Tô Noãn Noãn trên mặt lúc này đã bị sưng lên như cái bánh bao, cô cắn môicảm nhận thấy cái thứ ấm nóng tanh tanh kia, cuối cùng bị anh ta đánhđến nỗi hét lên
“Cô muốn giết tôi! Tôi sẽ để cô chết trước!”
Anh ta túm lấy tóc của cô, nhấc đầu cô lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn cô.
Chỉ bởi vì cô muốn giết anh, mà mới tức giận đến vậy sao?
Hay là, vì lí do mà cô muốn giết anh, là bởi vì Hàn Cảnh Thìn.
Cái đồ phế vật đó, dựa vào cái gì mà được cô ta coi trọng như vậy.
Vừa rồi, anh ta gần như đã mềm lòng, dự định từ nay về sau sẽ bỏ qua cô,song người con gái này, lại chẳng biết tốt xấu là gì cả.
“Đồ ma quỷ nhà anh! Tôi nguyền rủa anh không được chết dễ chịu.”
Tô Noãn Noãn la hét, áo của hai người đều đã bị nhuộm đỏ.
“Được, tôi sẽ để cô nguyền rủa, để cô đến địa ngục mà nguyền rủa!”
Anh ta cười tà mị, trong bóng tối âm u, xuyên đến sự hoảng sợ kinh khủng.
“Pai”
một tiếng, cửa bị mở ra, ánh sáng đột ngột làm hai người họ đều dừng tay lại.
Nhanh chóng, một tốp nam nhân cao to đã xông vào, bao vây lấy bọn họ.
Lạc Phong chậm rãi bước vào, nhìn tình cảnh trên mặt đất, cười nhẹ một cái.
“Tôi còn đem bao nhiêu người đi thế này để giải quyết hai người, xem rakhông cần nữa rồi, các người cũng đã dở sống dở chết rồi.”
HànDật Thìn đứng dậy, ôm lấy ngực, trải qua sự kích động ẩu đả vừa rồi,hiện giờ đã bình tĩnh lại, trên mặt không chút huyết sắc, thân thể cũngcó chút dao động.
“Anh muốn làm gì đây!”
Hàn Dật Thìn cảnh giác nhìn một vòng xung quanh, nhân phẩm của Lạc Phong hắn ta trước giờ chưa từng khen ngợi, lúc này thấy hắn ta đem nhiều người như vậy xôngvào, cơ bản là đã hiểu được ý đồ của hắn.
“Có gì đâu? Tôi nghĩ qua rồi, người mà cứ dây dưa không dứt với nam nhân của tôi, tôi không thể bỏ qua được.”
Lạc Phong tùy ý nói, đi một vòng quanh Tô Noãn Noãn đang nằm trên nền nhà, lại nhìn về phía Hàn Dật Thìn.
“Hàn đại tổng giám đốc sao lại không cẩn thận như thế, lại bị một đứa congái làm bị thương, có phải là muốn giết cô ta không, để tôi làm thay làđược rồi.”