Anh ta nâng mắt lên nhìn cô một cái, trên mặt là nụ cười xấu xa, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, lãnh đạm nói một chữ:
“Ngồi.”
Tô Noãn Noãn thầm hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái, theo nhịp điệuchuyển động trên đôi giày cao gót đến bên anh ta, bình tĩnh ngồi xuống.
“Muốn uống gì? Caffee? Sinh tố? hay là trà sữa?”
Anh ta thuận miệng hỏi, đem điếu thuốc còn một nửa kia dụi tắt trong gạt tàn.
“Không cần. “
Cô lạnh nhạt trả lời, giọng nói lại bởi vì lo lắng mà có chút mất kiểm soát.
Một tay của cô nắm lấy mép váy, tay kia vô thức vẽ vòng tròn trên đầu gối.
Hàn Dật Thìn đối với những hành động nhỏ đó của cô đều đem thu vào trongtầm mắt, con mắt đen kia ngày càng phát ra ánh nhìn âm u, khóe miệng chỉ hơi nhếch lên không thể nhìn ra được độ cong của nó.
Anh ta độtnhiên lại gần cô, toàn thân đều chuyển động qua, đem tay mình đặt lêntrên bàn tay đang vẽ vòng tròn trên đầu gối của cô, đầu tiến đến sát tai cô, giọng nói mị hoặc:
“ Xem ra cô vẫn chưa có chuẩn bị tốt, tay đang ra mồ hôi đây này. “
Giọng nói của anh ta đặc biệt nhẹ nhàng, mùi khói thuốc trên người cùng vớihương nước hoa nhàn nhạt kích thích khứu giác thậm chí là cả thần kinhcủa cô, song lại dễ chịu ngoài ý muốn.
Cô hoảng loạn muốn rút tay về, lại bị anh ta nắm chặt lấy.
“Anh! “
Cô chỉ nói ra một chữ anh đó, lại bị khí thế áp đảo đó làm cho thỏa hiệp.
Cô phát hiện, anh ta dường như đang đợi cô đến tìm anh ta.
Cô còn chưa mở lời, anh ta đã biết cô muốn gì, thậm chí, đến cả nỗi lolắng mà cô nỗ lực để che giấu, trước mặt anh ta vẫn là bị hiện lên rõràng.
Cô cảm thấy bản thân thật thất bại, lần đàm phán này còn chưa bắt đầu, cô đã thất bại trong trận đầu tiên.
“ Muốn nói chuyện gì?“
Anh ta đột nhiên buông tay cô ra, đến bên bàn cầm một điếu thuốc lên châmlửa, đi đến bên cửa sổ, nhìn ngắm cảnh vật phía bên ngoài.
Thân ảnh thon dài của anh ta đứng ở nơi đó, lại như hiện ra chút cô đơn.
Tô Noãn Noãn không nhìn thấy được biểu tình của anh ta, lại bị lời nói ra của anh ta làm cho kinh ngạc.
Anh ta quả nhiên là biết được cô đến tìm anh ta để đàm phán.
“Tôi muốn anh thả Hàn Cảnh Thìn ra. “
Cô nói ra từng chữ từng câu, giọng điệu kiên định.
“ Thả hắn ra? “
Trong giọng điệu của Hàn Dật Thìn như nghe được một chuyện cực kỳ buồn cười.
Anh ta hít sâu một hơi thuốc, quay lại, trực tiếp vứt điếu thuốc xuống mặtthảm mềm tự nhiên kia, dùng mũi giày da dụi tắt không thương tiếc.
“ Thả hắn ra? Tô Noãn Noãn, cô có hiểu được tôi hận hắn đến mức nào không! “