“Sao thế? Sợ hãi? Sợ gặp phải người quen? “Ninh Nam ngẩng đầu, cười nhìncô, hai con ngươi lại lạnh lẽo như băng hàn, cái nhìn làm tim cô lo nơmnớp.
Tô Noãn Noãn cố gắng điều hòa tâm tình, lần nữa nhìn vào mắt anh ta, đã là gương mặt nở nụ cười.
“Sợ hãi gì cơ?” Khuôn mặt rõ ràng là không hiểu chuyện gì.
Nếu không phải Ninh Nam đã xác định rõ, e là thật sự sẽ tin cô một lần nữa.
Lúc này đây, anh chỉ cảm thấy cô giả dối vô cùng.
Cô càng giả vờ, anh càng cười, bởi vì đợi đến lúc sự thật được phơi bày,anh có thể tàn nhẫn dìm cô vào cái gọi là không còn có đường về.
“Rất tốt.” Đơn giản hồi đáp hai chữ, khóe miệng hơi nở nụ cười lạnh lẽo, tiếp tục ăn sáng.
Tô Noãn Noãn cũng vờ như không có việc gì, cúi đầu uống sữa.
Trong tâm lại thầm ước đoán, cô dường như đã cảm nhận được điều gì đó.
Đột nhiên đưa cô đi tham gia hội bỏ thầu, thực sự làm cô trở tay không kịp, trong lời nói của anh ta mang hai hàm ý, làm cô lạnh hết cả tâm.
Trực giác mách bảo cô rằng, đằng sau nụ cười của người đàn ông này, đều là nguy hiểm.