Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 123: Nếu tôi nói rằng tôi đến đây để xin việc, anh có tin không?



Tất cả mọi người trên đường phố đều biết rõ tiếng ca đó có ý nghĩa gì, không ai dám đến gần cửa hàng bị tiếng ca đó phá hủy, ngược lại Hàn Phi nhất thời không phải lo lắng về việc bị tấn công.

Núp ở bên dưới quầy hàng, Hàn Phi lại liếc nhìn cư xá Hạnh Phúc, cánh cửa sắt rỉ sét được đóng chặt, trong khu cư xá hoàn toàn tĩnh mịch, như thể không có bất kỳ ai.

Mảnh vải đen trên miếu thờ bên cạnh cư xá đã bị xé rách một vệt lớn, chiếc bát mà Hàn Phi lấy trước đó đã được đặt trở lại vị trí cũ vào lúc nào không rõ.

"Miếu thờ hình như là canh giữ cư xá, trước đó Hữu Phúc nói Tiểu Bát không thể tùy tiện rời khỏi cư xá Hạnh Phúc, chẳng lẽ là bởi vì cư xá được canh giữ bởi miếu thờ, những thứ bên ngoài kia không thể dò xét được bên trong cư xá sao?"

Miếu thờ cũ nát trông vô cùng bình thường, cũng không hề phát ra âm khí, nhưng nó mang lại cho người ta cảm giác yên ổn.

"Mình đã giết đám ma quỷ bị nguyền rủa bởi con quái vật vô danh đó, rất có thể nó sẽ lại xuất hiện, mình không thể ở đây quá lâu, phải trở lại cư xá càng sớm càng tốt mới được."

Hàn Phi không thể quit game lúc này và phải cực kỳ cẩn thận, một khi bị kẻ chết thay hoặc những ma quỷ khác bắt được, linh hồn và thần thức của hắn rất có thể sẽ bị giam cầm và không bao giờ có thể rời khỏi trò chơi được nữa.

Chờ HP khôi phục lại 10 điểm, Hàn Phi từ dưới đất đứng dậy, định tìm cách trở về cư xá trước, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt đang nhìn mình chằm chằm qua tủ kính cửa hàng.

"Là ông già đốt ảnh!"

Khuôn mặt nhăn nheo vươn qua tủ kính, trong mắt ông ta không thể che giấu được vẻ hung ác: "Đừng trốn ở đây, nơi này rất nguy hiểm. Đám ma quỷ mà cháu đã giết bị nguyền rủa trên thân đó, và nó sẽ lại đến sớm thôi."

Ông già luôn nói chuyện như là vì suy nghĩ cho Hàn Phi vậy, nhưng Hàn Phi biết rõ đối phương không bao giờ có thể tốt như vậy, hắn mặc kệ ông già và thầm nghĩ làm thế nào để thoát ra.

"Sao cháu không đến nhà bác trốn tạm một chút? Nhà bác ở gần đây, đi một đoạn ngắn là đến thôi." Ông già nhiệt tình mời Hàn Phi, nếp nhăn trên mặt run run, vừa nói chuyện vừa đưa tay vào tủ kính: "Nó sắp đến đấy, hãy đi theo bác, bác sẽ tìm cho cháu một nơi an toàn."

Ông già nhìn chằm chằm Hàn Phi, không cam lòng buông tha hắn một cách dễ dàng.

Hàn Phi cũng biết ông già rất khó từ bỏ, đút ngón tay vào túi sờ vào con dao mà Từ Cầm đưa cho.

"Cấp độ của mình vẫn còn quá thấp, nếu mình có thể hoàn toàn chống lại nguyền rủa trên con dao, thì mình sẽ có đủ tự tin để chiến đấu với đối thủ."

Ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay của ông già đang chìa ra cho mình, khi bàn tay gầy guộc sắp chạm vào người, Hàn Phi đột ngột đá văng cánh cửa hàng rồi chạy ra ngoài.

Hắn đang định chạy sang đường, nhưng vừa ra khỏi cửa đã thấy hai đứa trẻ đang nắm tay nhau ngồi ở vỉa hè ven đường, hai đứa nghe thấy tiếng bước chân liền quay lại nhìn Hàn Phi.

Khuôn mặt của đứa trẻ không nhìn thấy sự non nớt đáng ra phải có, chỉ còn lại một nụ cười quỷ dị.

"Đùng!"

Chỉ ngây người trong chốc lát, một chậu hoa đầy bùn đất và xác côn trùng bị đập nát ở trước mặt Hàn Phi, nếu như vừa rồi hắn không dừng lại thì chậu hoa kia đã nện vào trúng đầu hắn rồi.

Đưa mắt nhìn lên trên, Hàn Phi phát hiện một người phụ nữ mập mạp đang ôm chậu hoa trên tầng ba của tòa nhà bên cạnh, đang cười âm hiểm nhìn hắn.

Buông hai tay ra, lại một chậu hoa khác hướng tới Hàn Phi.

Lao về phía trước trốn tránh, ông già cùng đứa trẻ đều theo sau, Hàn Phi chỉ có thể tiếp tục chạy nước rút về phía trước, nhưng mà khoảng cách giữa đứa trẻ và hắn càng ngày càng gần.

Không có vết máu hình người ngăn trở, hai đứa trẻ lộ ra bộ mặt dữ tợn đáng sợ, thân thể bắt đầu chảy máu, từ từ biến thành bộ dạng khi chết.

"Anh ơi, anh à……"

Từng dấu chân máu hiện ra đến nơi, Hàn Phi sắp bị bọn chúng đuổi kịp, hắn đành lòng trốn vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh, dùng sức đóng cửa của cửa hàng lại.

Tình huống đang gấp gáp, không có chỗ cho sự do dự.

Khi bọn trẻ và ông già nhìn thấy Hàn Phi bước vào cửa hàng tiện lợi, vẻ mặt có chút kỳ quái, dường như có chút đáng tiếc, như thể mọi thứ về Hàn Phi sẽ thuộc về một thứ khác sau khi Hàn Phi vào cửa hàng vậy, bọn họ đã bị cướp đoạt mất.

Hàn Phi đã nghiên cứu về các biểu cảm nhỏ, trong lòng có chút bất an, nhưng hắn cũng không quá sợ hãi.

Hệ thống đã kích hoạt nhiệm vụ liên quan đến cửa hàng tiện lợi, dù sao hắn cũng sẽ phải đến nơi này, chỉ khác là thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Dựa vào cửa, Hàn Phi quay đầu nhìn xung quanh.

Đây là một cửa hàng tiện lợi rất bình thường, trên kệ hàng bày các loại đồ ăn vặt, nhu yếu phẩm hàng ngày và đồ uống, tận cùng bên trong của cửa hàng còn bày một số đồ điện gia dụng second-hand.

Nói là cửa hàng tiện lợi, nhưng trong ấn tượng của Hàn Phi không giống với cửa hàng tiện lợi lắm, nơi này giống siêu thị bách hóa hơn.

Giấu dao ăn ở trong túi, Hàn Phi đứng tại cửa ra vào, với ý định trì hoãn thêm thời gian, hắn cẩn thận quan sát từng li từng tí bên trong cửa hàng tiện lợi.

Đồng hồ treo tường đang tích tắc vang vọng, có thể nghe thấy loáng thoáng một người đàn ông đang thì thầm nói chuyện trong góc phòng, anh ta liên tục lặp lại một số từ, giống như bị trúng tà vậy.

Hàn Phi không hấp tấp đến gần đối phương, hắn đứng tại cửa không nói lời nào.

Sau khi ông già và đứa trẻ đi khỏi, hắn nắm lấy tay nắm cửa, muốn mở cửa trốn về cư xá, nhưng chỉ sau đó hắn nhận ra rằng cánh cửa đáng lẽ có thể mở một cách dễ dàng đã không thể mở được nữa.

"Cậu… muốn mua cái gì?"

Một giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở đột nhiên vang lên sau lưng Hàn Phi, Hàn Phi hoảng sợ quay người lại.

Hắn nhìn thấy một thanh niên mặc đồng phục cửa hàng tiện lợi đang đứng phía sau mình, người thanh niên này gầy gò, môi khô quắt và bị mù một mắt.

"Cậu muốn mua cái gì?"

"Các anh bán gì ở đây?" Cánh cửa của cửa hàng tiện lợi không thể mở được, Hàn Phi không thể rời đi, vì vậy hắn phải nói chuyện với nhân viên bán hàng để xem có thể moi được thông tin hữu ích nào không.

"Cậu muốn mua cái gì?" Con mắt duy nhất còn lại của người nhân viên từ từ lồi ra, và anh ta dường như chỉ lặp đi lặp lại câu này.

Hàn Phi nhìn về phía kệ hàng, trong cửa hàng tiện lợi bày rất nhiều thứ, nhưng lại không ghi giá.

Nói cách khác, người mua căn bản không biết mình sẽ phải trả cái giá lớn đến đâu cho một thứ.

“Có vẻ như những thứ ở đây không dễ dàng lấy đi như vậy.” Hàn Phi ngẩng đầu lên, khuôn mặt kinh khủng của người nhân viên kia gần như dán ở trước mặt hắn.

"Cậu muốn mua cái gì?" Khuôn mặt người nhân viên gần trong gang tấc, thân hình gầy gò phát ra tiếng động quái dị, cả người gần như dán chặt vào trước người Hàn Phi.

"Tôi không tới đây để mua đồ." Hàn Phi cảm giác được khí lạnh toát ra từ người nhân viên, hắn lùi lại một bước: "Nếu tôi nói rằng tôi đến đây để xin việc, anh có tin không?"

Mở ra bảng nhiệm vụ, Hàn Phi lựa chọn nhận một nhiệm vụ chính tuyến khác.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công tiếp nhận nhiệm vụ chính tuyến rank G - nhân viên cửa hàng tiện lợi!"

"Yêu cầu nhiệm vụ: Có một bí mật được ẩn giấu trong cửa hàng tiện lợi này. Bạn cần trở thành nhân viên ca đêm tạm thời của Cửa hàng tiện lợi Ích Dân và sống sót qua một đêm."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv