Tô Noãn Noãn về đến biệt thự của Ninh Nam, thấy Tấn Tịch và Ninh Manh vẫn đang ngồi đấy chờ.
“Cô đã đi đâu thế? Vừa rồi bị lạc trong trung tâm mua sắm, gọi vào di độngcủa cô cũng không được, chúng tôi còn nghĩ cô đã đi mất rồi.”
“Oh ~ di động của tôi hết pin rồi, vừa rồi bị lạc trong đám đông, tôi lâuquá rồi không được ra ngoài, nên mới đi dạo trong trung tâm mua sắm,song chẳng gặp được hai người, nên tôi đoán hai người về trước rồi.”
Tô Noãn Noãn cười giải thích, đem lí do đã nghĩ kỹ khi còn trên xe nói lại một lần nữa.
Thật không ngờ đến, đi một vòng, cuối cùng vẫn là quay về.
“Vậy sao, cô cũng phải nghĩ cách để gọi một cuộc điện thoại chứ, Tấn Tịchnói chúng tôi để lạc mất cô, nhất định muốn ở đây đợi cô về, còn suýtnữa điều người đi tìm cô đấy.”
Tô Noãn Noãn vào trong nhà, nhìn Tấn Tịch đang ngồi trên sofa, mỉm cười xin lỗi với anh ta, lại quay sang Ninh Manh.
“Tôi không ở đấy không phải vừa vặn là thế giới của hai người sao, cho nên mới không muốn làm phiền hai người.”
“Thế giới hai người cái gì chứ, Tấn Tịch không thấy cô đâu, chúng tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà đi mua sắm nữa …”
Ninh Manh vô ý nói ra, làm Noãn Noãn không nhịn được lại nhìn Tấn Tịch mấylần, trên mặt anh ta vẫn là nụ cười ấm áp, ánh mắt nhìn vào Noãn Noãn,dường như có chút ý an tâm.
“Cô đã về rồi, chúng tôi cũng về đây, Ninh Manh, ông nội bảo em tối nay đến nhà anh ăn cơm đấy.”
“Ân, được ạ, cái đồ yêu nghiệt Lam Mặc cũng đến nhỉ, lâu lắm rồi không đượccãi nhau với anh ta, đúng rồi, Thất Thất, Nam Nam đang ở trong phòngđấy, cô đi báo với anh ấy đã về bình an đi.”
Qua một hồi nói chuyện đơn giản, Tấn Tịch đưa Ninh Manh rời khỏi Ninh gia.
Tô Noãn Noãn nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Shopie đang dọn dẹp ở phòng khách.
Cô ta nhìn qua thì có vẻ cái gì cũng không quan tâm, song thực ra lại là một kẻ tai mắt nguy hiểm.
Quan hệ của cô và Ninh Nam, nhất cử nhất động ở Ninh gia, có lẽ mỗi ngày đều được báo cáo với Hàn Dật Thìn, nếu không anh ta cũng không thể biếtđược việc cô nằm viện rõ ràng như vậy.
Trong tâm thầm thở dài một cái, có lẽ quãng đường đi sau này đều như vậy, lúc nào cũng lo lắng thấp thỏm.
Cô lên lầu gõ cửa phòng Ninh Nam, trong tâm đoán mò không biết lí do cô bịa ra đó liệu Ninh Nam có tin hay không.
“Về rồi à.”
Ninh Nam mở cửa phòng ra, nhìn Tô Noãn Noãn đang có chút lo lắng, ánh mắt dừng lại trên cánh môi hồng phấn của cô.
Đôi môi vừa bị một người đàn ông khác thưởng thức qua.