“Một kẻ vô cùng căm ghét con nít như Hạ Thủ Nghiệp, ấy vậy mà sau này lại trở thành viện trưởng của viện cô nhi. Bản thân gã ta còn tự bỏ một lượng tiền khổng lồ để nuôi dưỡng những đứa trẻ bị bỏ rơi và cô nhi, vốn dĩ điều này đã là một việc cực kỳ bất thường và đáng sợ. Chúng tôi đều rất tò mò về lý do vì sao Hạ Thủ Nghiệp lại quyết định làm như vậy. Để làm rõ quá trình thay đổi tâm lý của gã, chúng tôi đã tiến hành thử nghiệm mô phỏng nhân cách.” Trong điện thoại, Lệ Tuyết nhắc đến một từ ngữ mà trước nay Hàn Phi chưa từng nghe qua, đó là [thử nghiệm mô phỏng nhân cách].
“Chúng tôi đã thử nghiệm trên hàng trăm mô hình, cuối cùng thu được kết luận là: Vốn trong tình trạng căm ghét trẻ con đến cực độ, Hạ Thủ Nghiệp lại lựa chọn trở thành viện trưởng của viện cô nhi - loại hành vi bất thường này chỉ có thể là do gã đã chịu một sự kích thích nào đó từ bên ngoài.
Theo đề xuất của mấy vị chuyên gia tâm lý tội phạm, chúng tôi đã sắp xếp lại tất cả các ghi chép và di vật mà Hạ Thủ Nghiệp để lại, kết quả đã phát hiện ra vài vấn đề.
Sau khi con ruột của mình chết đi, Hạ Thủ Nghiệp dường như hoàn toàn biến thành một người khác. Bất kể là giọng điệu nói chuyện, sở thích hay tính cách của gã đều đã thay đổi hoàn toàn so với trước đấy.
Gã bắt đầu đọc hàng loạt các loại sách liên quan đến thế giới thần kinh và triết học, còn thường xuyên nhốt mình trong phòng, lâu lâu lại ra ngoài một mình vào lúc nửa đêm. Điều này tạo cho người ta cảm giác dường như gã đang tìm kiếm thứ gì đó?
Chúng tôi đã đi dò hỏi khá nhiều đứa trẻ lớn lên từ cô nhi viện ấy. Hầu hết bọn trẻ đều có ấn tượng đặc biệt tốt đối với viện trưởng, cũng rất cảm kích sự chăm lo của vị viện trưởng nọ. Thế nhưng cũng có một vài đứa trẻ lại cảm thấy viện trưởng rất kỳ quặc, thường xuyên hỏi chúng những câu hỏi không thể hiểu nổi.
Ví dụ như, có mơ thấy một người đứng bên cạnh giường vào lúc nửa đêm hay không? Trong giấc mơ có nhìn thấy chiếc hộp màu đen nào không? Có mơ thấy một con bướm sà xuống đầu người hay không, v.v…?
Dường như Hạ Thủ Nghiệp muốn tìm kiếm một đứa trẻ đặc biệt nào đó. Gã tìm rất lâu, rất lâu mà không tìm thấy được, cho nên gã muốn tự tạo ra một đứa trẻ phù hợp với yêu cầu của mình. Đứa trẻ này chắc hẳn chính là người chết số 8 trong vụ án Chặt thây - ghép xác.
Không một ai biết tiêu chuẩn của gã là gì, cũng không có ai biết tại sao đứa trẻ bị sát hại ấy lại phù hợp với yêu cầu của gã?
Cứ như thể gã đang tiến hành một nghi thức nào đó, lại giống như gã bị chịu sự chỉ dẫn của một thứ gì đó vậy.
Trong cả quá trình chuyển biến về nhân cách ấy, có một danh từ rõ ràng xuất hiện ngày càng dày đặc trong các ghi chép của gã, đó chính là [cánh bướm].
Suốt nửa quãng đời sau của gã, [cánh bướm] không chỉ đơn giản đại biểu cho một loài động vật, mà càng có ý nghĩa tượng trưng nào đó.
Tình trạng này cũng xảy ra đối với Mạnh Trường Hỉ. Chúng tôi đã điều tra lại các di vật và những thông tin bí mật của gã này. Kết quả cho thấy, Mạnh Trường Hỉ cũng giống y như Hạ Thủ Nghiệp trước khi mất tích, cũng từng tìm đọc hàng loạt sách báo có liên quan đến bộ não con người, hơn nữa còn si mê loài bươm bướm, luôn luôn truy tìm một cánh bướm nào đó.
Nói cách khác, giữa Mạnh Trường Hỉ và Hạ Thủ Nghiệp cùng tồn tại một điểm chung, và [cánh bướm] chính là cầu nối giữa hai người họ.”
Nghe đến đây, Hàn Phi không nhịn được phải cắt lời của Lệ Tuyết: “Mạnh Trường Hỉ đã mất tích lâu như vậy rồi, liệu có khả năng các di vật và thông tin mà gã ta để lại chỉ là ngụy tạo hay không? Hoặc cũng có thể là một người nào đó cố ý gán tội cho gã?”
Hàn Phi đã từng gặp Mạnh Thi. Hắn biết rõ người thực sự si mê những loại sách kia: Người bị mê hoặc bởi [cánh bướm] đích thực không phải là Mạnh Trường Hỉ, mà là Mạnh Trường An.
“Muốn ngụy tạo di vật rất khó. Trước tiên, gã cần phải mô phỏng được bút tích của Mạnh Trường Hỉ, còn cần phải biết tất cả các mật mã tài khoản xã hội của ông ta. Điểm mấu chốt nhất chính là, liệu ai có thể bỏ ra nhiều năm như vậy để bày bố hết thảy những điều ấy?”
“Nếu tôi mà là hung thủ thực sự, tôi sẽ làm những điều này. Một khi sự việc bị bại lộ sẽ tiện bề xoay trở.” Hàn Phi không muốn nói quanh co nên trực tiếp trầm giọng nói: “So với Mạnh Trường Hỉ, thực sự thì các chị nên chú ý đến Mạnh Trường An nhiều hơn. Cái người nhìn có vẻ vô hại nhất kia có khi còn dám giết hại cả người mẹ nhận nuôi mình cũng không biết chừng.”
Lời vừa thốt ra, Hàn Phi bỗng nghe thấy sau lưng mình có tiếng động gì đó.
Hắn phản ứng cực nhanh. Song cho dù là vậy, khi hắn quay đầu lại nhìn thì chỉ phát hiện một chai đồ uống đang lăn lông lốc ngay ngã rẽ của khu phố cổ mà thôi.
“Có người ư?” Công sức đọc sách mấy ngày nay của Hàn Phi chẳng phải là công cốc. Tuy vẻ mặt không hề thay đổi gì cả, song hắn lại nói ngay vào trong điện thoại: “Lệ Tuyết, hình như có người đang theo dõi tôi. Xem chừng, hắn đã nghe được những điều tôi nói rồi.”
“Bây giờ cậu đang ở chỗ nào?”
“Trước cửa trường quay bộ phim [Hoa Tội Ác], kể cả mấy người thân của các nạn nhân trong vụ án Chặt thây - ghép xác cũng đều đang ở đây.”
“Cậu tạm thời đừng về nhà vội, đến thẳng Trung tâm thương mại Tân Thiên Địa ở phố Bắc đi. Nơi đó đông người, tôi cũng lập tức qua đó ngay.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Phi tỏ vẻ như không có chuyện gì, cũng không bắt xe công cộng mà cứ thế chậm rãi đi bộ đến trung tâm thương mại như bình thường.
Loại cảm giác đang bị người khác theo dõi không hề xuất hiện. Bản thân hắn đi vòng vòng trong trung tâm thương mại rất lâu cũng không tìm thấy Lệ Tuyết. Mãi cho đến khi trời sắp tối, hắn mới nhận được cuộc điện thoại của cô nàng.
Có vài vị cảnh sát vẫn đang nhìn chằm chằm vào Hàn Phi thông qua hệ thống camera giám sát, hết thảy đều bình thường.
Hàn Phi và phía cảnh sát không hề chạm mặt nhau, cảnh sát cũng không vì tình huống lần này mà hiểu lầm Hàn Phi. Ngược lại, họ nhất trí quyết định cần tăng cường sự bảo vệ đối với Hàn Phi hơn.
Thân là một diễn viên hài chẳng có danh tiếng gì, trước giờ Hàn Phi chưa từng bị người khác theo dõi. Vậy mà lần này hắn cũng trải nghiệm được cái cảm giác bị theo dõi rồi chụp lén của các ngôi sao lớn cơ đấy. Chỉ có điều, những kẻ theo dõi người ta là paparazi, trong khi kẻ theo dõi hắn rất có khả năng chính là tội phạm bị truy nã.
Sau khi mua một đống thực phẩm đủ để dùng cho một tuần trong trung tâm thương mại, Hàn Phi còn đặc biệt lựa mua thêm mấy ổ khóa lớn, rồi mới quay lại căn nhà trọ của mình.
Khóa cửa nhà lại, Hàn Phi ăn một bữa cơm đơn giản, sau đó tăng cường thêm ổ khóa mới cho cửa nhà và cửa sổ của mình.
“Thế này chắc hẳn là an toàn rồi nhỉ.”
Tiếp theo, hắn bày đủ thứ đồ phòng thân đã đặt qua mạng ở bên cạnh mình. Sau khi luyện tập lại một lượt những động tác đơn đấu mà Lệ Tuyết đã dạy, hắn bèn lật xem các loại sách báo đặt mua trên mạng. Những tài liệu này đều là loại mà Mạnh Trường An thường đọc khi còn trẻ.
Mãi cho đến gần 0:00 đêm, Hàn Phi mới xoa nhẹ hai mắt, bỏ quyển sách trong tay xuống.
“Trong những câu hỏi mà Hạ Thủ Nghiệp hỏi những đứa trẻ kia, có hai điểm cần chú ý. Một câu là có mơ thấy chiếc hộp đen hay không, câu kia là có mơ thấy [cánh bướm] sà xuống đầu người hay không.”
Lệ Tuyết không chơi game nên không biết đến [Trứng phục sinh] trong chiếc hộp đen của trò chơi [Cuộc Sống Hoàn Hảo]. Thế nhưng Hàn Phi thì không giống cô ấy, trước đây hắn đã từng nói chuyện với Hoàng Doanh nên biết chuyện này.
“Có lẽ nào con bướm kia cũng đang tìm kiếm chiếc hộp đen trong não của mình? Nhưng 10 năm trước, đầu game [Cuộc Sống Hoàn Hảo] còn chưa xuất hiện nữa mà? Trừ phi chiếc hộp đen có trước, sau đó mới có game [Cuộc Sống Hoàn Hảo] này?
Mấy người Hạ Thủ Nghiệp bọn họ chỉ chăm chăm vào những cô nhi và trẻ em bị bỏ rơi như vậy, liệu có phải chính là vì đang tìm kiếm người có đủ khả năng chứa đựng chiếc hộp đen kia?”
Hàn Phi nhìn lên chiếc mũ game đang đặt trên bàn. Hắn có một tin tức vẫn luôn giữ kín mà chưa hề nói với Lệ Tuyết, đó chính là… hắn cũng là một cô nhi.
Chỉ có điều khi còn nhỏ, hắn không phải là đứa trẻ lớn lên từ cô nhi viện phố Bắc của Khu phố cổ ở Tân Hỗ. Hắn trưởng thành từ một nơi có tên là cô nhi viện Hạnh Phúc thuộc Khu phố cổ.
Cô nhi viện từng nuôi dưỡng Hàn Phi kia đã đem lại cho hắn một cảm giác gia đình thật sự. Hàng năm, ở đó rất náo nhiệt vào các dịp lễ tết; những người xung quanh hắn đều sống vui vẻ, hạnh phúc; mọi người đều giống như người một nhà. Thế nhưng, tất cả đã thay đổi kể từ một thời điểm nào đó.
“Mình còn chưa kịp tấu hài cho mọi người thì bản thân đã đánh mất đi nụ cười rồi. Cuộc sống này thật là đủ thứ chuyện bất trắc và trớ trêu mà!”
Sau khi kết nối hết các đầu dây, Hàn Phi vội xua đi những ý nghĩ hỗn tạp trong đầu. Vào thời khắc 0:00 đêm vừa điểm, hắn bèn đội mũ game lên.
Sắc máu lan tràn tứ phía, thế giới trong mắt Hàn Phi tức khắc bị nhuộm đỏ trong chớp mắt.