Bạch Cảnh Xuyên không ngờ khi phụ nữ phát điên lại có thể có sức chiến đấu đáng sợ như thế, càng không ngờ sức chiến đấu của Triệu Thủy Vô còn xuất sắc hơn người phụ nữ kia.
Anh chưa kịp tiến lên tách hai người ra, cô đã phản công đối phương, lật người đè cô ả xuống, dù cho bên kia có giãy thế nào cũng không thoát ra được. Cô cầm cái túi rỗng của mình đập vào mặt đối phương, lấy hết sức bình sinh, mỗi lần xuống tay là một lần chửi: “Con điên này, dám đánh bà mày hả, mày thử ra quảng trường hỏi xem, năm đó bà oanh tạc cả khu phố thì mày còn đang ngồi nhà học cách sơn móng tay kìa! Đánh đi, đánh đi! A_____ Mày dám cắn bà?”
Mắt thấy tình hình bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát, Bạch Cảnh Xuyên vội vàng giật lấy cái túi của cô, nếu cứ tiếp tục như này thì người kia sẽ bị hủy dung mất.
“Tôi mới cắt mí được hai tháng___” Người phụ nữ bị đánh thoát ra, ôm mặt khóc, trốn sau lưng Bạch Cảnh Xuyên.
Triệu Thủy Vô vịn tường đứng lên, cũng may hôm nay cô mặc quần, nếu không còn lâu mới xử nó được. Cô sửa sang quần áo xộc xệch, hai chiếc cúc bị đứt, những chiếc còn lại cũng bị bung lỏng lẻo, lúc ẩn lúc hiện.
Cô chỉ Bạch Cảnh Xuyên: “Tốt hơn hết là anh nên giải thích rõ ràng cho tôi.”
“Giải thích cái gì! Đây là người tao ngắm trúng, mày lại chạy ra giật mất, con chó!” Người phụ nữ trốn sau lưng anh gào lên.
Triệu Thủy Vô quắc mắt: “Bà hỏi mày à?!”
Đối phương rùng mình, ngậm mồm lại.
“Được rồi, anh đưa em về trước.” Bạch Cảnh Xuyên đứng ra làm hòa, an ủi người sau lưng xong rồi quay sang thông báo với Triệu Thủy Vô, “Tí nữa về tôi sẽ giải thích với cô.”
Mụ điên không cam lòng mà trừng mắt với Triệu Thủy Vô, mascara tèm lem do khóc, cô ả còn định nói gì đó, Triệu Thủy Vô đã nhặt cục sạc trên đất lên, nghiêng người vờ ném qua, đối phương sợ mất mật, chui vào thang máy nhanh như chớp.
Sau khi đôi nam nữ xuống lầu, Triệu Thủy Vô ngồi xổm xuống, sắp xếp lại đồ đạc của mình.
Cũng may chất lượng của mấy món này khá tốt, không bị vỡ gì. Cửa nhà Bạch Cảnh Xuyên mở toang, cô không thèm cởi giày mà bước vào luôn, còn cố ý di giày vài lần lên thảm, lần đầu tiên hối hận sao hôm nay mình không dẫm phải cứt chó bên đường nhỉ.
Nhìn vào tấm gương trên hành lang, mặc dù cô đã kịp thời né tránh, khuôn mặt không bị tổn hại gì, vẫn còn nguyên lớp trang điểm, nhưng cổ vẫn bị móng tay cào trúng, chỉ cần chạm nhẹ vào là thấy hơi nhói lên, chắc bị trầy da rồi.
Cô quăng túi xách lên ghế sofa, đổ cả người vào.
Trên bàn cà phê có một túi giấy rỗng, có in logo của một hãng đồ lót nổi tiếng.
Bộ đồ lót màu đỏ vốn nên ở trong túi, lại bị vo nhàu vứt xuống gầm bàn cà phê, cô nhặt lên ướm thử, đúng là kích cỡ của mình. Trong lúc chiến nhau, có mấy lần Triệu Thủy Vô vô tình chạm vào ngực của mụ điên kia, rất là đồ sộ luông, khiến cô nảy sinh ghen ghét, xuống tay càng ác hơn, áo này chắc chắn không phải của ả.
——Có vẻ như đã tìm ra đầu sỏ rồi. Không chừng anh lấy cảm hứng từ ban công đêm qua cũng nên.
Hơn một tiếng sau Bạch Cảnh Xuyên mới về nhà. Anh mở cửa, Triệu Thủy Vô đang mặc một bộ quần lót quen thuộc, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha xem TV. Hạt dưa rơi vãi khắp sàn nhà, rượu vang trong tủ cũng bị khui ra, trông như đang ở nhà mình, khá là thoải mái.
“Lần sau nếu muốn xum xoe với tôi thì giấu cho kỹ, đừng để bị ‘bạn’ của anh thấy.” Cô nằm nghiêng, tựa lên hai chiếc gối xếp chồng lên nhau, ngón chân hướng về phía anh, miệng thì nhổ vỏ hạt dưa bay ra.
Anh tinh mắt phát hiện cổ cô bị thương, bèn mở ra ngăn kéo tủ TV ra, tìm được hộp thuốc: “Ngồi dậy, tôi khử trùng cho cô.”
Triệu Thủy Vô làm theo lời anh, vén mái tóc lên.
Bạch Cảnh Xuyên dùng nhíp gắp bông cồn xoa lên vết xước trên cổ cô từng chút một: “Hôm nay do tôi sơ suất, không ngờ cô ấy lại phản ứng quyết liệt thế, bình thường rất yểu điệu yếu ớt mà.”
“Chứng tỏ anh còn chưa hiểu rõ phụ nữ rồi, chỉ có phụ nữ mới biết được đức hạnh của phụ nữ thôi— Ai da, nhẹ thôi.” Triệu Thủy Vô hít vào, cảm giác lành lạnh của cồn cũng không thể làm dịu đi đau đớn, “Nhưng suy cho cùng, cũng tại anh với các nàng mới trong giai đoạn mờ ám.”
Mờ ám là lúc con người ta ngụy trang hoàn hảo nhất.
“Cũng may tôi quyết định kịp thời, nếu không sau này phải thật sự đối mặt với con người như thế…” Bạch Cảnh Xuyên không dám tưởng tượng nữa.
“Thì ra hôm nay anh muốn đá người ta nên dùng tôi làm bia đỡ đạn, còn để cho tôi chịu tai bay vạ gió thế này?” Triệu Thủy Vô từ tốn phân tích âm mưu của anh.
Anh vứt bông, cất nhíp đi, bật robo hút rác lên.
Triệu Thủy Vô co chân lại nhường chỗ cho anh ngồi, Bạch Cảnh Xuyên bắt đầu thành thật giải thích.
Vở kịch này của anh thật ra rất đơn giản. Hôm qua anh đi trung tâm thương mại, mua một bộ đồ lót nữ mới tinh, cắt nhãn, cho vào túi giấy mua sắm, để ở vị trí nổi bật trong phòng khách, rồi mời bạn nữ đến thăm nhà mình, chờ cô ấy phát hiện ra nó.
Cô nàng chắc mẩm là mua tặng mình, sẽ lấy ra thử, rồi phát hiện kích cỡ không vừa, còn không có nhãn mác, rất có thể nó không phải là đồ mới.
Rồi nàng chất vấn anh, đây là của ai.
Bạch Cảnh Xuyên lập lờ: “Của cô Triệu hàng xóm, anh định lát nữa mang qua trả.”
Thành công tạo hiểu lầm, bạn nữ hùng hổ hỏi anh và Triệu Thủy Vô có quan hệ gì, trong khi anh lại lảng sang chuyện khác. Bạn nữ giận sôi máu, mặc kệ Bạch Cảnh Xuyên khuyên can, thu dọn đồ đạc đứng dậy đi về. Cô ả vừa mở cửa trong sự níu kéo của anh, thì tình cờ gặp Triệu Thủy Vô đang tìm chìa khóa.
Vốn dĩ đến đây, anh tưởng tiếp theo sẽ xảy ra một cuộc đối đầu tay ba, khi hai người phụ nữ mải tranh cãi, anh sẽ nói Triệu Thủy Vô từng mượn nhà anh chụp ảnh chân dung, bộ đồ lót này là do cô để quên. Anh không tham gia vào quá trình quay chụp, nên không biết lúc đó cô để quên đồ, sau này dọn dẹp nhà cửa mới thấy nó ở trong góc.
Tất cả đều giải thích rõ ràng, bạn nữ sẽ tự thấy đuối lý, anh có thể được nước lấn tới, nói cô nàng quá đa nghi, không tin tưởng anh gì hết, khiến anh cảm thấy rất thất vọng, đôi bên nên bình tĩnh xem xét lại mối quan hệ…
Nói trắng ra là muốn chia tay.
Mà cũng không tính là “chia tay” được, dù sao cũng đã xác nhận quan hệ đâu, nói “tách ra” có vẻ hợp lý hơn.
Ai ngờ, nhà gái không hề làm theo kịch bản của anh, tự xáo trộn hết tiết tấu ban đầu, nhưng cũng không sao. Trên đường tiễn bạn nữ về nhà, Bạch Cảnh Xuyên vẫn tìm được cơ hội nói ra những lời kia, theo sự chỉ dẫn của anh, mọi thứ lại về đúng quỹ đạo, phát triển đến kết cục đã định, chỉ tiếc là Triệu Thủy Vô bị cào hai phát.
Triệu Thủy Vô nghe xong, không đưa ra bất kỳ lời đánh giá nào về hành động của anh, chỉ hừ nhẹ: “Tôi chưa từng mặc đồ lót màu đỏ.”
“Nhưng bây giờ cô đã mặc rồi.” Bạch Cảnh Xuyên nhìn ngón chân của cô, không biết cô tẩy sơn móng chân từ lúc nào, chỉ còn lại màu móng trong nguyên bản.
“Tôi thấy để không nên mặc thử thôi, chẳng lẽ anh mua cho anh, hay còn muốn tặng ai khác?”
“Nào dám, vậy coi như quà xin lỗi đi.”
“Chỉ vậy? Sao tôi lại chẳng thấy chút thành ý nào nhỉ?”
“Hay là thế này.” Bạch Cảnh Xuyên trầm ngâm, “Lần trước tôi quấy rấy buổi chụp ảnh riêng tư của cô, Hạ Chương tới thăm tôi lại ra mở cửa, phải bù đắp thôi, tôi bù cho cô một người đàn ông tốt nhé.”
“Hả?” Cô ngạc nhiên ngồi dậy, câu này phải từ miệng cô ra mới đúng, “Mắt nhìn của tôi cao lắm, anh tìm đại một quả dưa vẹo táo nứt để tống cổ tôi đi chứ gì, đây thèm vào.”
“Vớ vẩn, tôi mới quen một người bạn, thu nhập cao, ngoại hình đẹp, lịch lãm, hào phóng, nhất định cô sẽ hài lòng.”
Triệu Thủy Vô nghe thế bắt đầu lung lay: “Nghề nghiệp?”
“Thợ làm bánh.”
“Lãng mạn ghê. Cũng được đấy, thời gian địa điểm?”
“Tan tầm ngày mốt, ghé tiệm bánh ngọt cuối phố Tây.”
Nói chuyện với người thông minh đúng là nhanh gọn, hiệu quả: “Ok.”