Lâm Khả Ngải ôm chăn ngồi ở đầu giường, đầu vùi thật sâu vào trong chăn.
Thật ra cô đã dậy từ lâu rồi nhưng mà cảm thấy rất xấu hổ nên vẫn không dám mở cửa ra ngoài.
Tối hôm qua từ lúc bắt đầu hai người đều vô cùng kịch liệt, sau đó cô lại không ngừng cầu xin anh làm cô, bày ra đủ loại tư thế phóng đãng quyến rũ anh đi vào.
Sau đó đã nửa đêm rồi, mà cô vẫn không ngừng khóc lóc làm loạn xin anh thao cô.
Nhưng mà rõ ràng cô không thể nào làm loạn như thế được, chắc chắn phải có điều gì đó khác thường ở đây.
Loáng thoáng cô cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, ngẫm lại cũng phải đúng đến 80-90%. Tự cô cảm thấy rất xấu hổ nên mới không dám ra ngoài.
"Tỉnh rồi? Có còn cảm thấy khó chịu chỗ nào không?" Kỷ Lăng Giang mở cửa vào, kéo cái đầu nhỏ đang trốn của cô lên.
Lâm Khả Ngải lắc đầu tỏ vẻ mình không sao. Ngoại trừ việc cơ thể đau nhức do vật lộn quá đà, chân tay không nhấc lên được thì mọi thứ đều ổn.
Chắc chắn lúc cô đang ngủ cô vẫn bị ông xã chơi, ga trải giường đã thay mới rồi, trên người cô không có mồ hôi ướt dính, ngay cả huyệt nhỏ cũng không còn quá đau đớn như lúc trước, chỉ hơi có cảm giác mát lạnh.
Kỷ Lăng Giang sờ sờ đầu cô xù xù giống như đang chà đạp một con vật nhỏ: "Đoán được rồi hửm? Nhưng mà đừng nghĩ nhiều, mẹ thật sự thích em, bà ấy làm vậy cũng là xuất phát từ lòng tốt, bảo bối có thể đừng để ý được không?"
Lâm Khả Ngải gật gật đầu không nói.
Thật ra Louise thật sự rất tốt, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng còn rất gần gũi. Đối xử với cô không hề giống như trưởng bối mà khá giống chị em trong nhà, có thể tán chuyện, cùng cô chơi, cũng không hề có chút áp lực nào.
Mặc dù ở khía cạnh nào đó, Louise khá kì quái nhưng Lâm Khả Ngải vẫn là thích bà.
Cô chỉ là cảm thấy rất ngại, rất xấu hổ, không biết khi ra ngoài nên đối mặt với bà thế nào.
Còn có, việc rất quan trong chính là... Tối hôm qua, cô rên lớn như vậy, chắc bà sẽ không nghe thấy đâu chứ?! Nếu bị nghe thấy được, vậy sau này cô không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa, huhuhu...
"Bé câm! Sao không nói chuyện?" Kỷ Lăng Giang nâng cằm cô lên nói.
Bé câm gì chứ, Lâm Khả Ngải trừng lớn đôi mắt vô tội nhìn anh.
Thật chán ghét, không thể để cô yên tĩnh ngại ngùng chút hay sao! Rốt cuộc anh có biết tính nghiêm trọng của việc lần này không vậy! Đồ xấu xa!
Người nào đó bị chửi xấu xa cười ha hả, chẳng hề cảm thấy việc này có gì nghiêm trọng, ngón tay nhẹ ấn ấn mũi cô: "Đồ ngốc, yên tâm, mẹ không nghe được gì đâu, dáng vẻ em thở dốc cùng với mấy lời nói lẳng lơ kia, chỉ có một mình ông xã em mới nhìn thấy, nghe thấy, sẽ không có người thứ 2 đâu."
"Anh là con giun trong bụng em đấy à, hừ hừ?..." Lâm Khả Ngải nói, âm giọng khàn khàn.
Kỷ Lăng Giang nhếch môi: "Anh không phải con giun trong bụng em, anh là ông xa yêu dấu của em! Được rồi, có thể đứng dậy chưa? Hửm?"
Mặc dù cô vợ nhỏ của anh không phải chuyện gì cũng hiện rõ trên mặt nhưng mà chút tâm tư nhỏ bé này của cô anh còn không đoán được sao có thể xứng làm người đàn ông của cô được?
Cô gái nhỏ chọc chọc anh: "Vậy anh đi ra ngoài trước đi, người ta mặc quần áo xong sẽ ra ngay mà."
Nghe vậy, Kỷ Lăng Giang thẳng tay kéo chăn mỏng trên người cô, ngay lập tức cơ thể trắng nõn nà hiện ra.
Anh vô sỉ nói: "Dù anh cảm thấy bảo bối nhà mình không mặc gì là đẹp nhất, nhưng mà nếu nhất định phải mặc quần áo, hay là để chồng yêu đến giúp em."
Người đàn ông lực lưỡng không cho phép cô kháng cự, cánh tay dài lấy đồ lót luồn vào 2 cánh tay Lâm Khả Ngải.
Hai tay người đàn ông cứ như vậy luồn vào trong áo ngực, cũng không cho cô thắt nút, trái phải ăn đậu hũ của cô, tô đầy nước bọt của mình lên 2 núʍ ѵú.
Vừa ăn còn vô sỉ tán dương: " Vú lớn quá!"
Lâm Khả Ngải ôm đầu của anh tinh tế rên nhẹ, nhìn anh in đầy ấn đỏ lên người mình, tay chân Lâm Khả Ngải mất hết sức lực, để anh đùa bỡn đến vui vẻ.
Mãi cho đến khi chiếm đủ rồi tiện nghi Kỷ Lăng Giang mới mặc quần áo cho cô.
***
Hai ngày sau, ở bên trong phòng nghỉ của tổng giám đốc
"Eo em vẫn còn rất mỏi..." Lâm Khả Ngải dựa vào trước ngực người đàn ông lẩm bẩm nói. Ngày đó làm quá điên rồi, mấy ngày nay cô đều mệt mỏi không thôi.
Hai tay Kỷ Lăng Giang xoa bóp vòng eo mảnh khảnh nói: "Như vậy có thấy đỡ hơn tí nào không?"
Nhìn sườn mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ, Kỷ Lăng Giang nhớ đến lần đầu biết đến cô, là trong một bức anh của Lâm Kính. Ảnh chụp có một cô gái nhỏ đứng giữa hoa hướng dương, khóe miệng nâng cao xuất hiện hai cái má lúm đồng tiền cùng mắt cười, khuôn mặt hồng hồng ấm áp giống như ánh mặt trời. Lúc ấy ngay cả khi chưa biết tên cô, Kỷ Lăng Giang đã yêu cô rồi.
Nghĩ nghĩ Kỷ Lăng Giang nhịn không được lại cứng, cô gái nhỏ bị người đàn ông đè ở dưới người, cái miệng nhỏ bị anh liếʍ ʍúŧ, đầu lưỡi từ giữa khe hở môi duỗi nhập vào, liếm chơi, quấn lấy đầu lưỡi nhỏ mút vào.
Từ ngày đó, hai người vẫn chưa làm, Lâm Khả Ngải cũng không chịu thân thiết với anh khi ở nhà. Cô rất sợ Louise bắt gặp, bởi vậy làm cho Kỷ Lăng Giang thiếu rất nhiều phúc lợi.
Kỷ Lăng Giang chuẩn bị lôi kéo vợ yêu quất 1 lần thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân hướng đến văn phòng.
Thính lực anh tử trước đến giờ rất tốt.
"Hả, văn phòng vì không có ai?"