Lá rơi đầy mặt đất, thời tiết đổi lạnh, mùa Thu đến trong im lặng ( nguyên văn: vô thanh vô tức)
Mấy ngày sau, Ninh Nam xuất viện.
“Đang nghĩ gì thế?”
Ninh Nam ôm lấy Noãn Noãn ngồi trên xe, cảm giác thấy cơ thể cô hơi hơi run rẩy.
Noãn Noãn yên lặng dựa vào vai anh ta, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Thực ra, cô là đang nghĩ, lần đầu tiên của bản thân là mất trên chiếc xe này.
Ninh Nam lúc đó, cướp bóc không hề có chút lưu tình nào, làm cô hiện tại nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi.
“Có phải sợ mẹ anh sẽ phản đối chuyện em quay về?”
Ninh Nam cho rằng cô lo sợ chuyện này.
“Ân, có một chút.”
Nghĩ đến Hình Tuệ, Noãn Noãn không thể không thừa nhận, đối với bà ta có mấy phần kiêng kỵ, dù sao ai cũng không thể nào thích được một cô gái làmcho con trai mình bị thương như vậy!
“Không phải lo lắng, anh sẽ giải quyết được.”
Ninh Nam hôn nhẹ một cái trên trán cô.
Xe, chầm chậm đi vào Ninh gia.
Ninh Nam xuống xe, để tay vòng ra trong một tư thế chờ đợi,
“Đi thôi, đến biệt thự của mẹ anh chào bà một câu đã, anh sẽ bảo vệ em.”
Noãn Noãn ngoan ngoãn vòng lấy tay anh, trong tim vẫn có chút lo lắng.
Bước đến cửa biệt thự của Hình Tuệ, cửa đang khép hờ, bên trong truyền đến tiếng cười vui vẻ.
“Xem ra Ninh Manh cũng ở đây, thế thì em càng không phải lo lắng rồi, con bé nhất định sẽ giúp em.”
Ninh Nam vuốt vuốt cằm cô, miết nhẹ trên môi cô một cái, đẩy cửa bước vào.
Những người ở trong phòng: Hình Tuệ, Ninh Manh, Tấn Tịch, Lam Mặc, còn có ông nội của Lam Mặc là Lam Quân Kỵ, đang cùng ngồi ở phòng khách nóichuyện.
“Hai người đã về rồi.”
Ninh Manh lập tức cười hi hi lên đón, xem ra tâm tình rất vui vẻ.
“Có việc gì vui vẻ thế? Tâm tình lại tốt như vậy?”
Ninh Nam vuốt nhẹ mũi Ninh Manh hỏi.
“A A … Ông nội với mẹ đang định ngày cưới cho bọn em.”
Ninh Manh nói có chút ngượng ngịu, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
“Không trách được lại vui vẻ như vậy, sớm đã muốn gả đi rồi đúng không.”
Ninh Nam vừa nói vừa đổi giày, cùng Noãn Noãn đi vào trong phòng.
“Mẹ, Lam lão.”
Ninh Nam cùng Hình Tuệ, Lam Quân Kỵ chào hỏi, lại gật đầu với Lam Mặc cùngTấn Tịch một cái, lúc này mới đưa Noãn Noãn ngồi xuống.
Hình Tuệ sắc mặt sớm đã xanh mét, có người ngoài ở đây không tiện tức giận, chỉ có thể trừng mắt với Ninh Nam.
Ninh Nam không để ý đến ánh mắt giết người của Hình Tuệ, nhìn sang Tấn Tịch,
“Đã định xong ngày chưa? Lúc nào vậy?”
Vô tình, trong con mắt vốn dĩ chỉ có Ninh Manh của Tấn Tịch, ánh mắt lạidừng lại trên người Noãn Noãn, trong mắt lại là ý đau thương mờ nhạt,như đang vì cô mà đau?
Điều phát hiện này làm Ninh Nam không dám tin tưởng, cảm thấy liệu có phải bản thân đã hiểu lầm quá mẫn cảm hay không.