Ninh Nam cúi người xuống, hơi thở ấm nóng dường như đang ở chỗ vết thươngcủa cô, như loại độc dược mê hoặc, làm người ta toàn thân run rẩy.
Tô Noãn Noãn vẫn đang run rẩy, trong mắt đã không còn chảy ra nước mắt được nữa.
Cô khi đã bị người ta in dấu lên như thế này, đã không thể nào thuộc về Hàn Cảnh Thìn nữa rồi!
Bóng tối vô tận nuốt gọn linh hồn cô, mí mắt càng ngày càng trĩu nặng xuống …
Ninh Nam bế cô đã có phần ngất đi lên, để cô nằm lên trên giường.
“Nhẹ thật. “
Anh ta thì thầm, nhìn sinh mệnh yếu ớt trong lòng mình.
Hơi thở của cô ấy rất nhẹ, dấu ấn đặc quyền mang chữ “Ninh” kia, in nổi bật trên làn da trắng nõn, khắc ra bông hoa mê hoặc.
Ninh Nam nhếch miệng lên, ngón tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi dính trên tóc cô, trong tim sinh ra một loại cảm giác mãn nguyện.
Con gái của Tô Trác Thiên mang trên mình dấu ấn đặc quyền thuộc về Ninh gia, chỉ điều này thôi cũng đủ làm anh hưng phấn rồi.
Cúi đầu hôn lên cô đang hôn mê, liếm lên cánh môi vì đau đớn mà có chút khô nứt ra của cô, nụ hôn ướt át mạnh mẽ.
Dường như thế này, sẽ có thể xóa đi mùi vị của một người khác.
Nghĩ đến sự mất kiểm soát vừa rồi của mình, cái loại cảm giác chinh phụcmãnh liệt đó, đến bản thân anh cũng không thể khống chế được.
Hóa ra cái mà anh muốn, không chỉ có người của cô ấy, mà còn muốn, trái tim cô … …
*** *** *** *** *** ***
Tô Noãn Noãn tỉnh lại lần nữa, đã đang ở trong phòng mình rồi.
Trong phòng tối tăm, rèm cửa đóng rất kín, làm Tô Noãn Noãn không nhìn rađược bây giờ là lúc nào, bản thân đã hôn mê bao lâu rồi.
Cố gắngngồi dậy, toàn thân đều đau nhức, sự đau đớn ở trên ngực lập tức đánhvào ý thức của cô, nhắc nhở cô, về sự tủi hổ trước khi ngất đi kia.
Cô xuống giường mở rèm cửa ra.
Ánh sáng mãnh liệt làm cô trong chốc lát không thích ứng được.
Bước đến trước gương, kéo cổ áo xuống, nhìn vào dấu ấn kia.
Vết thương đã đóng vảy, chữ Ninh màu đỏ thẫm kia trong mắt cô vô cùng hung dữ đến khó chịu.
Vết lõm sâu trên đó lại càng nhắc nhở cô về sự tồn tại sâu sắc của dấu ấn này.
Có lẽ, nó sẽ theo cô suốt cả cuộc đời.
Ác cảm để y phục che đi, nhìn đồng hồ thấy đã là mười hai giờ trưa ngày hôm sau.
Tô Noãn Noãn cười khổ một cái, Ninh Nam đúng là có bản lĩnh thật, lần nào cũng làm cô ngất đi lâu như vậy.
Vốn cứ nghĩ là anh ta sẽ tiếp tục giả vờ dịu dàng như vậy, có điều sự báđạo và chiếm hữu ngày hôm qua của anh ta làm cô có chút ảo giác.
Anh ta lẽ nào đang để ý đến cô sao?
Lắc lắc đầu làm vệ sinh rồi xuống lầu.
Cô đói rồi, phải ăn cơm.
Ngày mai còn phải nghĩ cách để đi gặp Hàn Cảnh Thìn.