Quỷ dị như vậy, ai mà muốn mở cửa chứ.
Lạc Nhất Nhiên dứt khoát từ chối thiếu niên như thiên sứ ngoài cửa, cậu trợn tròn mắt nói dối: "Ngại quá, tôi đã ngủ rồi."
Ngoài cửa, thiếu niên nhẹ nhàng chớp chớp đôi mắt xanh xinh đẹp, hắn cũng không tức giận, chỉ dùng giọng điệu mềm nhẹ nói: "Tiên sinh, cho em vào đi mà."
Giọng nói sạch sẽ trong trẻo, không phải làm nũng nhưng hơn hẳn làm nũng, Lạc Nhất Nhiên cũng cảm giác lỗ tai mình phát nóng, cậu sửng sốt.
Cậu lặng im không nói, ảo thuật gia lại bắt lấy cơ hội. Hắn nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, sau đó bóp giọng mình thành giọng điệu so với thiếu niên bên ngoài còn mềm, còn ngọt hơn, hờn dỗi mà nói: "Thiếu gia, cậu định làm gì...... Là tôi không thể thỏa mãn cậu sao?"
"......"
Lạc Nhất Nhiên muốn nứt ra rồi, cậu thiếu chút nữa ngã từ trên vai ảo thuật gia xuống.
Thiếu niên ngoài cửa tuy mặt ngoài vẫn còn đang tươi cười, nhưng ánh mắt lại tràn ngập nghi hoặc, nhưng chỉ một lát sau hắn lại tỉnh táo lên, lông mày nhíu lại nói: "Tiên sinh, bên ngoài lạnh quá."
Nhân ngư ban ngày đẹp bao nhiêu thì hắn cũng đẹp bấy nhiêu, tuy nhiên đôi mắt hắn không có ngây thơ thuần khiết được như nhân ngư.
Thiếu niên không ngừng cố gắng, hắn tiến về phía trước một bước, nửa người trên dựa vào cạnh cửa, cổ áo kéo sâu xuống, lộ ra một mảng da thịt nhạt màu trước ngực.
"Tiên sinh, nếu không thì, ngài có thể cho tôi mượn bộ quần áo được không?"
Ảo thuật gia phản ứng lại rất nhanh, nhân khi búp bê còn chưa có khôi phục lại từ trạng thái nứt ra, hắn đã nhàn nhã bóp giọng nói: "Nằm mơ! Thiếu gia cậu đừng quên quần áo của cậu là ai từng đường may mũi chỉ làm cho! Nếu cậu dám đưa cho tiểu yêu tinh ngoài cửa kia tôi sẽ không bao giờ nữa để ý đến cậu nữa!"
Lạc Nhất Nhiên không thể nhịn được nữa: "...... Câm miệng."
Ảo thuật gia rất vui sướng, nhưng giọng nói ủy khuất mười phần, nói tiếp một câu cuối cùng: "Thiếu gia, cậu hung dữ với tôi......"
Âm cuối rơi xuống, giọng nói ảo thuật gia lại mang theo ý cười, dùng tông rất nhỏ nói: "Thiếu gia, nhắc nhở thân thiện, đừng thích người quá đẹp nha."
Búp bê đứng ở trên vai ảo thuật gia, bởi vì lúc trước bị khiếp sợ nên hiện tại cậu đang túm lấy tóc dài của ảo thuật gia phòng ngừa mình thật sự ngã xuống,
Nhưng như vậy lại cách gương mặt ảo thuật gia quá gần, gần đến mức âm thanh mang theo ý cười của ảo thuật gia vang lên ngay sát bên tai, vừa trầm lại vừa khàn.
"Anh thật phiền."
Nói chuyện với người khác ở sát bên tai hoặc là khoảng cách rất gần luôn sẽ khiến người ta cảm thấy ái muội thân mật, nhưng Lạc Nhất Nhiên vừa mới trải qua một lần xã chết (?), cậu chỉ cảm thấy ảo thuật gia rất phiền.
Ảo thuật gia: "......"
Ảo thuật gia không lên tiếng, búp bê liền tới gần cửa, cậu nghiêm túc đề nghị: "Tôi không muốn mở cửa chính, nhưng tôi có mở cửa sổ, nếu cậu thật sự muốn vào thì có thể theo đường ống bên ngoài khách sạn bò lên nhé."
Thiếu niên tóc vàng ngu cả người, hắn uất ức nâng cao giọng: "Ngài để tôi đi bò ống ư?!"
Búp bê cười lạnh một tiếng: "Cậu cũng không nghĩ một thằng đàn ông như cậu tới quyến rũ tôi là không tôn trọng tôi cỡ nào, cho cậu một cơ hội đã là tốt lắm rồi."
"Có muốn vào hay không."
Thiếu niên: "......"
Hắn không thể tin được sờ sờ mặt mình —— sao có thể, nhìn thấy mặt hắn không có ai là không rung động, sao tên kia còn có thể ý chí sắt đá như vậy được!
Chẳng lẽ hắn chỉ nhìn thoáng qua? Nhưng với dung nhan của hắn, người bên trong sao có thể nhẫn tâm chỉ xem một cái!
Thiếu niên tóc vàng nghĩ thế nào cũng không xong, hắn cắn cắn ngón tay, không cam lòng nhìn mắt mèo trên cửa, sau đó xoay người xuống lầu.
Nghe tiếng bước chân đi xa, Lạc Nhất Nhiên không có nhìn về phía cửa, cũng không đi xem mắt mèo. Người bên ngoài đúng là đẹp thật, nhưng đối với cậu mà nói xem một cái là đủ rồi.
Huống chi ngay từ cái nhìn đầu tiên, Lạc Nhất Nhiên đã cảm thấy không đúng rồi. Búp bê không có trái tim, nhưng trong nháy mắt kia khi nhìn thấy thiếu niên, cậu xác thật sinh ra cảm giác tâm động, thậm chí nơi giống như lồng ngực dường như có một quả tim đang kịch liệt nhảy lên.
Kêu gào: Thật đẹp, quá đẹp, muốn yêu hắn.
Quá quỷ dị.
Vì thế Lạc Nhất Nhiên không nhìn xuyên qua mắt mèo xem thiếu niên tóc vàng lần nào nữa.
Còn bò ống ư? Cậu chỉ là thuận miệng nói thôi.
Thiếu niên thoạt nhìn trắng nõn non mịn, không thể nào đi bò ống được.
Vì thế Lạc Nhất Nhiên yên tâm thoải mái đóng cửa sổ lại, tự sửa soạn lại mình, sau đó hoàn toàn không nghe ảo thuật gia kháng nghị, trực tiếp khống chế ảo thuật gia tiến vào trong một tủ quần áo khác.
"Thiếu gia, tôi sẽ không nhân lúc cậu ngủ mà làm hại cậu đâu." Âm thanh ảo thuật gia vang lên kiên định trong tủ quần áo.
Lạc Nhất Nhiên biết khả năng ảo thuật gia làm hại cậu là rất nhỏ, rất có thể ảo thuật gia đã chịu hạn chế bởi quy tắc, miễn hắn vẫn là con rối thì không thể làm tổn thương chủ nhân. Nhưng để phòng ngừa chuyện chẳng may, Lạc Nhất Nhiên cái gì cũng không nghe, chỉ chăm chăm khống chế ảo thuật gia rúc gọn vào trong tủ quần áo.
Dù sao có rất nhiều thời điểm, giết chết một người không cần tự mình động thủ.
Lạc Nhất Nhiên cố gắng gỡ móc treo quần áo xuống, làm thành chốt khóa kín tủ quần áo.
"Ngủ ngon." Lạc Nhất Nhiên vỗ vỗ tay, cậu mỉm cười nói: "Hy vọng ngày mai anh sẽ không lại nói mấy lời không thể hiểu được."
Ảo thuật gia hiểu rõ —— tủ quần áo bị khóa kín nguyên nhân một phần là do hắn vừa mới diễn thành cái bộ dáng kia.
Không để ý tới ảo thuật gia thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gọi đầy u oán, Lạc Nhất Nhiên hiên ngang bò lên trên giường.
Cậu cùng ảo thuật gia hoàn toàn không có khả năng giảng hòa...... Đều muốn giết chết đối phương thì làm sao có thể giảng hòa, cho nên búp bê cảm thấy không cần thiết cùng ảo thuật gia lá mặt lá trái.
Lạc Nhất Nhiên dẫm lên khăn trải giường mềm mại, lung lay đi đến giữa giường, sau đó vén lên một góc chăn chui vào nằm xuống.
Cậu thích ý nhắm mắt lại: "Ngủ ngon."
Lạc Nhất Nhiên tuy giấc ngủ nông, nhưng cậu ở trong bất kỳ hoàn cảnh gì cũng đều có thể an ổn nhanh chóng đi vào giấc ngủ, không đến một lúc đã hoàn toàn an tĩnh lại. Cậu không nhúc nhích nằm ở giữa giường lớn, thật giống như một con búp bê chân chính.
Búp bê ngủ không được bao lâu, móc quần áo cài tủ tự động nâng lên, nếu nhìn kỹ ở một góc độ khác, có thể thấy sợi dây rất nhỏ gắn liền với chốt cửa.
Ảo thuật gia chậm rãi vươn tay, động tác hắn cơ hồ không phát ra tiếng động, vô cùng an tĩnh từ tủ quần áo đi ra, sau đó chậm rãi bước từng bước một đến mép giường.
Ngay lúc này, tủ quần áo đang nhốt hai tên nam nhân phát ra tiếng động rất nhỏ, giống như tiếng xoay người.
Ảo thuật gia dừng lại, đầu hắn hướng về búp bê nằm yên không nhúc nhích trên giường.
Búp bê không có động tĩnh.
Ảo thuật gia cong môi —— búp bê ngủ trông thật giống một con búp bê chân chính không có linh hồn.
Chờ tủ quần áo an tĩnh lại, ảo thuật gia mới nhấc chân chuẩn bị đi tới mép giường lần nữa, nhưng lúc này, ngoài cửa sổ lại truyền đến từng tiếng cộp cộp cộp.
Tiếng động này càng lúc càng gần, ảo thuật gia dứt khoát đứng bất động, hắn nhìn chằm chằm cửa sổ.
Theo âm thanh tới gần, ngoài cửa sổ rốt cuộc xuất hiện một cái đầu đầy mồ hôi.
Mái tóc quăn màu vàng kim của thiếu niên đều dán hết trên trán, hắn nhìn ảo thuật gia mặc một thân tây trang đen quấn băng vải trong phòng một hồi.
Thiếu niên chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn bò tiếp lên phía trước, sau đó vươn tay chuẩn bị bắt lấy bệ cửa sổ nhảy vào.
Kết quả móng vuốt vừa vươn ra đã bị ngăn trở, thiếu niên sửng sốt, hắn không thể tin nổi duỗi tay sờ soạng bên ngoài cửa sổ một vòng —— Không có! Không có bệ cửa sổ để nắm! Gia hỏa này không có mở cửa sổ!
Tên lừa đảo!
Vẻ lên án trong mắt thiếu niên thật sự quá rõ ràng, nhưng ảo thuật gia vẫn thờ ơ.
Lừa...... Ta...... (thực ra là: Lừa..... Tử....., chắc là lừa lão tử aka lừa bố mày)
Thiếu niên mở khẩu hình nói với ảo thuật gia.
Ảo thuật gia hừ một tiếng, hắn nhẹ nhàng đến gần cửa sổ, cũng may khách sạn này khả năng cách âm cơ bản bằng không, vì thế ảo thuật gia bóp giọng, chuyển sang cái giọng dẹo dặt lúc trước nói: "Này chứng minh điều gì? Chứng minh tiểu yêu tinh ngoài cửa cũng chỉ có thể là tiểu yêu tinh ngoài cửa, không vào được."
Thiếu niên: "......"
Thiếu niên: "???"
Ảo thuật gia chỉ chỉ vị trí giường, hắn khôi phục lại giọng nói ban đầu: "Thấy không? Người ngươi muốn quyến rũ ở kia kìa, cửa sổ chính là hắn tự mình đóng." Khống chế hắn đóng chẳng khác nào búp bê tự mình đóng, không sai vào đâu được.
Thiếu niên nhìn qua, sau đó nhìn thấy một con búp bê nhỏ an ổn nằm trên giường thì ngây ngẩn cả người —— Sao lại là một con búp bê?!
"Nhưng hắn là của ta." Ảo thuật gia nhẹ nhàng nói tiếp: "Nếu ngươi muốn cùng ta đoạt......"
Lộc cộc.
Tủ quần áo đột nhiên phát ra tiếng vang nhỏ.
Ảo thuật gia cùng thiếu niên đồng thời nhìn về phía tủ quần áo.
Khò...... Khò......
Tiếng ngáy vô cùng rõ ràng vô cùng có tiết tấu từ trong tủ quần áo phát ra, thực hiển nhiên, trong tủ quần áo giấu người.
Ảo thuật gia im lặng.
Lần này đến lượt thiếu niên cười, đôi mắt xanh thẳm của hắn toát ra ý vị không rõ: "Của ngươi?"
"Nhưng búp bê của ngươi không chỉ có một món đồ chơi là ngươi."
Thần thái cùng ngữ khí thiếu niên thay đổi, giống như trong nháy mắt thay đổi thành một người khác.
Hắn nhìn ảo thuật gia quấn băng vải: "Đã lâu không gặp ảo thuật gia, chúc mừng ngươi thoát ra khỏi "nơi" đó, thế nhưng trở thành con rối của người chơi cảm giác như thế nào?"
Tuy rằng đã biết có người trong tủ quần áo từ trước, hơn nữa trở thành con rối của Lạc Nhất Nhiên cũng không có cảm giác gì, nhưng mà ảo thuật gia vẫn là rất khó chịu. Hắn khó chịu thì sẽ làm người khác khó chịu theo: "Ây da, có người ngay cả phòng cũng không vào được còn lải nhải cái gì về thân thể người khác không biết?"
Ảo thuật gia mặc kệ bên tai phát ra âm thanh điện tử cảnh cáo vi phạm quy định, hắn mở cửa sổ, sau đó trong ánh mắt lạnh như băng của thiếu niên không chút do dự duỗi tay đẩy người ta xuống.
Sau một tiếng phịch, thiếu niên ngã xuống từ tầng sáu tạm dừng một chốc, sau đó lại bò lên.
Âm thanh ảo thuật gia mang theo ý trào phúng: "Xem ra thiếu gia nhà ta rất được ngươi yêu thích, đêm khuya như vậy còn đặc biệt tới đây, thật là vất vả cho ngươi."
Thiếu niên xoa xoa đầu, đôi mắt xanh thẳm của hắn so với ban nãy thuần khiết hơn rất nhiều, nếu làm ra vẻ ngây thơ hồn nhiên có lẽ không khác gì nhân ngư trong bể nước vào ban ngày, nhưng hắn không có. Hắn lại làm ra một điệu cười quỷ dị: "Thiết lập của hắn là công dân xuất sắc nhất, xuất sắc nhất đương nhiên sẽ bị chú ý."
"Hơn nữa vừa mới tới 《Thế Giới Nhân》đã thiêu cháy rừng cổ tích của Tiểu Hồng......" Thiếu niên ngửa đầu híp mắt: "Nhờ Thác Viên Đinh tiên sinh thông báo, hiện tại mọi người đều đã liệt hắn vào đối tượng quan sát trọng điểm."
"Vậy thật đúng là vinh hạnh cho thiếu gia." Ảo thuật gia chống tay bên cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn phía dưới.
Với khoảng cách này, người thường có lẽ không thể nào thấp giọng nói chuyện như vậy được, nhưng thực rõ ràng hai tên này đều không phải người thường.
"...... Ngươi cũng không hổ là tên Boss bị ghét nhiều nhất." Thiếu niên tóc vàng nhíu mày, người xinh đẹp tinh xảo khi nhíu mày đều sẽ làm cho người ta sinh ra thương tiếc vô hạn, đáng tiếc ảo thuật gia đối với khuôn mặt lẫn giọng nói của hắn đều không hề có phản ứng. Hắn nhún nhún vai, sau đó thu người lại trực tiếp đóng cửa sổ.
Thiếu niên khẽ hừ một tiếng, sau đó hắn nhắm mắt lại.
Giây tiếp theo, hàng mi thật dài của thiếu niên khẽ run, hắn lại lần nữa mở ra hai mắt, mê mang nhìn lên phía trên: "Ủa? Mình không phải vừa mới bò lên trên rồi sao?"
"Aiss, đầu sao lại có chút đau?"
*
Ảo thuật gia biết người kia xuất hiện lúc này là để gặp mình, dù sao bọn họ cũng đã rất nhiều năm không gặp. Nếu hắn gặp phải người quen lúc trước biến thành con rối của người chơi, sợ là cũng sẽ không nhịn được mà đi ra trào phúng một hồi.
Hắn nhẹ nhàng trở lại mép giường của Lạc Nhất Nhiên, sau đó nhấc một góc chăn chuẩn bị nằm vào. Nhưng chân mới vừa nhấc lên, thân thể ảo thuật gia đã không động đậy nổi.
Hắn dừng lại, sau đó tầm mắt di chuyển về bên phải, nhìn về phía búp bê.
Búp bê nằm ở giữa giường mở hai mắt, ngữ khí lạnh nhạt: "Cho anh hoạt động tự do một lúc không có nghĩa là anh có thể được một tấc lại muốn tiến một thước."
"......"
Mái tóc xám của ảo thuật gia rũ xuống bên cạnh người búp bê, hắn trầm trầm khàn khàn cười ra tiếng: "Thiếu gia, cậu nghe được bao nhiêu rồi?"