Thật ra, lý do mà Hàn Phi dám trực tiếp tiến vào căn hộ số 1052 là vì đã suy tính cặn kẽ hết cả rồi.
Giờ hắn đã nán lại ở đây suốt 3 tiếng, hoàn thành [nhiệm vụ ẩn], bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi trò chơi.
Hơn nữa, Mạnh Thi đã từng nói, người thuê căn hộ số 1052 chưa hề làm hại ai, còn từng cứu Thần Thần khi thằng nhóc không cẩn thận chạy lên trên lầu.
Mặc dù đối phương có gương mặt bệnh hoạn, đáng sợ, nuôi một con thú cưng kỳ quái, còn vung dao chặt đầu của con quỷ không mặt, nhưng Hàn Phi vẫn thấy đối phương là một hàng xóm tốt.
Nguyên nhân rất đơn giản, người người phụ nữ này vừa giết con quỷ muốn hại hắn, cứu hắn một mạng.
Nhìn người đàn bà với bóng lưng đỏ như máu cùng con dao nhọn, đầu lâu, đôi môi quyến rũ màu máu, đây chính là tất cả ấn tượng mà cô ấy để lại trong lòng Hàn Phi.
Mở ra cửa căn hộ viết đầy chữ “chết”, một mùi thơm kỳ quái từ trong nhà xộc ra.
Căn hộ số 1052 thông với căn hộ số 1051, nhưng mùi trong mỗi phòng toả ra lại hoàn toàn khác nhau.
Ánh đèn mờ ảo chiếu vào gương mặt tái nhợt của người phụ nữ, áo khoác màu đỏ chót trông khá chói mắt, cô ta đợi sau khi Hàn Phi tiến vào phòng, bèn tiện tay khép cửa phòng lại.
Nghe tiếng cửa đóng, tim của Hàn Phi cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Hắn nhìn khắp bốn phía, căn phòng này còn quỷ dị hơn trong tưởng tượng của hắn.
Bàn ăn khổng lồ được đặt ở chính giữa phòng khách, phía trên là những cái dĩa tuyệt đẹp, trong mỗi cái dĩa đều chứa “Mỹ thực” ngập tràn hương thơm.
Nếu như vẻn vẹn chỉ có vậy, Hàn Phi cũng không cảm thấy sợ, vấn đề là mấy món “Mỹ thực” với mùi thơm ngào ngạt này lại không có người bình thường nào dám ăn.
“Con rối? Ảnh chụp? Tóc?”
Các món “Mỹ thực” trong dĩa vô cùng quái dị, Hàn Phi chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy cực kỳ buồn nôn. Nhưng khi định lùi lại theo bản năng, thân thể của hắn lại va chạm vào một thứ gì đó nhỏ bé, lạnh buốt.
Khi Hàn Phai quay đầu lại, một cánh tay trắng bệch khoác lên trên bả vai của hắn, từng ngón tay không có bất kỳ nhiệt độ nào khẽ vuốt nhẹ lên cổ của hắn.
“Cưng thích ăn gì?” Giọng của người phụ nữ vang lên bên tai của Hàn Phi; dường như trong giọng nói của cô ẩn chứa một loại mùi hương, thuộc kiểu mùi hương có thể khiến người ta sợ hãi.
“Em cũng không biết mình thích ăn gì, nhà em nghèo, có đồ để ăn là tốt lắm rồi.” Hàn Phi không dám tùy tiện trả lời. Hắn rất sợ đối phương làm ra một hành vi điên cuồng nào đó. Ví dụ, nếu mình nói thích ăn thịt, kết cục là cô ta lập tức tùng xẻo mình làm nguyên liệu nấu ăn ngay.
“Trẻ không kén dễ nuôi nhất.” Ngón tay lạnh như băng của người phụ nữ này dời khỏi cổ của Hàn Phi. Chẳng biết câu nói kia của cô có thâm ý gì; sau khi nói xong, cô bèn xách theo cái đầu của con quỷ không mặt bước vào nhà bếp.
“Dễ nuôi?” Đợi sau khi người phụ nữ bước vào nhà bếp, Hàn Phi lập tức nhìn về phía con dao nhọn trên bàn ăn.
Dường như người phụ nữ này có rất nhiều con dao nhọn dính đầy máu - mỗi một con có độ dài, kiểu dáng khác nhau, có lẽ công dụng cũng không giống nhau.
“Cô ta dùng con dao này đâm thủng đầu của quỷ không mặt...” Hàn Phi không có thủ đoạn tự vệ nào cả. Hắn không tự chủ được bước đến bên bàn ăn, tự tay chạm vào những dụng cụ cắt gọt trên bàn.
Một cảm giác ấm áp truyền từ đầu ngón tay vào cơ thể. Ngay sau đó, bên tai của Hàn Phi bèn vang lên tiếng rít chói tai, doạ hắn sợ đến mức lập tức rụt tay lại.
Cũng trong lúc đó, trong đầu của hắn truyền đến âm thanh của hệ thống.
“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện vật phẩm màu máu cấp G - Dao ăn nhuốm máu.”
“Dao ăn nhuốm máu: Con dao đã bị nguyền rủa, vô cùng sắc bén; sử dụng thời gian dài sẽ gây ra tình trạng mất kiểm soát bản thân, muốn chém người và vật ở bên cạnh.”
Đây là lần đầu tiên Hàn Phi nhìn thấy loại vật phẩm bị nguyền rủa như thế này. Dường như nó có thể tổn thương cả quỷ, nhưng cái giá phải trả là cả người sử dụng cũng sẽ bị nguyền rủa.
Nhớ lại hình dáng của khách thuê căn hộ số 1052, Hàn Phi cảm thấy không nên tuỳ tiện động vào đồ của người ta thì tốt hơn.
Trong khi Hàn Phi còn đang suy nghĩ lung tung, một mùi thơm đậm đà bỗng bay ra từ trong nhà bếp. Hắn không kìm được nuốt nước miếng, nghiêng người nhìn về phía nhà bếp.
Cửa nhà bếp nửa mở, Hàn Phi có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp, đỏ thắm kia.
Hắn ngửi mùi hương trong không khí, bèn đi về phía nhà bếp.
Ngón tay chạm vào chốt cửa, Hàn Phi vừa định đẩy cửa nhà bếp thì cửa phòng bỗng mở ra.
Người phụ nữ xuất hiện ngay cửa, trong khi hai tay cô đang bưng nồi thịt hầm màu đen. Cô cười tủm tỉm nhìn Hàn Phi, trên ngón tay còn có thể nhìn thấy máu tươi.
Mùi thơm quyến rũ bay ra từ trong nồi, nhưng lại không nhìn thấy đầu của con quỷ không mặt.
“Chị có nhu cầu đặc biệt đối với thức ăn, chị luôn tìm kiếm mùi hương tối thượng.” Người phụ nữ bưng cái nồi màu đen đi về phía trước. Cô đi cực nhanh, khiến Hàn Phi phải liên tục lui về phía sau: “Chắc cưng đói bụng rồi, đúng không nào?”
Cô múc từ trong cái nồi màu đen ra 2 muỗng canh thịt, sau đó đổ toàn bộ phần còn lại trong nồi vào thùng rác.
Không nhìn thấy đầu của quỷ không mặt trong nồi, Hàn Phi thở dài một hơi.
“Làm sao vậy?” Nghe thấy Hàn Phi thở dài, cô hỏi một tiếng rồi tiện tay để nồi thịt hầm lên bàn, quay đầu nhìn về phía Hàn Phi.
“Như vậy có phải là lãng phí quá hay không?” Hàn Phi lộ vẻ tiếc rẻ: “Chị làm nồi thơm ngon như vậy, đổ đi thật sự là quá đáng tiếc.”
Không ai không thích được khen, sau khi người phụ nữ nghe thấy Hàn Phi khen ngợi tài nấu nướng của mình thì nụ cười trên mặt càng thêm rõ nét: “Đống thịt kia chỉ là phụ liệu, chị chỉ cần nước canh. Huống hồ, những phụ liệu này cũng không lãng phí gì đâu vì chị sẽ đem cho thú cưng của chị ăn.”
“Đút cho căn hộ số 1051 à?”
“Ừ, nó rất thích ăn thức ăn thừa của chị.” Nói xong, cô lại bước vào nhà bếp. Lúc cô mở cửa, Hàn Phi thấy trong nhà bếp treo một vài “thứ” khá kỳ quái.
Hàn Phi không biết đó là thứ gì, chỉ cảm thấy giống như mấy tay đồ tể treo thịt vừa mới chặt xong lên quầy hàng vậy.
Chỉ trong ngắn ngủi mấy phút, người phụ nữ kia đã làm xong vài món. Cô bày thành phẩm lên những chiếc dĩa xinh đẹp, sau đó lại mời Hàn Phi ngồi bên chiếc bàn ăn to đùng.
“Chị chuyển tới nơi này rất lâu rồi, em là người thứ ba tới nhà của chị làm khách đấy.” Người phụ nữ nhấc lồng bàn lên, mùi thơm bay ra khắp căn hộ.
Hàn Phi thèm ăn nhỏ dãi, nhưng sau đó lại mất hẳn hứng ăn khi trông thấy đồ ăn bên trong khay.
Đặt ở trước mặt của Hàn Phi là một dĩa nội tạng động vật, bên trên vẫn còn dính máu tươi, mà đây đã là món ăn bình thường nhất trên bàn.
Ngoại trừ nội tạng động vật, còn có một vài loại “rau” và đủ loại thịt quái dị mà Hàn Phi chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Sao không động đũa?” Người phụ nữ cầm khăn ăn trên bàn, nhẹ nhàng lau môi.
Cử chỉ của cô vô cùng đẹp mắt, nhưng son trên môi của cô không chỉ không bị lau đi, ngược lại càng thêm rực rỡ quyến rũ - cứ như đây vốn không phải son môi, mà là máu vậy.
“Cưng không chịu ăn là vì món ăn do chị làm không ngon à? Hay đang lo những món ăn này đều làm từ thịt người?” Người phụ nữ trước mặt cười rất vui vẻ. Cô duỗi cánh tay phải của mình, nhẹ nhàng sờ vào gương mặt ở bên cạnh.
“Yên tâm đi, chị chưa từng gây tổn thương cho bất cứ ai, cũng không thích thịt người.” Người phụ nữ nhìn gương mặt của Hàn Phi, đôi mắt đỏ thắm dần trở nên ngẩn ngơ. Cô không kìm được hành vi cắn lấy ngón út trên bàn tay phải của mình: “Chị theo đuổi mỹ vị tối thượng, nhưng thịt người ăn không ngon.”