Xen lẫn dòng người bước ra khỏi thang máy trong giờ tan tầm, Triệu Thủy Vô vừa đi được vài bước thì nhìn thấy một chàng trai với đôi chân băng bó đang ngồi trên băng ghế ở lối vào đại sảnh, nạng vứt bên cạnh.
Cô quay người không chút nghĩ ngợi, định đi cửa sau, bỗng phía sau hét to: “Thủy Thủy!”
Cô giả vờ không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu đi.
“Triệu Thủy Vô!” Lần này cậu gọi cả họ và tên.
Trong đại sảnh có rất nhiều đồng nghiệp của cô, Triệu Thủy Vô có muốn phủ nhận thân phận cũng không được. Hơn nữa, Quý Chẩn chống nạng nhảy qua đây quá bắt mắt, cô thà chuyện lớn hóa nhỏ còn hơn.
Cô chấp nhận số phận quay đầu lại, Quý Chẩn đã ở cách cô ba mét.
“Em đau thế này rồi còn không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chạy đến đây làm gì?” Cô nhìn xung quanh, ánh mắt tò mò đã biến mất một nửa.
“Chị còn dám mặt dày nói à, tôi gọi điện cho chị, sao người tới lại là Trương Á Thanh?” Quý Chẩn bước được mấy bước đã hụt hơi, lại đang nổi nóng nên đứng thở hổn hển.
“Tôi phải đi làm.” Cô trả lời, “Mà nghe nói bọn em vừa thi giữa kỳ xong, cô giáo Trương bỏ cả chấm thi để đưa em về nhà, em còn ý kiến gì, lại chạy ra ngoài. Em đến đây bằng cách nào?”
Nếu cậu dám nói là tài xế riêng chở qua, trước khi nhận được cuộc gọi đoạt mạng của Quý Quảng Thân, cô sẽ hành động trước, giết con tin của ông luôn.
Cũng may Quý Chẩn không ngốc: “Tôi bắt taxi, bác tài xế tốt bụng lắm, còn đỡ tôi vào đại sảnh mới rời đi.”
“Người ta tốt với em như vậy, em lại đi gây chuyện với người khác.” Triệu Thủy Vô lẩm bẩm: “Chẳng phải tôi đã nói với em là suy nghĩ cẩn thận xong mới được đến tìm tôi à, em đến nhanh thế chứng tỏ đã suy nghĩ cẩn thận rồi?”
Cậu thành thật: “Không, tôi chưa nghĩ xong, mà nghĩ cái gì? Tôi thật sự thích chị!”
“Em nói nhỏ thôi!” Cô suýt thì bịt miệng cậu lại. Cậu vẫn còn mặc đồng phục học sinh, lại chạy đến chỗ đông người qua lại, lớn tiếng nói linh tinh, cậu không cần mặt mũi, nhưng sau này cô vẫn phải gặp mọi người.
Cô kéo Quý Chẩn ra ngoài đại sảnh, chọn một nơi râm mát: “Bây giờ em về nhà ngay cho tôi, tôi đã nói hết những điều có thể nói với em rồi.”
“Tôi không về, tôi muốn cùng chị ở bên nhau.”
“Em chú ý lời nói chút, ‘ở bên nhau’ và ‘ở cùng nhau’ không cùng một nghĩa đâu!”
“Dù sao tôi cũng có cả hai ý đấy.”
Câu trả lời này khiến cô cạn lời, một lúc sau mới nói: “Quý Chẩn, tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi.”
“Chị không thích tôi, nhưng cũng không ghét tôi mà, tình cảm có thể từ từ bồi đắp.”
Cô nói cả bài nghị luận dài dằng dặc, chốt lại cậu chỉ nhớ mỗi câu này, Triệu Thủy Vô lấy tay quạt gió. Đang là thời điểm nóng nhất trong hè, mới đứng ngoài có hai phút, cô đã nhễ nhại mồ hôi, trong lòng thật sự nôn nóng: “Nhóc con, em nghe kỹ đây, mục tiêu của tôi rất rõ ràng. Thứ tôi muốn là một người đàn ông có tiền, có quyền, có điều kiện tài chính. Em chỉ có hai bàn tay trắng nên trượt từ vòng gửi xe rồi. Thời gian của tôi rất quý giá, không rảnh chơi trò yêu đương nhăng nhít với em.”
Cậu hấp tấp: “Sao chị vật chất thế?”
“Tôi luôn vật chất như thế đấy.” Cô bị chất vấn lại càng tự tin, “Nếu tôi không vật chất thì sẽ không bao giờ ở bên bố em đâu, chứ đừng nói đến em. Tôi nói em nghe, nếu em không nghĩ cho mình, không nghĩ cho tôi, thì cũng phải nghĩ cho bố em. Hầu hết những người quen biết bố em đều đã gặp tôi. Nếu họ biết tôi và em dây dưa không rõ, em không biết nhục nhưng bố em biết.”
“Ai dám nói tôi không biết nhục?” Quý Chẩn chưa bao giờ coi trọng chuyện này, “Thằng nào nói linh tinh, tôi đấm vỡ mồm thằng đấy.”
Nhưng Triệu Thủy Vô không có sự dũng cảm của cậu, miệng lưỡi có thể giết người, những loại chuyện này cô đã gặp qua quá nhiều: “Em vẫn chưa biết miệng lưỡi người đời đáng sợ thế nào đâu.”
Đã không thống nhất tư tưởng được với cậu, cô dứt khoát gọi taxi trên đường bắt cậu về nhà. Cô vừa vẫy tay với làn đường, thì một chiếc ô tô bật xi nhan đi tới, dừng trước mặt họ, cửa sổ hạ xuống, cô vừa định từ chối chiếc xe đen này____
“Hai người làm gì ở đây thế?” Bạch Cảnh Xuyên thò đầu ra hỏi.
Triệu Thủy Vô đang lo không có ai giúp đỡ, vừa thấy anh, hai mắt cô sáng rực lên như đèn pha ô tô.
Cô lập tức dùng cái giọng điệu chảy mỡ đêm đó nói với anh: “Cảnh Xuyên, sao bây giờ anh mới đến? Em chờ đến tê chân luôn này.”
Quý Chẩn thấy là Bạch Cảnh Xuyên, cậu vẫn để ý mối quan hệ giữa anh và Triệu Thủy Vô, nghe vậy, thái độ của cậu đối với anh khác hẳn cô: “Chúng tôi ở đây trốn nắng, không phải việc của anh.”
“Sao lại không phải việc của anh ấy, chúng tôi hẹn nhau về nhà mà.” Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Bạch Cảnh Xuyên, xin anh hợp tác, “Đúng không”
“Tất nhiên.” Anh nhận được tín hiệu, quay qua nhìn Quý Chẩn, “Chân của cậu bị gì thế?”
Không chờ cậu trả lời, hai người kia đã có thể đoán được cậu sẽ nói gì: “Không phải việc của anh.”
“Thôi vậy.” Thái độ bất hợp tác này không khiến Bạch Cảnh Xuyên cảm thấy xấu hổ chút nào, anh hất cằm lên với Triệu Thủy Vô, thực hiện yêu cầu của cô, “Lên xe”.
Mắt thấy Triệu Thủy Vô thật sự định lên xe, Quý Chẩn hốt hoảng nói: “Chờ đã, anh không thể mang chị ấy đi.”
Tay cô đã bấm chốt cửa rồi, nghe cậu nói vậy, bèn quay đầu lại nói: “Cái gì mà ‘mang tôi đi’, nghe như bắt cóc ấy, là tôi tự nguyện đi theo anh ấy.”
Vả lại, nếu thật sự là bắt cóc, còn chưa biết ai trói ai đâu.
“Tóm lại là không được, hai người không thể cứ như thế này rời đi!” Dưới tình thế cấp bách, cậu suýt nữa nói thành “Cao chạy xa bay”, may mà còn nuốt lại kịp. Vì lý do chính đáng, cậu giậm nạng, “Tôi là người bị thương đấy.”
Người bị thương khỏe như trâu thế này thực sự hiếm gặp, họ suýt thì quên mất. Quăng cậu một mình ngoài đường có vẻ không tử tế lắm, là hai người trưởng thành chín chắn và lý trí, họ không thể hành động cảm tính như học sinh cấp ba được.
“Thế này đi, bọn tôi chịu khó đi xa một tí, chở cậu về nhà trước được chưa.” Bạch Cảnh Xuyên bỗng nhiên gia nhập Hiệp hội chăm sóc trẻ vị thành niên bị thương, thương lượng với cậu.
Có thể ở bên Triệu Thủy Vô một lúc đã là quý lắm rồi. Tuy Quý Chẩn không thích anh, nhưng cậu có thể nhịn được việc nhỏ này, ậm ừ hai tiếng: “Cũng tạm được.”
Cậu tiến tới, Triệu Thủy Vô mở cửa, cậu cố ý ngồi vào trung tâm hàng ghế sau, vứt chiếc nạng cô đưa qua bên kia. Triệu Thủy Vô đóng cửa lại, vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế phụ.
“Chị!” Quý Chẩn đã từng nghe nói rằng nếu một người phụ nữ có thể ngồi trên ghế phụ của một người đàn ông, thì mối quan hệ giữa họ tất không bình thường.
Cô thắt dây an toàn, tưởng cậu giận vì cô không ngồi bên cạnh: “Nhìn cái gì, tôi vẫn luôn ngồi ở vị trí này.”
Gì cơ, “vẫn luôn” á, cậu lại chết trong lòng một ít.
“Hai ngày nữa bố em sẽ về.” Cô lại nói, nhìn Quý Chẩn qua gương chiếu hậu, “Đến lúc đó tôi liền có thể một tay giao người, một tay lấy tiền.”
“Sao chị lại đòi thêm tiền thế?”
“Không đòi thì làm gì? Nói chuyện yêu đương với anh ấy à?”
Quý Chẩn phát cáu: “Trong mắt chị không có gì ngoài tiền à? Tiền quan trọng đến vậy ư?”
“Trên đời này chỉ có một thứ mà tất cả mọi người đều yêu thích, đó chính là tiền. Em nói xem nó có quan trọng không?” Triệu Thủy Vô thu hồi tầm mắt, “Em vẫn còn là thằng nhóc chưa đối mặt với áp lực sinh tồn, tất nhiên sẽ không hiểu. Có tiền mua tiên cũng được, không tiền mua lược cũng không xong. Vật chất quả thực không phải là mục tiêu duy nhất trong cuộc sống, nhưng nó là mục tiêu cơ sở. Những sở thích của em như chơi game, thể thao, xem phim hay đọc sách, có cái nào không phải tiêu tiền không?”
Những người có quyền lợi hưởng thụ mọi thứ, thường thích trào phúng những người đang đau khổ giãy dụa. Đây là gốc rễ của bản chất con người.
Tất nhiên, Triệu Thủy Vô cũng không cảm thấy nỗ lực của mình vĩ đại đến mức đó, cô cũng chỉ là một kẻ tầm thường dùng cách sai trái để theo đuổi một cuộc sống vượt quá khả năng của bản thân. Nhưng nó quá tuyệt vời, không ai cưỡng lại được____ Ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ chứ? Nhất là khi sự cám dỗ đang ở trong tầm tay mình.
Bạch Cảnh Xuyên nhớ rõ vị trí nhà Quý Chẩn, không cần bật chỉ dẫn cũng tìm được đến nơi. Triệu Thủy Vô không xuống xe, anh bèn đưa Quý Chẩn vào nhà, sau đó quay lại và đóng cửa xe.
“Thực ra cậu ta khá đấy chứ, vừa nãy còn lưu luyến không rời.” Anh nói với cô, “Trẻ trung, năng động, điều kiện gia đình tốt, người cũng thông minh.”
“Dù khá mấy cũng vô ích, chẳng thể giúp tôi trả nợ vay thế chấp.” Đường về thuận theo chiều nắng, Triệu Thủy Vô kéo tấm rèm che xuống.
“Vay thế chấp?”
“Không có gì đâu.” Cô đổi đề tài, lần trước cô đã muốn hỏi: “Đây xe của anh à? Sao lại có biển của thành phố này thế.”
“Ừ, của tôi.” Anh đưa cho cô xem giấy phép lái xe, đúng là ảnh của anh, tên anh và biển số của chiếc xe này.
Cô xem xong đóng lại, đưa trả anh: “Tôi cũng định mua xe nhưng tiếc quá, không biết bao giờ mới lấy được biển số.”
“Cô là người địa phương mà, mấy năm trước chính sách còn lỏng, sao không đăng ký luôn?”
“Cũng đăng ký rồi.” Cô chép miệng, “Nhưng lúc ấy tự nhiên có tin năm sau sẽ giảm chỉ tiêu xét duyệt, giá biển số xe lại tăng khá nhiều. Tôi đang thiếu tiền nên bán đi luôn.”
Anh có chút hứng thú với chủ đề này: “Bán được bao nhiêu?”
“12 vạn.” Cô nghĩ cũng biết hầu hết mọi người sẽ kinh ngạc khi nghe đến con số này, “Vì sang tên nên giá cả hơi đắt. Hơn nữa đại lý cũng thu 2 vạn, đến tay tôi chỉ còn 10 vạn thôi. Sang tên có nghĩa là…”
“Kết hôn?”
“Ừ.” Cô đáp: “Đại lý là do bố của Quý Chẩn giới thiệu cho tôi nên tôi khá yên tâm. Mà nếu không phải người quen nhờ thì họ cũng sẽ không nhận đâu. Nhưng 2 vạn đó thật sự tiêu rất xứng đáng, suốt cả quá trình tôi chỉ cần đưa thông tin cho họ, không cần phải tự mình tìm người mua, cũng không cần gặp anh ta. Hợp đồng kết hôn, ly hôn và hợp đồng đại lý đều được ký cùng một lúc. Thủ tục sang tên do họ toàn quyền phụ trách, cuối cùng còn giúp tôi xóa hồ sơ kết hôn trong Cục Dân chính.”
“Tương đương với dịch vụ một cửa.” (*)
(*) Ý tưởng “dịch vụ một cửa” được cho là có nguồn gốc từ Mỹ vào cuối năm 1920 và đầu năm 1930, khi các cửa hàng cố gắng thu hút khách hàng bằng cách cung cấp tất cả các dịch vụ liên quan để tiết kiệm thời gian và tiền bạc. Các cửa hàng cung cấp tại chỗ đa dịch vụ để đáp ứng các nhu cầu và mang đến sự thuận tiện nhất, khi khách hàng chỉ cần đến một chỗ để có được các dịch vụ liên quan.
“Đúng vậy, nhưng giữa đường cũng không suôn sẻ lắm.” Triệu Thủy Vô chuyển giọng, nhớ tới ánh mắt lúc đó của bố mẹ cô, “Lúc đó, không may Cục Dân chính lại nâng cấp hệ thống, nhân viên tay trong cũng đột ngột bị chuyển đi, đại lý tưởng họ đã bị phát hiện, vội trốn đông trốn tây, mất một khoảng thời gian mới kết nối lại được, thành ra xui xẻo thế nào, tôi lại duy trì mối quan hệ hôn nhân với một người xa lạ trong hơn một năm. Nói thật, nếu không phải bố của Quý Chẩn giúp tôi nhìn chằm chằm, tôi thực sự nghĩ mấy người đó đã ôm tiền bỏ trốn rồi.”
Anh cười rộ lên: “Cũng coi như một cuộc phiêu lưu.”
“Ừ.” Cô thở dài, “Nhưng phiêu lưu thế này nên gặp một lần trong đời thôi, gặp lần hai, tim tôi không chịu nổi.”
“Lúc cô ký hợp đồng chắc phải thấy qua tên… người mua của cô chứ?”
“Thấy thì thấy rồi.” Triệu Thủy Vô hồi tưởng, “Tôi nhớ là họ Bạch giống anh, tên có hai chữ, nhưng nhìn lạ lắm, tôi chưa thấy qua bao giờ, cũng không đọc được. Giờ tôi cũng quên cả cách viết nó rồi.”
“Thì ra là vậy.” Xe đã đến chung cư, Bạch Cảnh Xuyên lái xuống hầm đỗ xe, đột nhiên đặt câu hỏi: “Tiện thể, cô có biết vợ cũ của tôi tên gì không?”
Anh chấp nhận để cô biết chuyện này, vả lại cũng không có ý định trốn tránh.
Triệu Thủy Vô ngờ vực, tự nhiên nhảy sang chủ đề này làm gì, cô vươn vai đoán: “Trương Á Thanh?”
Anh lắc đầu, dừng xe, tắt máy đáp: “Triệu Thủy Vô.”