Từ Khiêm không đáp lời Cảnh Húc Nghiêu, tự mình tìm chỗ trong phòng ngồi xuống. Người đàn ông thấy anh cũng không muốn nói chuyện này, nên cũng không hỏi lại nữa, mà lấy ra một bao thuốc lá từ trong túi áo âu phục, mở ra, ném cho Từ Khiêm một điếu.
Từ Khiêm nhận lấy điếu thuốc, sau đó châm lửa, nhưng cũng không hút, chỉ để cho nó tự cháy.
“Rốt cuộc cậu tới đây để làm gì?”
“Ông cụ hạ lệnh cho tôi phải làm hạng mục này nếu không cậu nghĩ tôi muốn tới đây?”
Từ Khiêm nhìn anh ta một cái, nói: “Ông cụ nhà cậu cũng thật là hài hước, bất động sản ở thành phố Giang Ninh ‘chơi’ còn chưa hết, mà tay đã muốn với tới tận bên này.”
Cảnh Húc Nghiêu ngẫm nghĩ rồi gật đầu một cái, biếu hiện rất tán thành với lời Từ Khiêm nói. Ông cụ ngay cả một khối mỡ béo bở như thành phố Giang Ninh còn chưa ăn xong, đã bắt đầu ặp miếng xương bên này, thật sự chỉ nghĩ rằng đầu tư vào một miếng đất thì liền có thể kiếm tiền từ bất động sản sao?
“Ban đêm tới Cám Dỗ nhé, tôi đã chuẩn bị một bàn đón tiếp cậu.”
Nói xong, điếu thuốc còn chưa cháy hết, Từ Khiêm dụi mạnh vào gạt tàn, đứng dậy rời đi.
—
Ngu Dao tỉnh giấc, ngoài trời nhá nhem tối, ánh đèn đường le lói cũng vừa được thắp sáng đèn. Cầm điện thoại, một tin nhắn gửi đến dự báo sẽ có một cơn mưa rất lớn trên diện rộng.
Đứng dậy đem quần áo ở ban công đem vào phòng, sau đó nấu cháo cho mình, cho vài miếng hành để thơm ngon, bữa tối coi như xong.
Thạch Hâm thường không ăn vào ban đêm, nói muốn giảm béo. Mặc dù hiệu quả không lớn, nhưng cũng kiên trì đến tận nửa năm.
Ra cửa, Ngu Dao nhìn lên bầu trời mờ mịt, cảm thấy chán nản. Quay lại trở về nhà lấy một cây dù bỏ vào túi, sau đó khóa cửa, rồi đi đến Cám Dỗ.
Mặc dù trời đổ mưa lớn nhưng không phải vì đó mà giảm lượng khách. Thạch Hâm vừa đến đúng lúc gặp Ngu Dao vừa mới đi làm.
“Cậu sao lại tới đây?”
Thật kỳ lạ, tại sao hôm nay Thạch Hâm lại chạy tới chỗ này.
Thạch Hâm nhìn xung quanh, kéo Ngu Dao đến chỗ không có ai.
“Dao Dao, tớ tình cờ gặp người bạn cũ nói là tối nay muốn mời mình ăn tối và ca hát, tớ không mang theo nhiều tiền, cậu có thể cho tớ mượn chút tiền không?”
Ngu Dao hỏi cô cần bao nhiêu? Thạch Hâm nói cần một ngàn là đủ rồi, bữa tiệc này hóa đơn chia cho nên không tốn nhiều tiền.
Thạch Hâm đem tiền bỏ trong túi, sau đó đi đến người bạn ở bên phía kia.
Ngu Dao cũng biết Thạch Hâm trước kia có quen biết vài người bạn, cho nên không nghĩ nhiều, trở về đại sảnh, tiếp tục làm việc.
Sau khi Thạch Hâm trở về chỗ, vừa thấy Lê Bằng được một vài người bạn rót rượu, cô đi lên đấy, đoạt lấy ly rượu.
“Đại Bính, anh không thể uống rượu, anh đã quên rồi sao?”
Lê Bằng, lớn lên trông rất cao gầy, nhìn dáng vẻ trông khá nho nhã, thư sinh, nhưng trong thể thao lại rất giỏi nên mọi người quen gọi là Đại Bính.
Thạch Hâm cùng vài người bạn xem trận thi đấu bóng rổ nên biết nhau. Sau đó, thường xuyên qua lại và liên lạc, Thạch Hâm đối với anh ta, rõ ràng là có ý tứ.
Trước khi đi Giang Ninh, cô còn đặc biệt hẹn Lê Bằng để tỏ tình, nào ngờ, Lê Bằng lại từ chối.
“Thạch Hâm, cô nói như vậy, là muốn thay Bính Ca uống rượu sao?” Ngồi ở đó là một đàn ông mái tóc vàng ồn ào nói.
Thạch Hâm nâng ly rượu lên, không nói lời nào, liền uống ngay.
“Ồ, tửu lượng quả là không tệ nha. Nhưng mà đó chỉ là bia, nên uống thì ít nhất phải uống ba ly mới chắc chắn nha.” Một người khác nói thêm vào.
Thật sự là náo nhiệt không thể chê vào đâu.
Thạch Hâm vẫn tiếp tục muốn uống hết, nào ngờ bị Lê Bằng ngăn lại: “Em là con gái, uống say rồi phải làm thế nào?”
“Em không sao, uống say rồi…” Thạch Hâm còn chưa nói xong, đã bị thằng nhóc tóc vàng cướp lời: “Bính Ca, cô ấy uống say rồi, anh tự đưa về nha.”
Quả thật trong lời nói ẩn ý rõ ràng, mọi người nghe qua đều hiểu.
Lê Bằng nghe xong lời này, trừng mắt nhìn tên nhóc kia, không nói gì, liền đem chai bia kia nốc cạn. Thạch Hâm nhìn anh uống hết chai, còn điềm nhiên như không, đưa tay huơ huơ trước mặt anh, hỏi: “Anh không sao chứ?”
Lê Bằng đang muốn nói gì đó, nào ngờ, trong miệng lại tràn ra mùi vị khác, dùng tay che miệng lại, nói: “Thật xin lỗi!”
Sau đó chạy ra ngoài.
Thạch Hâm thấy thế liền đi theo, cô ngay từ đầu đã biết anh không biết uống rượu.
“Đại Bính, anh không sao chứ?” Thạch Hâm đuổi theo phía sau, lo lắng hỏi.
Cám Dỗ lúc này là giờ cao điểm, cực kỳ ồn ào, ngồi gần nhau cũng phải la lớn mới có thể nghe thấy, huống gì, cô còn cách Lê Bằng có năm mét.
Cảnh Húc Nghiêu theo hẹn đã đến Cám Dỗ, vừa mới đẩy cửa vào, trong phòng toàn mùi thuốc lá, nhất thời không thở nổi, anh đi đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Cho dù anh hút thuốc như ống khói nhưng cũng chịu không nổi. Huống gì, khói thuốc lá ở trong này còn thoang thoảng mùi nước hoa của phụ nữ. Đang rửa mặt, anh bị một người đàn ông nôn mửa xông tới, đụng vào một bên, phía sau còn một cô gái đi theo sau.
“Đại Bính, anh không sao chứ?” Thạch Hâm một bên ở phía sau vỗ nhẹ lưng anh, một bên lấy khăn tay lau cho anh. Hoàn toàn không để ý đây là nhà vệ sinh nam, bên cạnh còn có một người đàn ông.
Ban đầu Cảnh Húc Nghiêu cũng không chú ý tới Thạch Hâm, nhưng khi nghe cô nói chuyện mới chú ý đến cô.
Chính là người đã ói lên người anh ở Lệ Xá
Ngay sau đó, Cảnh Húc Nghiêu đã lập lời thề, nếu gặp lại cô, thì nhất định phải trừng trị cô một trận nên thân.
Chưa có người nào uống say, không nói không rằng ói thẳng lên người anh như vậy. Chỉ có người phụ nữ này khiến anh thiệt hại như vậy, nói xem cô gái này tội nặng đến mức nào?