏ gừng vào để hầm.
Theo thời gian trôi qua, một mùi thơm lạ lùng dần dần lan tỏa.
Tô Hàn xem độ lửa, bỏ vào một chút muối, rượu vàng. Quấy đều sau đó nếm nếm vị, lộ ra vẻ hài lòng.
Cô quay đầu gọi, “Nấu xong, qua ăn cơm đi!”
Toàn thân Chung Duệ dính đầy bụi, nom có vẻ bẩn thỉu. Anh quét mắt giá trị thuộc tính, phát hiện độ sạch sẽ, độ chắc bụng nhảy cầu, tốc độ rơi xuống cực nhanh trước đó chưa từng có, gấp khoảng bốn, năm lần phó bản trước. Anh không khỏi cảm thán xuất phát từ nội tâm, “Lập trình viên thiết kế trận chiến cuối cùng có chút phát rồ.”
“Bởi vì phải phân ra thắng bại ở vòng này mà.” Tô Hàn không thèm để ý, “Độ khó lớn khỏi lo, quan trọng nhất là, tất cả người chơi đãi ngộ ngang hàng.”
Vừa nói, cô vừa múc bát canh rắn đưa cho anh.
Chung Duệ nhận lấy, cúi đầu nhìn thịt rắn còn thừa lại hơn nửa đoạn, không nhịn được nhíu mày, “Tại sao còn thừa nhiều như vậy?”
“Hai, ba mét mà! Căn bản không ăn hết.” nghĩ đến khả năng thịt rắn bị lãng phí, Tô Hàn chợt cảm thấy đau lòng không thôi.
“Khó nói.” Chung Duệ tính toán, “Với tốc độ độ chắc bụng rơi xuống hiện nay, nói không chừng sẽ ăn hết.”
Người chơi trong trò chơi không cần lo ăn quá no, có thể buông cái bụng thoả thích ăn uống. Bọn họ nói không ăn hết là chỉ độ chắc bụng bổ sung đến giới hạn cao nhất, không cần ăn thêm. Chưa ăn hết, thức ăn đã bị thiu. Nhưng hiện nay độ chắc bụng sụt giảm, lượng thức ăn cần tăng lớn. Trước khi đồ ăn thiu, nói không chừng toàn bộ thịt rắn đều phát huy được tác dụng.
Nghe nói ăn hết, phản ứng đầu tiên của Tô Hàn không phải là cao hứng, mà trong lòng bốc lên khí lạnh — tốc độ tiêu hao nhanh kinh người, làm người ta không tự chủ sợ hãi.
4 ngày liên tiếp, hai người đều ở trong doanh địa đào sông.
Khởi công không bao lâu, Chung Duệ phát hiện mình dự đoán vô cùng lạc quan. Mặc dù có hai sức lao động, nhưng tốc độ con gái làm việc nặng thật cảm động, mặc dù người kia là Tô Hàn cũng thế.
Vì vậy anh quyết định thật nhanh, không tiếng động tiến hành điều chỉnh.
Hai người ngoại trừ lúc ăn ngủ đều đang đào sông, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng trước chạng vạng tối ngày thứ 5 ở trò chơi đào xong con sông đào, cũng làm ra tấm ván gỗ di chuyển rất dày.
Tất cả nhiệm vụ hoàn công, Tô Hàn thấp giọng nói lầm bầm, “Thuận lợi hơn trong tưởng tượng.” cô cho rằng nhất định sẽ kéo dài thời hạn.
Chung Duệ bình tĩnh trả lời, “Đó là vì kế hoạch ban đầu sông sâu 1m, chiều rộng 4m, sau đó tôi lặng lẽ đổi thành sâu 0.8m, chiều rộng 3m, cho nên lượng công việc giảm bớt.”
Tô Hàn, “…” cô giả vờ chính mình không nói gì, quay đầu hết sức chăm chú nướng thịt hươu.
Thịt rắn hổ mang chúa lúc đầu bắt được đã bị ném đi. Tốc độ thiu thối nhanh hơn dự đoán, về phương diện khác không ngừng có động vật tìm tới cửa, trở thành lương thực dự trữ mới, cho nên cô vứt đi thịt chất lượng kém không đau lòng như tưởng tượng.
Chỉ là…
Tô Hàn nhíu nhíu mày, nói lẩm bẩm, “Là ảo giác à? Tại sao tôi cảm giác gần nhất động vật tới cửa càng ngày càng nhiều, càng ngày càng phong phú?”
Ánh mắt Chung Duệ lóe lên, thấp giọng nói câu, “Sơn vũ dục lai (1).”
(1) xuất phát từ câu Sơn vũ dục lai phong mãn lâu <山雨欲来风满楼>: nghĩa là cơn giông trước lúc mưa nguồn. Trước khi xảy ra sự việc lớn thường có những biến cố báo hiệu bất thường. Nguồn: Xuyên thành phản diện làm sao để sống đây – Chương 178.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thịt rắn hoang dã có ký sinh trùng. Bọn họ ăn thịt rắn không an toàn trăm phần trăm, chỉ là không dính trạng thái xấu.
**
Lập trình viên tiểu ca ca (khóe miệng co giật): Người chơi khác đang chạy trốn tứ phía, hai con người này trực tiếp chế tạo pháo đài… Bọn họ dự định ở lâu dài trong phó bản hả?!