Hai người chia tay với cặp đôi kia ở dưới chung tư, rồi cùng chúc nhau ngủ ngon trước khi vào cửa, chưa đầy một tiếng sau, chuông cửa nhà Bạch Cảnh Xuyên lại vang lên.
Giờ này thì có mấy người tìm anh, anh không cần nhìn mắt mèo đã mở cửa, trước cửa là người phụ nữ sống đối diện.
“Sao vậy?” Anh tưởng cô có chuyện gì đó nghiêm túc.
Triệu Thủy Vô nâng chai rượu trong tay lên: “Ngày mai là chủ nhật.”
Không cần đi làm, có thể say rượu, không cần dậy sớm.
“Trắng?” Anh liếc nhìn chai rượu, có chút kinh ngạc, thầm nghĩ con gái chỉ uống rượu vang với bia thôi chứ.
“53 độ.” Triệu Thủy Vô thấy anh nghiêng người, liền tự giác bước vào. Bên cạnh tấm thảm có một đôi dép lê nữ, lần trước nào có đâu, cô không thèm hỏi mà mang vào luôn, Bạch Cảnh Xuyên không có ý kiến gì, “Loại khác uống không say.”
Anh vào bếp tìm hai ly rượu nhỏ, giúp cô mở nắp chai, rót đầy hai ly, mùi rượu thơm nùng lập tức lan ra.
“Sao lại muốn uống lúc này?” Anh đưa cho cô một ly.
Triệu Thủy Vô đá giày, cuộn tròn trên ghế sô pha, nhận lấy ly rượu, uống cạn một hơi, rồi thốt ra tiếng thở dài: “Không biết, tự nhiên hứng lên. Hoặc, có liên quan đến Hà Lộ.”
“Cô ấy?” Bạch Cảnh Xuyên lại rót đầy cho cô, uống cạn ly của mình, rượu trượt xuống cổ họng, vị cay xộc thẳng vào dạ dày, “Cô ấy có gì đặc biệt à? Có thể khiến cô hứng khởi uống rượu. Cũng chỉ giống mấy cô nàng phổ thông thôi mà.”
“Chính bởi là cô gái phổ thông.” Triệu Thủy Vô thở dài, cô cũng không biết tại sao lúc này mình lại thương xuân buồn thu.
Có thể do thời tiết, hoặc do trời tối, ở nhà một mình nên dễ suy nghĩ quá đà.
Đáp án chung chung làm Bạch Cảnh Xuyên không thể tiếp lời.
“Tốt bụng, vui vẻ, tin tưởng vào tình yêu, có lẽ còn thích động vật nhỏ… đơn thuần như một tờ giấy trắng.” Triệu Thủy Vô nâng ly rượu lên, liệt kể các đặc điểm của Hà Lộ, rồi lại chuyển đề tài, “Từ góc độ của anh, anh có nghĩ rằng so với cô ấy, loại người như tôi trông đặc biệt đạo đức giả không.”
“Không đến mức đó.”
“Vậy là có rồi.”
Bạch Cảnh Xuyên không còn gì để nói, tuy cô không phải đạo đức giả nhưng cũng chẳng đơn thuần gì.
Trong mấy phút nói chuyện Triệu Thủy Vô không biết đã uống bao ly rượu, cô dần mơ màng, nhưng vẫn chưa say. Cô ngoắc ngón tay về phía anh, Bạch Cảnh Xuyên đi tới.
Cô chỉ vào lông mày của mình: “Nhìn đi.”
“Nhìn cái gì?”
“Lông mày của tôi là vẽ đấy.” Cô cười khúc khích, đầu ngón tay lại trượt đến môi, “Miệng cũng tô son.”
Bạch Cảnh Xuyên cầm ly rượu trong tay cô đặt lại trên bàn cà phê, không định tiếp chuyện: “Chuyện này tôi biết.”
“Anh không biết.” Triệu Thủy Vô thấy anh không rót rượu, bèn tự cầm bình rót đầy, anh cũng không ngăn cản, “Anh không biết cái gì hết.”
“Tôi biết hết.”
“Thế anh biết cái gì?”
Anh không rảnh chơi trò hỏi đáp kiểu Quỳnh Dao này với cô, sau khi thấy cô uống cạn cốc, anh lại chộp lấy cái ly, lần này anh đặt nó xa tầm với của cô: “Tôi biết nếu cô uống tiếp sẽ say, sáng mai ngủ dậy sẽ nhức đầu lắm.”
Triệu Thủy Vô thử với hai lần, vẫn không chạm đến bình rượu, cô hơi nản lòng.
Cô nhớ tới đề tài vừa rồi, liền nói: “Vậy anh có biết lông mi của tôi cũng là giả không?”
“Cái gì?” Câu hỏi này có chút siêu việt.
Thấy anh quả nhiên không biết, Triệu Thủy Vô có chút kích động, xé mi giả xuống, đặt hai miếng mi đen cong vút lên tay. Nhìn vẻ mặt như phát hiện một chân trời mới của Bạch Cảnh Xuyên, cô cảm thấy rất đắc thắng: “Móng tay cũng là giả, không phải sơn mà là dán. Tóc đã nhuộm qua, độ bồng là do uốn… Ồ phải rồi!”
Cô vén tóc lên, lộ ra vành tai ửng hồng, thoạt nhìn có vẻ thẹn thùng.
“Cô say rồi à?” Bạch Cảnh Xuyên tưởng tuy hai má cô không thay đổi, nhưng lỗ tai lại đỏ bừng vì rượu.
“Đánh phấn đấy.”
Trai thẳng hoàn toàn tuyệt zọng: “…”
Thành phố này đúng là nguy hiểm trùng trùng.
“Nhưng ít nhất về mặt tổng quan, lợi thế về ngoại hình là thật.” Triệu Thủy Vô đưa ra một kết luận khá xác đáng.
“Dáng người cũng là thật.” Anh bổ sung.
Nhưng cô lại cau mày phản bác: “Nói thế cũng không hoàn toàn đúng, anh có biết đồ lót của tôi luôn độn thêm một lớp đệm xốp không? Tuy tôi không cố ý chọn nhưng đồ lót cup này đều dày hơn bình thường một ít.”
Vấn đề này làm sao cánh đàn ông bọn anh biết được!
Vì để chứng minh, Triệu Thủy Vô cởi áo sơ mi, kéo áo lót ra, mở cho anh xem: “Anh sờ đi, mềm lắm đấy.”
Bầu sữa non mềm ở ngay trước mặt anh, bao gồm cả núm vú màu hồng nhạt, cô còn đang luyên thuyên về mấy chuyện ái muội. So với áo lót, Bạch Cảnh Xuyên còn muốn chạm vào thứ mềm mại khác hơn.
“Cô biết mình đang làm gì không?” Anh tự kiềm chế mà nhắc nhở cô.
“Đâu phải anh chưa từng thấy.” Triệu Thủy Vô bị áo lót thít đến khó chịu, liền dứt khoát tháo khóa, cởi ra ném qua một bên.
Cặp ngực không chịu khống chế mà đung đưa điên cuồng trước mặt Bạch Cảnh Xuyên, anh không thể dời mắt được.
“Cô say rồi.”
“Tầm này thì chưa đủ đâu.” Cô giữ vai anh, duỗi thẳng thân trên, “Hay anh muốn kiện tôi tội quấy rối tình dục?”
Rượu làm con người ta bốc đồng, câu này rất đúng. Đúng là Triệu Thủy Vô chưa say, nhưng đã rất khác với trạng thái lúc bình thường rồi. Anh đáp lại, đặt hai tay lên ngực cô rồi dùng lực nhẹ nhàng nhào nặn.
“Rượu say, trai đơn gái chiếc, còn chủ động phơi bày bộ phận này trước mặt người đàn ông trưởng thành. Hẳn cô biết tiếp theo sẽ xảy ra điều gì.” Anh cảnh báo lần cuối.
“Tình một đêm? Đây là lần… đợi tôi đếm đã, một… hai… ba đêm. Hơn nữa, tôi còn biết…” Cô cắn môi dưới, duỗi cánh tay xuống, chạm vào đũng quần nóng rực của anh, vuốt ve dọc theo vòng cung hình trụ từ dưới lên trên, “Anh cũng muốn.”
Bạch Cảnh Xuyên đương nhiên sẽ không từ chối món ngon đã dâng tận miệng. Vả lại, món tráng miệng này còn tự bóc một nửa bao bì của mình xuống, muốn trả lại cũng khó: “Mong rằng sáng mai tỉnh dậy cô sẽ không kiện tôi tội bỏ thuốc.”
Nụ hôn nóng bỏng đốt cháy xương quai xanh của cô, môi răng đè mạnh để lại dấu vết.
Triệu Thủy Vô nhẹ nhàng ngâm nga, ngẩng cổ lên, hiến dâng dòng sữa. Màn dạo đầu chưa đúng chỗ, hang động hơi khô bị dính vào đầu gậy thịt, khi hai người đang điều chỉnh tư thế thích hợp thì vô tình nuốt vào một đoạn.
“Đừng ở trên sô pha, tôi muốn lên giường.” Bầu ngực cô bị bú đến tê dại, hai tay mò ra sau đầu anh, vò rối tung tóc.
Bên trong cô còn chưa kịp chuẩn bị nghênh đón anh thì thanh sắt dày cộp đột nhiên xông vào, khiến hành lang chưa được mở rộng càng vặn vẹo chặt hơn, mồ hôi túa ra trên trán anh, chịu đựng sự sung sướng xen lẫn chút đau đớn này.
Bạch Cảnh Xuyên điều chỉnh lại nhịp thở, hứa với cô: “Được.”
Anh muốn tạm thời rút lui, nhưng anh vừa động, cô lại chống cự: “Không… Đừng ra ngoài…”
“Vậy tôi phải làm gì bây giờ?” Tình thế khó xử như vậy khiến Bạch Cảnh Xuyên không khỏi lúng túng.
Triệu Thủy Vô nâng mặt anh lên, gửi một nụ hôn lên đó, lắc hai vú đòi âu yếm nhiều hơn. Cô chầm chậm nhấp nhô trên thanh sắt, thở hắt ra rồi ngồi xuống tận gốc.
“Bây giờ có thể…” Cô vẫn đang thích ứng với sự mở rộng đột ngột, hơi thở không ổn định lắm.
Bạch Cảnh Xuyên đỡ mông cô, bước vào phòng ngủ trong sự liên kết chặt chẽ giữa hai cơ thể.
Thọc vào rút ra theo nhịp bước, hoa huyệt trào ra chất lỏng tình yêu. Đợi lúc cô nằm xuống giường, giữa hai chân đã lầy lội mật dịch, khiến việc ra vào của anh mượt mà hơn trước rất nhiều.
So với phòng khách, phòng ngủ của anh được bày trí phức tạp hơn nhiều. Những chiếc bàn chất đầy tài liệu và sách báo, một dãy quần áo trang trọng được treo trong tủ quần áo trong suốt.
Nhưng Triệu Thủy Vô lúc này cũng không rảnh để tâm đến điều đó, cô chỉ muốn quấn chặt lấy eo anh, mời anh đâm mạnh hơn nữa.
Bạch Cảnh Xuyên đã bị cái hang mật của cô hút cắn đến mất kiểm soát, anh gồng mình, nâng mông cô lên xỏ xuyên tàn nhẫn. Dương vật hung tàn, tiếng nức nở khe khẽ.
Hai cơ thể quấn lấy nhau trong lớp gối đệm mềm mại, anh há miệng nuốt trọn tiếng rên rỉ của cô, đẩy mạnh hai đùi của cô ra, gậy thịt không ngừng chọc vào còn lôi cả vách động lòi ra ngoài. Nhụy hoa bị từng luồng điện khoái cảm đánh úp, Triệu Thủy Vô nhắm mắt lại.
Một con sóng lớn phun ra khỏi lỗ, cọ rửa gậy thịt, hoàn toàn phủ sạch nó.
Anh vẫn còn cao hứng, cô đã được bị cắm đến phun nước. Cơ thể hôm nay quả thực không chịu khống chế, cô nghĩ thầm, càng bám chặt lấy anh, đón nhận sự xâm nhập chưa từng ngơi nghỉ.
Đêm còn dài, đủ để họ dây dưa nhiều lần, cho đến khi cạn kiệt sức lực mới thôi.
Khi tỉnh dậy, ngoại trừ đầu đau nhức, toàn thân cô còn mềm nhũn. Cổ họng Triệu Thủy Vô khô khốc, xỏ cái áo trên đầu giường vào, cô xuống giường tìm ly nước uống.
Bạch Cảnh Xuyên không có bên gối, hình như cũng không có nhà.
Quần áo tối qua vứt bừa bãi trên sàn, giờ đã được gấp gọn gàng, trên quầy bar có dán một tờ giấy nhắn, Triệu Thủy Vô cầm lên đọc.
Anh nói mình có việc gấp cần giải quyết, trưa sẽ về. Anh đã nấu một nồi cháo nhỏ, nếu khi cô dậy đã nguội thì chỉ cần hâm lại là được.
Cô bước vào bếp, mở nắp ra, bên trong có khoảng nửa nồi cháo. Hơi nóng phả vào mặt, xem ra anh chỉ mới rời đi.
Triệu Thủy Vô vào nhà vệ sinh trước, thấy trên bồn rửa có một chiếc bàn chải đánh răng dùng một lần, trên đó còn đính một mẩu giấy ghi rằng nó được chuẩn bị đặc biệt cho cô.
Rửa mặt xong, cô bưng bát cháo, ngồi trên chiếc ghế đẩu cao, ăn từng miếng, mùi thơm của rau xanh và gạo trắng hòa quyện vào nhau, nở trên đầu lưỡi. Không biết cô nghĩ đến cái gì mà đột nhiên mỉm cười.
“Ôi đàn ông…”
Mấy ngày cuối tuần, quán ăn sáng cũng ít khách hơn, ông chủ ngồi trên ghế thảnh thơi chào hỏi người đi đường.
Bạch Cảnh Xuyên lấy điện thoại ra quét mã QR thanh toán: “Ông chủ, một tô hoành thánh.”
Ông chủ thấy lại là anh, kinh ngạc chạy ra ngoài: “Thằng nhóc, không phải cậu vừa mua ba bát cháo à? Đi đường bị đổ hở?”
Anh bật cười: “Không phải, cái đó mua về cho mèo.”
“Con mèo nhà cậu ăn giỏi thế.” Một hơi hết ba bát cháo?
“Mèo hoang thôi.”