Trọn nửa giờ, người đi đường chạy trốn, tiếng thét chói tai liên tiếp, tiếng súng không dừng lại.
Tô Hàn an tĩnh đợi ở cửa hàng, không đi đâu, chỉ chờ phần tử gây sự bị đánh gục toàn bộ.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một con rồng lửa, trong nháy mắt đi ra thôn phệ!
Sắc mặt Chung Duệ nghiêm trọng, chậm rãi phun ra vài từ, “Súng phun lửa.”
Người chơi sống đến bây giờ hoặc nhiều hoặc ít đều có mấy lá bài tẩy. Bây giờ đến thời điểm liều mạng, tự nhiên không còn giấu giếm.
Vừa dứt lời, mặt đất đung đưa. Bên ngoài rung lắc dữ dội, làm cho người ta hoài nghi ngờ có động đất.
Nhưng mà không bao lâu sau, một mùi thuốc súng nồng đậm tản ra. Đồng thời, góc nào đó ở quảng trường trong lòng đất bắt đầu sụp đổ.
“Thuốc nổ hẹn giờ…” Tô Hàn tự lẩm bẩm, “Một lần cho nổ bao nhiêu gói?”
Một ngày giá trị thể lực hao hết, người chơi sẽ mất đi tư cách tranh tài, đến lúc đó mặc kệ dự trữ bao nhiêu hỏa dược đều vô dụng. Vì vậy, mấy tên cướp liều lĩnh phát động công kích, thề phải cướp được đầy đủ vật tư sống sót!
Đột nhiên, Tô Hàn biến sắc, cực nhanh dùng khăn ướt bịt miệng mũi.
Bên cạnh sắc mặt Chung Duệ kịch biến, lấy ra khẩu trang y tế đeo cho mình.
Thuốc nổ tùy ý phá hỏng khiến quảng trường trong lòng đất xuất hiện chút vấn đề. Hai người thân ở trong cửa hàng, tốc độ giá trị thể lực rơi xuống lại đột nhiên tăng nhanh, thậm chí còn tăng hơn ở trong nhà.
“Đi mau!” Tô Hàn nói vừa vội vừa nhanh, “Không khí trong lòng đất khả năng liên thông với mặt đất.”
Chung Duệ đồng dạng nghĩ tới khả năng này.
Hai người liếc nhau, lúc này không chút do dự rút lui, nhanh chóng trở lại nhà của chính mình.
**
Sau khi thoát hiểm, Chung Duệ day day mi tâm, cảm giác hơi đau đầu — quảng trường trong lòng đất an toàn nhất bị hủy, thông quan càng thêm phiền phức. Thậm chí, anh mơ hồ hoài nghi quyết sách bản thân đưa ra trước đây. Một phần thưởng thông quan mà thôi, thật sự có cần dùng thuốc sinh lực đổi lấy không?
Anh rơi vào trầm tư.
“Ầm — Ầm –“
Tiếng nổ mạnh chợt vang lên, đồng thời nghe cách rất gần.
Tô Hàn phản ứng nhạy bén, lúc này nhìn theo hướng âm thanh truyền tới.
Chỉ thấy năm người phá cửa xông vào, khuôn mặt hung hãn. Một người trong đó cao giọng nói, “Có đồ ăn thức uống không? Mau giao ra đây, có thể tha cho mày khỏi chết.”
Tên còn lại bĩu môi, không nhịn được nói, “Cần gì dài dòng? Trực tiếp chém chết người, chúng ta tự lục soát phòng không được à?”
Giờ khắc này, mạch suy nghĩ Tô Hàn rành mạch chưa từng có. Kẻ liều mạng không chỉ một hai người, mà là mấy trăm người. Có vài người lá gan lớn, dám đánh chủ ý lên quảng trường trong lòng đất; có vài người nhát gan, chỉ dám hướng về người dân sống sót.
Đám người trước mắt này là kẻ ở vế sau.
Tô Hàn nhìn chòng chọc cửa phòng bị nổ tung, mày nhíu lại thành chữ xuyên, vẻ mặt cực kỳ không vui.
Chung Duệ bị đánh gãy tâm tư, đồng dạng lười nói chuyện, móc thẳng ống phóng rốc-két, chuẩn bị mở pháo.
“Nằm tào! Ống phóng rốc-két!” nhóm cướp trong nháy mắt biến sắc, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Có người vừa định kêu gọi, “Đây là hai khối xương cứng, tránh mau!” đáng tiếc lời còn chưa nói ra miệng đã hóa thành ánh sáng trắng.
Dứt khoát giải quyết hết nhóm cướp, thế nhưng trên mặt Chung Duệ không thấy vui mừng. Biểu cảm anh trầm trọng, tiếc nuối tuyên bố, “Nồng độ nguyên tố phóng xạ trong phòng tăng cao.”
Chứng cứ chính là, đợi trong phòng, tốc độ giá trị thể lực rơi xuống tăng nhanh hơn ban nãy nhiều.
Tô Hàn thở dài một tiếng, cảm giác áp lực hơi lớn, khiến người ta không thở nổi.
**
Thành công, anh thành công! Hoàng Đông Nhật lật qua lật lại đống đồ vừa cướp được, khóe miệng không ngừng nhếch lên.
Khoai tây chiên, bánh bích quy, chocolate, chai Coca, chai nước khoáng 5L, sữa tắm, cái gì cần có đều có. Có những thứ này, anh nhất định có thể thành công chịu đựng đến ngày thứ 10!
Hồi tưởng lại quá trình sau khi vào phó bản, vẻ mặt Hoàng Đông Nhật buồn rầu. lúc đầu anh cái gì cũng không biết, tựa như kẻ ngu si ngây người ở trên đường hơn một giờ, kết quả chạng vạng ngày đầu tiên, thành công dính phải trạng thái “Tổn thương ở mức thấp “.
Sau đó anh phát hiện, thuộc tính độ chắc bụng và độ sạch sẽ tiêu hao rất nhanh. Bình thường một ngày phó bản tiêu hao khoảng 50 độ chắc bụng và 50 độ sạch sẽ, nhưng ở phó bản bức xạ hạt nhân không phải tại sao, dĩ nhiên một ngày tiêu hao 80 độ chắc bụng và 80 độ sạch sẽ!
Vốn định dựa vào hàng tồn kho cắn răng gượng chống, ai ngờ theo thời gian trôi qua, tình hình càng nghiêm trọng — anh biến thành trạng thái “Tổn thương ở mức trung bình”, một ngày tiêu hao khoảng 130 độ chắc bụng và 130 độ sạch sẽ! Xui xẻo hơn là, không có cách nào xóa bỏ trạng thái xấu.
Thiếu thực phẩm, thiếu vật dụng hàng ngày, thiếu dược phẩm, cái gì cũng thiếu. Vì vậy khi có người tới cửa móc nối, yêu cầu hợp tác cướp quảng trường trong lòng đất, Hoàng Đông Nhật lập tức đồng ý.
Quá trình cướp bóc cực kỳ thảm thiết, rất nhiều anh em ngã xuống trên đường trốn chạy, nhưng anh vẫn thành công chạy thoát.
Tuy là lựu đạn dự trữ đã dùng hết, viên đạn tích trữ mất bảy thành, thế nhưng Hoàng Đông Nhật cảm thấy, có thể qua cửa phó bản thứ 10 chính là thắng lợi!
Đang đắm chìm trong thỏa sức tưởng tượng về tương lai tốt đẹp, đột nhiên, một nhóm người phá cửa xông vào, ánh mắt nhìn chằm chằm vật tư trên đất.
Hoàng Đông Nhật bỗng nhiên nhớ lại, có vài người chơi quyết định cướp đoạt quảng trường trong lòng đất, có kẻ quyết định cướp người dân. Nghĩ vậy, tâm anh lạnh đi một nửa — thì ra kết quả cuối cùng là may áo cưới cho người khác.
**
Ngày thứ 5 ở trò chơi, xác định trước không hề có bình tĩnh.
Sau khi cửa phòng bị phá, Tô Hàn, Chung Duệ trốn vào phòng, cuối cùng làm chậm lại tốc độ giá trị thể lực sụt giảm.
Nhưng người tìm phiền toái liên tiếp không ngừng. Ngắn ngủi hai giờ, Chung Duệ dùng ống phóng rốc-két đánh năm nhóm người.
Cuối cùng, anh không thể không thừa nhận, “Bối cảnh bức xạ hạt nhân thật khó. Muốn ở trong phó bản nhiều mấy ngày, đạn dược ống phóng rốc-két sắp không đủ dùng. Vừa đến ngày thứ 10, chúng ta nhanh chóng ra khỏi phó bản!”
Tô Hàn gật đầu.
Cửa nhà bị phá hỏng có nhất định ảnh hưởng, tính bịt kín của căn nhà rõ ràng trở nên kém hơn trước kia. Giá trị thể lực từ mười phút giảm 1, biến thành bốn phút giảm 1. Một giờ giảm 15 giá trị thể lực, một ngày chính là 360.
Tô Hàn hơi tính toán đã cảm thấy hết hồn. Cô sử dụng mấy chục loại dược phẩm, thật vất vả kéo giá trị thể lực lên trên 600, sau đó tiếp tục đứng xem giá trị thể lực nhảy cầu.
Chung Duệ móc ra chế phẩm có i-ốt, “Ngược lại không cần thông quan, uống thuốc đi!”
Tô Hàn không cần khách sáo, dùng theo lời anh.
Vừa ăn xong, âm thanh máy móc của hệ thống nêu lên, “Ngài sử dụng chế phẩm có i-ốt, bốn giờ đồng hồ kế tiếp miễn dịch bức xạ hạt nhân thương tổn, cũng không hít phải nguyên tố phóng xạ. (chú ý: Mỗi ngày giới hạn dùng một phần.)”
Tô Hàn không khỏi cảm thán, “Giá cả cao quả nhiên có ưu điểm của giá cao. Bốn giờ đồng hồ miễn dịch bức xạ hạt nhân thương tổn, buff khá tốt.”
Chung Duệ quét mắt kho hàng tùy thân, phát hiện đã trống đi một ô, trái tim không khỏi mơ hồ đau đớn.
Ngày thứ 6, ăn, ngủ, cắn thuốc, đánh lộn.
Ngày thứ 7, ăn, ngủ, cắn thuốc, đánh lộn.
Lúc xế chiều, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên bên tai Tô Hàn, “Hít phải tổng lượng nguyên tố phóng xạ vượt quá tiêu chuẩn, thân thể của ngài chịu tổn thương ở mức trung bình.”
Cùng lúc đó, khu vực màu xám tro ở độ chắc bụng, độ sạch sẽ, thể lực bành trướng.
Tô Hàn ngạc nhiên phát hiện, giới hạn thuộc tính từ 800 biến thành 700.
“Giới hạn của thuộc tính không ngừng suy yếu, mỗi ngày đều dựa vào cắn thuốc kéo dài tính mạng, liều mạng ăn uống mà chỉ bảo đảm độ chắc bụng, độ sạch sẽ ở phạm vi an toàn.” cô ngửa mặt lên trời nói, “Trò chơi rác rưởi này còn chơi được nữa không?”
Chung Duệ nhắc nhở, “Uống xong thuốc sinh lực, khu vực màu xám tro, tổng lượng nguyên tố phóng xạ trong cơ thể sẽ cùng nhau biến mất.” dù sao hiệu quả của thuốc là loại bỏ tất cả trạng thái xấu trên người người chơi.
Tô Hàn nghiêm mặt nói, “Cảm giác game thủ không phải nghề nghiệp bác sĩ bị kỳ thị.”
“Các nghề nghiệp vốn dĩ có ưu khuyết điểm riêng.” Chung Duệ bình tĩnh trả lời.
Tô Hàn không lời nào để nói.
Ngày thứ 8 ở trò chơi, tình huống càng không khống chế được. Có vài người chơi trong lòng biết mình không qua khỏi, vì vậy phẫn nộ thề kéo thêm vài người chìm xuống nước.
Vừa qua mốc 9 giờ sáng, Tô Hàn đang sửa soạn lại kho hàng tùy thân, chỉ nghe thấy ngoài phòng truyền tới một tiếng vang thật lớn.
Đi ra ngoài xem, thì ra có người đang đổ dầu, châm lửa, trắng trợn phá hoại. Bên cạnh còn có một người, hư hư thực thực là đồng đội của kẻ gây ra hỏa hoạn, gặp người thì bắn trả, dường như viên đạn không cần tiêu bằng tiền.
Tô Hàn nhất thời cảm thấy mệt mỏi. Đám người này chính mình sống không nổi, cũng không muốn để cho người khác sống khỏe mạnh.
“Người điên quá nhiều, chúng ta nên tránh xa một chút.” Chung Duệ thở dài.
Mặt Tô Hàn không chút thay đổi, hỏi ngược lại, “Sau khi rời đi chúng ta có thể đi đâu?”
Chung Duệ sửng sốt.
Tô Hàn nói tiếp, “Đi ra ngoài đánh một trận, chỉ cần tốn hao 100-200 giá trị thể lực. Nếu như sau khi rời khỏi đây không tìm được chỗ đặt chân, khả năng mỗi ngày sau đó đều tiêu hao 200, 300 giá trị thể lực, thậm chí nhiều hơn.”
Chung Duệ không thể không thừa nhận, đồng đội nhỏ nói đúng.
Anh vừa định nói chuyện, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng nổ mạnh. Quay sang xem, căn nhà bên cạnh đã cháy hừng hực, đồng thời ngọn lửa có xu thế lan sang các nhà bên cạnh.
Hai kẻ gây sự điên cuồng cười to, giống như đã phát điên.
“Anh giải quyết tên bên trái, tôi phụ trách kẻ bên phải.” Tô Hàn vừa nói, chỉ thấy trong góc phòng lộ ra một cái đầu, dùng súng tự động điên cuồng xạ kích về phía hai người phóng hỏa.
Hai người phóng hỏa không cam lòng tỏ ra yếu kém, dùng lựu đạn, súng phun lửa mãnh liệt đánh trả.
Kết quả không bao lâu, ba người hầu như cùng lúc hóa thành ánh sáng trắng.
Tô Hàn, “…”
Chung Duệ, “…”
Xung quanh quá nhiều kẻ điên, khiến người ta không hiểu sao cảm thấy hoảng sợ thấm vào ruột gan.
Kẻ gây chuyện đã ngỏm nhưng cục diện rối rắm còn để lại.
Nhìn hỏa hoạn cháy hừng hực, nghe tiếng nổ vang “Bùm bùm”, ở sâu trong nội tâm Tô Hàn vô cùng táo bạo.
Chung Duệ một bên xắn tay áo, một bên bất đắc dĩ thở dài, “Dập lửa đi! Tuy là chứa nguyên tố phóng xạ, trong nhà vẫn có nước.”
Tô Hàn nhẫn nhịn, hận không thể kéo tên đốt lửa quay lại, giết chết một trăm lần.
Hơn một giờ sau, ngọn lửa cuối cùng tắt.
Hai người mệt mỏi rã rời, về đến phòng trực tiếp đổ vật xuống sô pha nằm im.
Tô Hàn tự lẩm bẩm, “Tôi muốn rời phó bản ngay lập tức.”
Chung Duệ hiếm khi có cảm giác bị kìm chế, trong lòng cảm thấy không khỏe, “Vua cũng thua thằng liều. Đám người kia hai bàn tay trắng, không còn gì để mất, vì vậy làm việc chẳng cần cố kỵ. Ở trong phó bản ngây người lâu một chút, nói không chừng thật sự bị lôi xuống nước.”
Trên thế giới này, cho tới bây giờ chẳng có chuyện gì dám bảo đảm vạn vô nhất thất. Vì lý do ổn thỏa, anh cũng muốn rời phó bản.