“Hàn Dật Thìn, hôm nay cho dù anh có dùng tính mạng để bảo vệ tôi, tôi cũng sẽ không cảm kích anh đâu.”
~
Cô nói rất chắc chắn, ánh mắt lại chăm chú vào vết thương trước ngực anh ta, một dao đó không phải là sâu, nhưng cũng đủ làm trọng thương, đó không phải kết quả cô muốn hay sao?
Vì sao hiện giờ nhìn thấy anh ta máu chảy không ngừng, lại đụng vào lòng trắc ẩn trong tim.
“Không muốn chết ở đây, thì cô im miệng!”
Hàn Dật Thìn hét lên với cô, song trong mắt lại là ý lo lắng.
Tâm trạng con người thay đổi thật là nhanh, sự căm hận vừa rồi đối với cô chỉ vì hoàn cảnh mà đột nhiên chuyển biến, lại biến thành sự lo lắng vô hạn.
Đến bản thân anh ta cũng không biết được, đây là vì sao?
“Động thủ!”
Lạc Phong không có dư thừa sự nhẫn nại để xem họ lằng nhằng.
“Là ai muốn động vào người phụ nữ của Ninh Nam tôi?”
Còn chưa đợi thủ hạ của Lạc Phong xông lên, đột nhiên có bóng người từ cửa bước vào.
Ninh Nam bước vào phòng bao, nhìn qua một lượt tình hình, đi tới bên người Tô Noãn Noãn, ôm lấy cô, vuốt đi đám tóc đang dính trên mặt cô.
“Chảy nhiều máu như thế này.”
Anh ta có chút trách móc, nhìn vào khuôn mặt bị đánh đến sưng lên của cô, hơi hơi cau mày, từ túi áo lấy ra khăn giấy, xem như chỗ không người mà lau cho cô.
Tô Noãn Noãn thần thái vẫn là đang ngây ra, Ninh Nam sao lại đột nhiên đến đây? Liệu có phải là sẽ không cần Hàn Dật Thìn vì cô mà đứng ra rồi, như vậy cô sẽ không phải nợ anh ta nữa rồi.
Hàn Dật Thìn nhìn hành động thân mật như vậy của bọn họ, nhìn thấy biểu tình nhu thuận của Tô Noãn Noãn, trong tim đau đớn.
Tầm nhìn của anh ta càng lúc càng mơ hồ, dường như sắp ngất đi rồi, chỉ có thể miễn cưỡng bước đến cạnh bàn, dùng tay chống đỡ cơ thể.
“Ninh thiếu, tôi không nhìn lầm người đấy chứ, anh hôm nay đến cũng là vì cô gái này sao?”
Lạc Phong vỗ vỗ tay, như thể phát hiện ra một trò chơi rất thú vị, trên miệng lộ ra vị trêu đùa, bước đến trước mặt Ninh Nam.
“Cho nên sao đây?”
Ninh Nam không nhìn hắn ta, vẫn đang giúp Tô Noãn Noãn lau mặt, động tác ôn nhu.
“Cho nên anh nghĩ là có thể an toàn rời khỏi nơi đây sao?”
Lạc Phong bất mãn với kiểu phớt lờ của anh ta, giọng điệu lại càng thêm mấy phần hận.
Ninh Nam dừng động tác lại, đem khăn giấy đưa cho Tô Noãn Noãn, lại liếc nhìn một cái Hàn Dật Thìn đang đứng không vững kia, cười nói:
“Lạc Phong, anh không phải cho rằng tôi đến một mình đấy chứ?”
“Hux … Người mà Lạc Phong tôi đã muốn giết, muốn sống mà bước ra khỏi đây, không dễ như vậy đâu.”